Cố Tiên Sinh Thật Tâm Cơ!

Chương 42

Lâm Xảo Xảo bất đắc dĩ nói: "Nó là em trai ruột của anh, có phải anh nghĩ quá nhiều hay không."

Cố Vi Ngôn: "Trực giác của nam nhân em tin tưởng không?"

"Cái gì?"

"Không có gì, em không cần biết quá nhiều, chỉ cần biết anh là chồng của em là tốt rồi." Cố Vi Ngôn cười khẽ nói.

Lâm Xảo Xảo ở góc độ này vừa lúc có thể nhìn được hoàn chỉnh dáng người hoàn hảo của Cố Vi Ngôn, cô cầm lòng không đậu nuốt một ngụm nước bọt.

"Anh thật đúng là một người đàn ông có du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu mãnh liệt."

Cố Vi Ngôn không tỏ ý kiến: "Chỉ đối với em."

Lâm Xảo Xảo nghe còn vậy còn cảm thấy rất vui, cười trộm, "Vậy có phải anh yêu thảm em rồi hay không?"

Cố Vi Ngôn đuôi lông mày nhẹ nhếch lên.

"Em có thể lý giải như vậy." Bởi vì sự thật chính là như thế.

Lâm Xảo Xảo cười hai tiếng, chuẩn bị từ trong ngực Cố Vi Ngôn chui ra ngoài, lại gần gũi như vậy cô sẽ có một ý tưởng gì đó khác.

Cô không phải thánh nhân, nhẫn cũng thực vất vả.

Lâm Xảo Xảo phiên thân một cái, bỗng nhiên cảm giác được cái dạ dày trống rỗng của mình lộc cộc một tiếng.

Cô nằm sấp ở trên giường, bỗng nhiên ý thức được một chuyện rất trọng yếu.

"Cố Vi Ngôn."

Cố Vi Ngôn đứng dậy, đầu hơi hơi cúi thấp, ngón tay thon dài đặt ở trên dây lưng quần, thoạt nhìn là chuẩn bị đi ngủ.

Lâm Xảo Xảo liếc anh một cái, nhận ra được cái dây lưng này vẫn là bản thân đưa cho anh.

Trong khoảng thời gian ngắn cô có chút hoảng hốt, cái thắt lưng này hình như là món quà lúc hai người mới vừa xác nhận quan hệ không có bao lâu cô tặng cho Cố Vi Ngôn.

Khi đó, vì để bản thân có thể tặng được một món quà đắt tiền, cắn răng tích cóp tiền vài tháng, mới tích cóp đủ tiền để mua một cái thắt lưng Gucci tặng cho Cố Vi Ngôn.

Thế mà bây giờ Cố Vi Ngôn bây giờ vẫn còn dùng......?!

Tính tính, không sai biệt lắm thì đã phải hơn một năm đi.

Phải biết rằng trong tủ quần áo của người đàn ông này có nhiều bộ quần áo ngay cả nhãn mác cũng chưa từng lấy xuống.

Lâm Xảo Xảo ngạc nhiên nhìn Cố Vi Ngôn: "Cái dây lưng anh vẫn còn dùng sao?"

Cố Vi Ngôn theo tầm mắt của cô nhìn qua: "Ừ, nó cũng không có hỏng, cho nên anh vẫn đang dùng."

"Từ khi nào anh lại tiết kiệm như vậy?" Lâm Xảo Xảo tò mò hỏi.

Cố Vi Ngôn cười khẽ: "Vậy thì phải xem người đưa là ai, cái thắt lưng này đối với anh mà nói có đặc thù ý nghĩa, cho nên chừng nào mà nó vẫn còn dùng được thì anh không có khả năng ném nó đi."

Lâm Xảo Xảo có chút cảm động: "Anh thật đúng là quý trọng lễ vật mà em tặng cho anh a."

Cố Vi Ngôn câu môi cười một tiếng.

Cô không biết anh làm những chuyện như vậy, còn có rất nhiều.

"Vừa rồi em muốn nói cái gì?" Cố Vi Ngôn hỏi.

Lâm Xảo Xảo bỗng nhiên nhớ tới, sau đó ngồi dậy, sờ sờ bụng của mình.

"Em đã đói bụng......"

Cố Vi Ngôn nhướng mày: "Đói bụng?"

"Đúng vậy."

Cố Vi Ngôn nhìn nhìn đồng hồ, bây giờ cũng mới hơn hai tiếng sau khi ăn cơm đâu......

Lâm Xảo Xảo biện giải cho mình "Vừa rồi em có vận động một chút a, cho nên bây giờ lại cảm thấy đói bụng......"

Cố Vi Ngôn hỏi: "Em vận động khi nào vậy? Sao anh lại không hề biết?"

Lâm Xảo Xảo đúng lý hợp tình nói: "Vừa rồi lật người một cái."

Cố Vi Ngôn: "......"

Năm phút sau đó.

Cố Vi Ngôn mặc áo ngủ màu tro đen lên, bộ áo ngủ này rất phù hợp với anh, tinh xảo xương quai xanh hoàn toàn lộ ra ngoài, anh đeo một đôi kính gọng vàng, tóc hơi hơi hỗn độn có chút mỹ cảm, cả người để lộ ra vô pháp ức chế khí chất tinh anh gợi cảm.

Lâm Xảo Xảo nhìn Cố Vi Ngôn, cảm giác cùng người như vậy bạch bạch bạch cũng là một việc thực hạnh phúc......

Thị giác cùng cảm quan được cùng nhau hưởng thụ, có phải là đời trước nằng đã làm đại việc thiện gì đó hay không?

Cố Vi Ngôn không biết gọi cho ai một cuộc điện thoại, sau đó một thùng cherry được đưa tới.

Thời gian này thì dì giúp việc đã ngủ, cho nên Cố Vi Ngôn thân thủ đi phòng bếp rửa sạch cho Lâm Xảo Xảo một chậu cherry rồi mang lại đây.

Lâm Xảo Xảo nhìn Cố Vi Ngôn bưng cherry lại đây, mãn nhãn chờ mong.

Cố Vi Ngôn khẽ cười một tiếng: "Thèm ăn như vậy?"

Lâm Xảo Xảo gật đầu thật nhanh.

Vốn dĩ cô là một người rất thích ăn trái cây, hiện tại mang thai lại càng thích.

Vừa rồi cô nói bản thân muốn ăn cherry, Cố Vi Ngôn liền mang tới cho cô, hiện tại Lâm Xảo Xảo cảm giác cả người tâm tình đều vô cùng suиɠ sướиɠ.

Khi bạn muốn ăn cái gì đó mà lại có thể lập tức được ăn nó thì đó có lẽ là điều hạnh phúc nhất.

Mỗi trái cherry trong tay Cố Vi Ngôn đều vô cùng to và căng bóng, hơn nữa nó có màu đỏ thẫm, vừa thấy đã biết loại này có vị vô cùng ngọt.

Tay Cố Vi Ngôn chọn lấy một quả sau đó đưa tới gần miệng Lâm Xảo Xảo.

Lâm Xảo Xảo theo bản năng liền hé miệng, lại không ngờ, cherry tới trước miệng lại chạy đi rồi.

Lâm Xảo Xảo: "...... Anh làm gì thế?"

Cố Vi Ngôn khẽ cười một tiếng: "Không có việc gì, em tiếp tục ăn."

Lâm Xảo Xảo: "Vậy anh đừng trêu em."

Cố Vi Ngôn gật đầu: "Được."

Lâm Xảo Xảo nửa tin nửa ngờ nhìn thoáng qua Cố Vi Ngôn, sau đó lại lần nữa lựa chọn tin tưởng anh, sau đó mở ra miệng.

Lần này cherry rất chuẩn xác vào trong miệng cô nhưng không ngờ, một nửa kia lại bị Cố Vi Ngôn nhẹ nhàng ngậm lấy.

"......"

Lâm Xảo Xảo chớp đôi mắt một chút.

Cố Vi Ngôn một đôi đối diện với mắt của cô, sau đó cũng hơi chớp chớp.

Lâm Xảo Xảo cảm giác đôi môi của hai người có chút chạm vào, sau độ ấm là lửa nóng.

Cố Vi Ngôn nhẹ nhàng cắn lấy một nửa, nước quả từ bốn phía tràn ra môi dưới của Lâm Xảo Xảo sau đó chảy đi xuống.

Cố Vi Ngôn dùng đầu ngón tay giúp cô đem phần nước ấy lau đi.

Anh chậm rãi nhấm nuốt một chút, sau đó đưa ra kết luận.

"Ừ, hương vị cũng không tệ lắm."

Lâm Xảo Xảo: "...... Anh nói như vậy, giống như là đang nếm thử hương vị thay em?"

"Đó là đương nhiên." Cố Vi Ngôn trả lời.

Lâm Xảo Xảo: "Cố tiên sinh thật đúng là tri kỷ a."

Cố Vi Ngôn thực khiêm tốn gật đầu: "Cũng được, nhưng vẫn cần thời gian để tiến bộ."

Lâm Xảo Xảo hừ nhẹ một tiếng, sau đó đem một nửa kia của mình nuốt xuống bụng.

Hương vị quả nhiên là phi thường ngọt, cái loại hương vị ngọt tư tư này lập tức phát ra ở trên đầu lưỡi của cô, làm người ta cảm giác rất là hưởng thụ.

Lâm Xảo Xảo đem hạt phun ở một bên, chuẩn bị tiến công quả cherry thứ hai.

Cố Vi Ngôn lần này lại không đùa cô nữa, đem cái rổ chứa đầy cherry đưa cho cô, nói: "Chậm rãi hưởng thụ."

Lâm Xảo Xảo hỏi anh: "Anh không ăn sao?"

"Vừa rồi anh đã ăn qua." Cố Vi Ngôn nói.

"Anh chỉ ăn nửa quả?"

Cố Vi Ngôn nhẹ cong môi: "Nửa quả là đủ rồi, nửa quả kia là quả cherry ngọt nhất anh từng ăn."

Một quả cherry thiếu chút nữa thì nghẹn lại ở trong cổ họng của Lâm Xảo Xảo.

Cố Vi Ngôn bỗng nhiên nói ra một câu như vậy làm cô rất là không thích ứng a.

Cố Vi Ngôn còn rất là quan tâm mà vỗ vỗ phía sau lưng cô: "Cẩn thận một chút, cho dù có thích ăn thì cũng đừng làm mình bị nghẹn, nếu em không tự ăn được thì để anh đút cho."

Lâm Xảo Xảo thật nhanh xin miễn ý tốt của Cố Vi Ngôn: "Ừm...... Hảo ý của anh em sẽ nhận nhưng vẫn để em tự ăn đi."

Cố Vi Ngôn cười khẽ, sủng nịch nhìn cô.

"Ăn đi."

Lâm Xảo Xảo cảm thấy rất là mỹ mãn ăn cherry trước mặt, cuối cùng thật sự là ăn đến mức bụng no căng, cô ăn không vô nữa, nhìn bên trong rổ vẫn còn thừa mấy quả cherry.

Cô thở dài một hơi: "Ăn không vô......"

Vốn dĩ Cố Vi Ngôn đang đọc một quyển trinh thám thư đang đặt ở trên bàn, nghe được Lâm Xảo Xảo nói chuyện, nghiêng đầu nhìn cô một cái.

"No rồi?"

Lâm Xảo Xảo cười một chút: "Đúng vậy, bởi vì đã ăn rất nhiều."

Cố Vi Ngôn đem sách đặt sang một bên, sau đó cầm lấy mấy quả cherry mà Lâm Xảo Xảo để dư lại bỏ vào trong miệng lấy tốc độ rất nhanh giải quyết.

Anh đem rổ cùng với những cái hạt mà Lâm Xảo Xảo nhổ ra ra ngoài, sau đó trở về, tắt đèn ngủ ở đầu giường đi.

"Ngủ."

Cố Vi Ngôn trở lại trên giường, rất tự nhiên mà đem Lâm Xảo Xảo ôm vào trong ngực mình, chuẩn bị đi vào giấc ngủ.

Lâm Xảo Xảo vốn đang nằm nghiêng bị Cố Vi Ngôn ôm, nhưng nằm trong chốc lát cô liền nhịn không được có chút lao lực lật người một cái, thay đổi một cái tư thế.

Cố Vi Ngôn nhận thấy được cô có điểm không thích hợp, hỏi: "Làm sao vậy?"

"Không có việc gì......" Lâm Xảo Xảo còn đánh một cái no cách.

Cố Vi Ngôn lại nhẹ nhàng cười một chút, đem bàn tay to ấm áp đặt lên trên phần bụng phình phình của Lâm Xảo Xảo, nói: "Có phải là quá no hay không?"

"......"

Tuy rằng sự thật chính là như thế, nhưng Lâm Xảo Xảo vẫn ngại mất mặt mũi nên không chịu thừa nhận.

Ồn ào muốn ăn chính là mình, hiện tại no quá cũng vẫn là mình......

Như vậy cũng quá mất mặt đi!

Cho nên, vì tôn nghiêm của bản thân, Lâm Xảo Xảo thực quật cường lắc đầu một chút.

"Không có việc gì."

Cố Vi Ngôn không tiếp tục hỏi, nhưng anh hiểu biết Lâm Xảo Xảo, tự nhiên biết cô đang nghĩ như thế nào.

Anh nhẹ nhàng cười, sau đó bàn tay chậm rãi xoay tròn cọ xát ở trên bụng Lâm Xảo Xảo.

Cố Vi Ngôn nhẹ giọng nói: "Như thế này có lẽ sẽ tốt hơn một chút."

Lâm Xảo Xảo có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn yên lặng mà tiếp nhận ý tốt của Cố Vi Ngôn.

Lực độ của Cố Vi Ngôn rất ôn nhu, mang theo một cảm giác làm người ta an tâm.

Trong lúc bất tri bất giác...... Lâm Xảo Xảo lại cứ như vậy mà ngủ rồi.

Sang hôm sau tỉnh lại, Lâm Xảo Xảo phát hiện Cố Vi Ngôn đã không còn nữa.

Cô nhìn thoáng qua thời gian, bây giờ đã là 9 giờ sáng, anh rời giường cũng là bình thường.

Cô đi dép lê vào, đầu tiên đi vào phòng tắm rửa mặt đơn giản một chút, sau đó đi ra phòng ngủ.

Cô đi được vài bước, lúc đi qua thư phòng của Cố Vi Ngôn, bỗng nhiên phát hiện cửa thư phòng đang khép hờ.

Cô nghe được tiếng của Cố Vi Ngôn.

Tuy rằng cô không phải cố ý muốn nghe lén, nhưng trong lúc vô tình cũng nghe được một hai câu như vậy, chỉ là một hai câu như vậy cũng làm cho cô nhịn không được dừng bước chân ——

"Tôi đã biết, quá mấy ngày ta sẽ đi Y thị một chuyến, tự mình cùng hắn nói cái này hợp đồng."

"Không cần lo lắng, nếu tôi đã tính toán bắt lấy cái hợp đồng này thì sẽ không làm người có tâm khác từ giữa nhúng tay vào, tôi muốn làm cái gì, sẽ nhất định đã có nắm chắc, đến lúc đó cậu đi theo tôi, tôi sẽ thông tri cho cậu sau."

"Được, cứ như vậy."

Cho đến Cố Vi Ngôn cắt đứt điện thoại, Lâm Xảo Xảo mới ý thức được cái gì đã xảy ra.

Cố Vi Ngôn muốn đi Y thị?

Lâm Xảo Xảo lặng người một chút.

Cô cũng chỉ đứng phát ngốc mất một chút công phu, cửa thư phòng liền bị mở ra từ bên trong.

Cố Vi Ngôn mặc một thân âu phục màu đen xuất xứ từ Italy, cà vạt màu xanh ngọc, dùng phương pháp Trinity tie knot* để thắt, tuy rằng phi thường phức tạp, nhưng dùng ở trên người Cố Vi Ngôn xác thật thập phần đẹp.

Cố Vi Ngôn nhìn Lâm Xảo Xảo, lông mày phía bên phải hơi nhếch lên.

Lâm Xảo Xảo vội vàng giải thích nói: "Em...... Em không phải muốn cố ý nghe lén anh nói chuyện, vừa rồi em chỉ là đi ngang qua, sau đó nghe được anh đang gọi điện thoại."

Cố Vi Ngôn nhìn cô, cười một chút: "Đi ngang qua?"

"Vâng." Lâm Xảo Xảo gật gật đầu khẳng định.

Cố Vi Ngôn sờ sờ tóc cô: "Hoảng loạn như vậy làm cái gì, anh chỉ đang nói công việc, cho dù nghe được cũng không có việc gì, nếu thật sự có cái gì, anh cũng sẽ không mặc kệ cửa không đóng."

*Kiểu Trinity hay còn được gọi là cách thắt cà vạt củ ấu. Đây là kiểu thắt tạo ra hình chóp với 3 phần đối xứng nhau. Trinity Tie Knot cũng được biết đến là cách thắt cà vạt nam trẻ trung và đòi hỏi người thắt có sự kiên nhẫn để chinh phục sự phức tạp. Cách thắt cà vạt này giúp bạn có được vẻ ngoài lịch lãm và ấn tượng đặc biệt khi bạn tới dự các buổi dạ tiệc sang trọng.