Có Thứ Hạnh Phúc Gọi Là Chờ Đợi Không Nhỉ?

Chương 13: Chương 14

Chap 8(a)

**********

- Ê ku! Ra đây cô biểu!- Tôi gọi con Đào Anh lại khi nó tưng tửng bước vào lớp.

- What’s the fun lady?- Mặt tưng tửng nhìn rõ ghét. Sao các nàng họp mặt đông thế? Nó ngạc nhiên khi nhìn thấy tụi tôi tụ tập đông lại 1 góc.

- Hôm qua mày làm gì với bạn Thiên An?-Minh đẩy nó xuống ghế.

- Nói chuyện thôi! Sao chúng mày nghiêm trọng thế?- Nó ngạc nhiên.

- Sao lại không? Thùy Trang hét lên. Mày bỏ chúng tao théo cái thằng trời đánh đấy làm sao mà chúng tao chịu nổi?

- Ối zời có gì đâu!-Đào Anh xua tay.

- 1 là kể, 2 là gì mày tự biết rồi đấy!- Tôi nhìn nó với ánh mắt lừ lừ.

- Ok

(Lời của Đào Anh)

Trong suốt một tiết đầu tôi chỉ ngồi nói chuyện với An. Phải công nhận An nói chuyện có duyên thật đấy, vui ơi là vui!

- Thật hả?- Tôi ngạc nhiên

- Ờ!- An cười nhẹ

- Thảm nào hôm nọ tớ thấy 2 người ngồi trong quán bánh vừa ăn vừa nói chuyện tình tứ thế!- Tôi cười hể hả.

- Á! Bạn dám sát tớ nhá!- An chỉ tay thẳng tay vào mặt tôi.

- Ai dám đâu ạ! Chẳng qua là vô tình thôi!

- Hừm bạn đểu lắm ai tin được lời bạn chứ?- An nhướn mày.

- Không tớ nói thật á! Mà bạn tin tớ hay không thì tùy cũng chẳng liên quan!- Bơ luôn nghen, tôi cũng chẳng thiết tha.

- Không! Tớ đùa thôi mà!

- Ờ! Biết thế mà Khánh Linh có nhiều điểm xấu không vậy?-Tôi tò mò

- Nhiều lắm! Kể cả ngày không hết!

- Vậy kể đi cho tớ nghe với!-Tôi năn nỉ

- 1 tiết học kể không hết đâu! Vậy tớ hẹn bạn mấy hôm nữa đi chơi ròi tớ kể cho.

Được con trai đẹp như vậy mời đi chơi chẳng nhẽ lại không đi chứ. Đi

- Ok!

- Vậy ssau khi tan học hôm thứ 7 nhá! Tớ chờ bạn đấy! Bạn mà không ra thì tớ sẽ hít le bạn.

- Ok! Đã nói là làm mà.

(Lời của Quỳnh Trang)

- Hết chưa! Tôi hỏi Đào Anh

- Dạ thưa đại ca hết rồi ạ!

- Tốt!- Minh lên tiếng

- Cho chúng tao đi với!-Thùy Trang nhanh nhẩu

- Đương nhiên nhưng mà là theo dõi thôi à nhà! Không phải là đi cùng đâu.

Ngày đến rồi ngày đi. Thời tiết bắt đầu đỡ oi hơn. Chắc sắp sang thu rồi! Tôi thích mùa thu lắm! Nó đẹp, không khí dễ chịu khiễn cho con người ta hài hòa hơn, y như nó vậy! Thời gian vừa qua, gia đình tôi có vẻ yên ấm hơn. Không phải tôi không gây sự và ghét bố ít đi mà do ổng ý không có ở nhà nên cũng bớt nghĩ về ông nữa. Chán và não nề là cảm giác đầu tiên khi nhìn thấy ông bước vào nhà. Tôi không muốn làm 1 đứa con bất hiếu nhưng đối với những gì ông đã làm với mẹ thì tôi chẳng thể nghĩ được nhiều như thế.

Hôm nay là thứ 7. Đúng! Hôm nay chúng tôi sẽ đi dình mo Đào Anh và Thiên An. Thực ra tôi cũng chẳng mấy tin vào lời Đào Anh nói. Nó là vua chém gió tin nó có mà ra đê ở.

Đến lớp và làm mọi việc như bình thường: học bài, chép bài, chém gió nhưng đấy không phải điều quan trọng ngày hôm nay mà là việc Đào Anh và Thiên An đánh lẻ.

- Sao lâu thế mày?-Thùy Trang hỏi tôi với cái vẻ mắt khó chịu.

- À? Sách vờ nhiều quá phải vơ cho hết?-Tôi dơ cái cặp nặng trịch lên.

- Mang gì lắm thế?-Minh sờ nhấc vào cái cặp.

- Tẹo đi học thêm!

- Ờ!-Hai đứa đồng thanh.

- Đi thôi, lạc dấu chúng nó bây giờ!-Minh chỉ tay thẳng về phía nhà xe