Cô Vợ Bị Ép Hôn Của Đế Thiếu

Chương 42: Chương 42

Thím Vân vội vã đi theo Tịnh Kỳ đến bệnh viện.

Bà không ngừng lo lắng, nắm tay liên tục an ủi cô.

" Không sao đâu! Sẽ không sao đâu, con đừng sợ!"

Tịnh Kỳ đau đớn, nhưng vẫn cố gắng sức ra dấu cho thím Vân phải cứu con của cô.

" Ta biết rồi! Ta sẽ nói bác sĩ hết sức cứu đứa nhỏ!" _ thím Vân nắm chặt tay Tịnh Kỳ.

Tịnh Kỳ nắm chặt tay thím Vân rồi ngất đi.

" Bệnh nhân ngất rồi! Các cậu lái nhanh lên!" _ Bác sĩ đi theo vừa cấp cứu vừa giục tài xế

" Bác sĩ ơi! Làm ơn! Làm ơn cứu con bé!" _ Thím Vân bật khóc.

" Bác yên tâm! Đây là chuyện chúng tôi nên làm!"

" Có phải...!anh đã làm sai không?" _ Mặc Đình ngồi xuống chiếc giường tân hôn cũ, nhìn vào tấm ảnh trên tay thì thầm.

Mặc Đình suy nghĩ đến những gì thím Vân nói với anh lúc nãy.

Anh vội vàng đặt tấm ảnh lên giường rồi chạy đến phòng Tịnh Kỳ.

Anh mở cửa rồi vội vàng bước vào.

Anh mở từng hộc tủ như đang tìm kiếm một cái gì đó.

Mặc Đình dừng lại khi nhìn thấy quyển sổ tay đang mở trên tủ đầu giường.

Anh hồi hộp cầm quyển sổ lên xem.

ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ

Ngày...tháng...năm...!

Chuyện xảy ra hôm nay, thật giống với ngày hôm đó.

Em thật sự đã rất hoảng sợ, em sợ em không thể chịu được những lời cay nghiệt của người khác mà nghĩ quẩn một lần nữa!

Bảo bối à! Là vì ba đang giận mẹ nên nói vậy thôi, chứ ba đương nhiên rất yêu con! Con đừng giận ba nhé!

ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ

Mặc Đình lật vội về trang đầu tiên của quyển sổ

Ngày...tháng...năm...!

Những ngày qua, nhìn thấy anh vì em mà đau khổ khiến tim em đau đến không thể thở được.

Em tự trách bản thân đã không suy nghĩ cho anh mà làm điều dại dột.

Nhưng may thay ông trời đã cho em chuộc lại lỗi lầm của mình.

Em nhất định sẽ chăm sóc anh thật tốt.

ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ

Ngày...tháng...năm...!

Em thật sự muốn nói cho anh biết sự thật nhưng không thể.

Xin lỗi anh vì đã ích kỉ với anh như vậy!.

ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ

Ngày...tháng...năm...!

Em thật sự rất vui khi anh vẫn còn quan tâm đến gia đình của em.

Ba, mẹ, anh hai! Con xin lỗi mọi người!

ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ

Ngày...tháng...năm...!

Vậy là chúng ta đã trở thành vợ chồng rồi.

Tuy anh vẫn không thích thân xác này, nhưng em nhất định sẽ cố gắng để chăm sóc cho anh và khiến anh mở lòng.

ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ

Ngày...tháng...năm...!

Chào bảo bối! Chào mừng con đã đến bên mẹ.

Mẹ sẽ cố gắng để chăm sóc cho con và ba thật tốt.

Ba con nhìn lạnh lùng vậy thôi chứ ba con thật sự rất yêu con!

ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ

Ngày...tháng...năm...!

Con đừng buồn khi những ngày này ba không bên cạnh chúng ta.

Ba con là người tài giỏi nên lúc nào cũng bận rộn.

Con ngoan không được buồn ba biết không!

ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ

Quyển sổ trên tay rơi xuống đất, nước mắt anh rơi thành từng dòng.

Mặc Đình lái xe như bay đến bệnh viện, trong đầu không ngừng suy nghĩ đến Tịnh Kỳ.

Thật sự trên đời này không thể nào có chuyện trùng hợp nhiều đến vậy.

Mặc Đình ngồi thẫn thờ bên giường bệnh, anh nắm lấy tay cô thì thầm.

" Uyển Nhi! Anh xin lỗi vì đã không nhận ra em sớm hơn.

Xin lỗi đã làm em đau khổ suốt thời gian qua! Xin lỗi em vì mọi chuyện.

Em tỉnh lại đi được không?" _ Mặc Đình gục đầu vào tay Tịnh Kỳ.

" Thiếu gia!..." _ Thím Vân bước vào.

" Thím biết chuyện này lâu chưa?" _ Mặc Đình hỏi

" Tôi cũng vừa nghĩ tới gần đây thôi!" _ Thím Vân nhẹ nhàng

" Tôi thật là một người chồng tệ bạc! Đến thím còn nhận ra cô ấy, vậy mà tôi..." _ Mặc Đình nhỏ giọng

" Thiếu gia! Cậu đừng tự trách mình.

Chẳng qua cậu đã quá yêu thiếu phu nhân nên đã phủ nhận Tịnh Kỳ.

Tôi nghĩ, có lẽ cậu cũng đã yêu Tịnh Kỳ nhưng cậu vẫn ngang bướng không chấp nhận thôi!" _ thím Vân đặt tay lên vai Mặc Đình an ủi

Mặc Đình không nói gì, đầu vẫn gục lên tay của Tịnh Kỳ

" Xin em! Xin em hãy tỉnh lại đi!".