Có Thứ Hạnh Phúc Gọi Là Chờ Đợi Không Nhỉ?

Chương 20: Chương 21

Chap 12

**********

- Vâng!-Tôi trả lời thay An

- Vậy là mày nhờ anh là có mưu kế à?-Anh tôi lắc đầu

- Tất nhiên!-Tôi đắc trí.

- Mày liệu hồn đấy!-Anh tôi ngồi xuống ghế.

Tôi bê mấy tách trà ra mời 2 người đó và rành ình 1 cốc nước cam lạnh. Sau một hồi trách vấn chán của ông anh trai trong sự ngơ ngác của An. Tôi đứng dậy ngỏ lời trước.

- Em vay bạn An 1 tí anh nhé!

Tôi kéo thẳng An lên trên sân thượng trong tiếng hét từ dưới lên của ông anh trai “Chúng mày hú hí vừa thôi đấy!”

- Trang kéo mình lên đây làm gì!-An thắc mắc hỏi tôi.

- Không có chuyện gì thì Trang gọi An ra đây làm gì!

- Vậy chuyện gì hả Trang?-An hỏi tiếp.

- Trang muốn hỏi chuyện về Đào Anh. An chán Đào Anh rồi đúng không?-Tôi quay ra nhìn An.

- Trang nói vậy là sao?

- Trang nói An đừng giận nhá! Hôm nọ thấy ảnh của An chụp với anh Tùng, Trang đã hỏi về An và biết chút xíu về An rồi!

- Trang cần biết gì về tôi! Sao không hỏi thẳng tôi đây này!-An quay ra lườm tôi.

- An cứ bình tĩnh!-Tôi trấn an An.

- Tôi không cần ai biết về tôi cả! Đúng là đồ đàn bà! Thật rách việc!- An quay đi thẳng thừng nhưng may tôi đã kịp kéo An lại.

- An nói đi sao An lại làm thế với Đào Anh!

- Cô biết gì mà nói!-An hất tay tôi ra đi thẳng

- Nói đi mà An! Sao An ác thế!- Tôi cố bán lấy tay của An.

- Bỏ tôi ra!-An hất tay tôi ra lần nữa rồi đi thẳng.

An đi rồi! Chỉ còn lại mình tôi trên sân thượng. Tôi gọi nơi đây là nơi gió không bao giờ ngưng thổi vì mỗi lần lên đây tôi lại thấy gió. Gió quấn tan đi những nỗi buồn và muộn phiền của tôi bay theo mấy đi đến chốn khác. Nhưng hình như lần này nó không quấn hết. Tôi phân vân nhìn gió. Tôi không hiểu liệu mình làm đã đúng chưa.

( Lời kể của Khắc Tùng)

Đứng ngoài cửa, tôi nghe hết câu chuyện của 2 đứa. Tuy là người ngoài cuộc nhưng tôi cũng hiểu mang máng, chắc có lẽ thằng An lại lừa tình con bé Đào Anh- cháu họ tôi. Nhưng vì lý do gì mà nó lại lừa Đào Anh như thế. Tôi chơi vứa thằng này lâu rồi, cũng khoảng 3 năm nay. Tuy nó ghét đàn bà thật nhưng nó không tiện tay trêu gái như thế. Chắc chắn phải có lý do nào đó.

11h.

Đã hẹn thằng An.

- Anh gọi em ra đây làm gì?-An hỏi tôi.

- Chuyện sáng nay con Trang nó nói với mày!-Tôi nói thẳng.

- Vậy thì đừng gọi cho em!-Nó nói rồi đi thẳng.

- Đào Anh là cháu tao!-Tôi kéo tay nó lại. Chắc mày cũng biết! Có việc gì mày cứ nói với tao! Tao biết mày không cố tình làm chuyện này!

- Anh đừng nói nữa! Bực mình lắm!-An xua tay đưa cốc café lên miệng.

- Mày đừng làm trò! 3 năm không nhiều nhưng cũng đủ để làm an hem và hiểu mày không ít!-Tôi vỗ vai nó.

- Anh nói ít thôi!

- Mày láo nhể! Tao hỏi thật đấy nói đi!-Tôi nhìn thẳng vào mắt nó.

- Kiều Nhi!-An nhấc tách café lên nhấp miệng.

- Nó làm sao!-Tôi ngạc nhiên.

- Thằng đấy biết chỗ Kiều Nhi ở! Em thấy nó cầm tấm ảnh Nhi khoe khoang trong lớp!

- Thì làm sao?

- Em muốn biết Nhi sống thế nào!

- Và mày làm gì?

- Em giúp hắn trả thù Đào Anh và Khánh Linh.

- Biết thế!-Tôi nhấp 1 ngụm café. Tha cho Đào Anh đi!

- Chưa được! Còn tin của Nhi.

- Tao sẽ lo!

(Lời kể của Quỳnh Trang)

11h 30 rồi! Không thèm về nhà để tôi khóa cửa. Bực điên cả người!

4h sáng.

- Dậy đi!- Anh Tùng lay tôi.

- Gì thế! Đang ngủ!-Tôi ngáp rồi ngồi dậy.

Anh Tùng kể lại cho tôi nghe hết mọi truyện rồi bảo với tôi.

- Mày đừng nói cho ai biết! Để tao và thằng An lo! Bịt miệng 2 con bạn mày lại nhá!

- Ok! Tôi mỉm cười

- Tốt! Thôi ngủ đi!-Anh ấy vỗ vai tôi.

- Đang!

Sáng đến lớp chiều về nhà!

Hai ngày rồi chưa có động tĩnh gì!

Hôm nay Đào Anh bước vào lớp mặt buồn thiu với những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt. Tôi nghĩ chắc An đã nói với Đào Anh rồi. Đào Anh bước vào lớp cười với tôi.

- Cuối cùng cũng kết thúc!

Hôm nay An và Đào Anh vẫn bình thường vậy có chuyện gì đã xảy ra. Giờ ra chơi mấy đứa chúng tôi túm tụm lại với nhau.

- Mày làm sao thế?-Minh lên tiếng rồi nó sờ trán Đào Anh.

- Tao và An chia tay rồi!-Nó cười nhìn 3 chúng tôi. Nhưng tao lại thấy rất vui.

- Mày hâm hả?Thùy Trang hét lên.

- Thôi cứ khóc đi!-Tôi xoa đầu con cháu.

- Không! Vui thật! Vì An nói thật! Vì Nhi mới là người An thương!-Đào Anh cười tươi.

- Mày hấp hả?-Minh ngạc nhiên.

- Tao không buồn nữa đâu! Giờ tao với An là bạn. Những người bạn tốt!

Những người bạn tốt! Giống như nó và Đào Anh, Minh, Thùy Trang thôi mà!