CÔ VỢ BƯỚNG BỈNH: ÔNG CHÚ PHÚC HẮC SỦNG TẬN TRỜI

Cô Vợ Bướng Bỉnh: Ông Chú Phúc Hắc Sủng Tận Trời
Cô Vợ Bướng Bỉnh: Ông Chú Phúc Hắc Sủng Tận Trời
Tác giả
Tình trạng
Đang ra
Nguồn
Sưu tầm
Lượt xem
2,789
Đánh giá
1 2 3 4 5
Đọc truyện Cô Vợ Bướng Bỉnh: Ông Chú Phúc Hắc Sủng Tận Trời tại itruyen.net. Cập nhật Full nhanh nhất Cô Vợ Bướng Bỉnh: Ông Chú Phúc Hắc Sủng Tận Trời tác giả Hạ Thang Viên trên iTruyện thuộc thể loại Ngôn Tình, Đô Thị, Sủng. iTruyen.net | Web Đọc truyện online Kho Truyện Full hay mới nhất
Nội dung truyện Cô Vợ Bướng Bỉnh: Ông Chú Phúc Hắc Sủng Tận Trời

Cô ngây ngô cười, quân trưởng tiên sinh, anh trâu già gặm cỏ non, ăn thành thói quen rồi à? Anh ta nhìn xuống dưới thân thể nhỏ nhắn của cô gái, chậm rãi quay đầu, lão tử không phải trâu, lão tử không ăn cỏ. “Ừm… Lão tử chỉ ăn thịt! Hơn nữa chuyên ăn thịt các cô gái “thịt tươi”. “ Năm đó gặp phải Lãnh Dạ Thần, Tô Thịnh Hạ mới mười bảy tuổi. Địa điểm à, có hơi đặc biệt một tý. Lúc đó cô nhìn thấy quân trưởng tiên sinh Lãnh Dạ Thần trong một cảnh tượng… Cô phải sử dụng tất cả các vốn liếng nhan sắc để dụ dỗ thu phục mỹ nam Lãnh tam gia nhẹ nhàng nâng cằm cô lên: “Tiểu đồng chí, tôi là chú ba của cô đó. Chú ba của em gái cô.” Mười tám tuổi, cô trịnh trọng cảnh cáo anh ta: “Tôi nhìn trúng chú rồi, nghiêm túc đó!” Con nhỏ này, coi như đã phá hỏng một đời của Lãnh tam gia kiêu ngạo rồi! Nếu như không bỏ xuống được, không thể quên được, vậy thì cả đời sủng ái!! Lãnh Dạ Thần cưng chiều Tô Thịnh Hạ đến nghiện rồi! “Mặc quân trang vào cũng rất được nha! Mà anh ta thật sự coi mình có thể chấn giữ được trăm vạn hung binh rồi?” “Hừ ~ Không cần, chấn giữ mình em là đủ rồi.” “Tôi không phải lính của chú, không thuộc sự quản lý của chú! Sao nào? Muốn phạt tôi chạy vòng quanh sân, nhảy cóc, hay hít đất?” Anh ta cười: “Không, lão tự phạt em làm vợ, em có thể từ chối, nhưng tôi nghĩ rồi, cưới em về thể lực, trí lực hay khả năng quan sát cũng tăng lên nhiều. Mỗi lần em bỏ trốn tôi sẽ đề phòng” Cô nheo nheo mắt: “Chú đây là làm trái luật quân nhân!” Anh cũng không có nhiều kiên nhẫn để đôi co, bế xốc cô lên: “Đưa em đi thì tổ chức công nhận” “Nè nè nè, chú đưa tôi đi đâu vậy?” “Cục dân chính.” ….