Có Thứ Hạnh Phúc Gọi Là Chờ Đợi Không Nhỉ?

Chương 17: Chương 18

Chap 10(a)

**********

Trời này là bắt đầu lạnh rồi. Kiếm trang phục cho các diễn viên khó lắm đây! À quên! Theo như cuộc bầu trọn của dân tình trong lớp năm nay thì tiếp mục văn nghệ của lớp không phải hát hò nữa mà là nhạc kịch. Nghe hoàng tráng nhể! Đương nhiên rồi công sức của cả 1 cái lớp to đùng gồm 46 đứa nam nhiều hơn nữa 3 anh em. Không nói về truyện đó nữa bởi vì tôi chẳng thể nào miêu tả được tâm trạng của mỗi người. Nhưng hình như ai cũng vui và vui ra mặt. Đương nhiên là buổi diễn tốt đẹp hơn mong chờ rất nhiều. An và Đào Anh diễn quá tốt ngoại trừ 1 việc. Lúc múa hình như có nhảy hơi quá làm gãy gót giày (sự cố ngoài í muốn). Trời ơi! Ai cũng tưởng hỏng hết bánh kẹo nhưng mà An thật nhanh trí cúi xuống.

- Người đẹp của ta!-An bỏ đôi giày của Đào Anh ra, mang đôi giày của An vào đôi chân bé nhỏ của Đào Anh. Ta sẽ chăm sóc và yêu thương nàng đến cuối cuộc đời mình. Rôi bế con nhỏ xuống dưới cánh gà trong sự hò reo của toàn trường không ngoại trừ 1 ai kể cả các giáo viên lão thành.

Kết thúc thì tốt đẹp ngoại trừ 1 việc. Đó là tôi thấy An nói chuyện với 1 anh chằng lớp 11 mà ngay từ mấy hôm đầu nhập học đã bị cả Đào Anh và Khánh Linh đá *** vì cái tội cứ bám theo lằng nhằng hoài. Thôi vào việc chính, khi tôi thấy An và anh ta nói chuyện thì có nghe len.

- Chú khá lắm!1 mũi tên chúng 2 đích!-Anh ta vỗ vai An.

- Cũng bình thường bây giờ tôi đá nó nhá!-An nói với anh ta băng vẻ mặt khinh khỉnh.

- Để im! Phải để thật đau rồi hãy đá!

- Anh thâm quá đấy!-Tôi chỉ giúp anh xử 1 đứa còn con còn lại tôi vui chơi chán rồi thì phải thả chứ1

- Thả giờ thì còn non quá!-Anh ta xoa vai An.

- Cố gắng chịu đựng đi! Cậu đã làm gì với con nhỏ Khánh Linh thì hãy làm ý như vậy với con nhỏ Đào Anh đi.

- Ok!

Cái gì! Chúng nó đem bạn mình ra làm cho chơi à! Tôi choáng váng! Không thể nào! Không thể nào! Tôi không thể để cho những người bạn của mình phải chịu đựng như thế này được. Phải đi báo thôi! Phải đi báo thôi! Nhưng báo cho ai bây giờ! Báo cho ai! Đúng rồi! Minh Và Thùy Trang. Tôi chạy nhanh nhất với vận tốc mà mình có thể đạt được ra chỗ Minh và Thùy Trang đang đứng. Tôi kéo họ ra nhanh 1 góc kín người trong sự ngạc nhiên hãi hung của hai đứa bạn.

- Mày làm sao thế?-Thùy Trang nắm lấy bàn tay tôi.

- Sao ku?- Minh đệm vào.

- Lừa đảo!-Tôi hổn hển trong sự căm tức.Lũ lừa đảo!-Tôi nhấm mạnh 1 lần nữa.

- Ai lừa! Lừa cái gì! Nói đi xem nào!-Minh trấn tĩnh tôi.

- Chúng nó lừa Đào Anh rồi!-Tôi gào lên trong sự đau xót cho cô cháu gái.

- Ai lừa?-Minh và Thùy Trang hỏi dồn dập tôi.

- An!-Tôi dường như đã khóc nấc lên.

Chúng tôi ngồi sụp xuống nhìn nhau. Trong phút chốc bỗng dưng Minh hét ầm lên. Nổi máu điên trong sự căm tức tột cùng. Thùy Trang kéo nó xuống trong khi mặt gục vào vai tôi mà khóc. Biết làm gì bây giờ! Tôi sợ phải báo cho Đào Anh biết lắm! Nó sẽ ra sao khi nghe thấy thế!