Cô Vợ Cưng Sủng Của Hắc Đế

Chương 48: 48 “sao Không Phải Là Tôi”

"Haiz."

Thật may mắn, cô lại sống lại rồi.

Khóe miệng Giang Ninh Phiến giật giật tự giễu, đôi môi nứt nẻ vừa động đậy đã đau, nhắc nhở chuyện cô bị giam, bị đói ba ngày.

“Bùm”

Sự hận thù trong đôi mắt đẹp như sương mù của Giang Ninh Phiến ngày càng mạnh, tay cô hung hăng đập vào mặt nước, nước bắn lên tung tóe, văng lên cả mặt cô.

Hạng Chí Viễn, tôi sẽ không tha cho anh.

Sẽ có một ngày, anh phải khóc lóc cầu xin Giang Ninh Phiến tôi!

“Cạch.”

Tiếng mở cửa vang lên từ phía sau.

Biết là Tình Tình mang cháo qua đây, Giang Ninh Phiến không quay đầu, ngửi được hương thuốc trong nước, đôi môi nứt nẻ khẽ mở: “Tôi tha thứ cho cô rồi”.

Cô không muốn tính toán so đo chuyện bị Tình Tình lừa.

Tình Tình chỉ là một người nghe lệnh mà làm, người cô nên hận...!Là Hạng Chí Viễn.

“Xin lỗi, tôi nghĩ tôi không cần sự tha thứ của cô.” Một giọng nam lạnh lùng vang lên phía sau lưng cô.

Giang Ninh Phiến ngạc nhiên, xoay người trong bồn tắm lớn, vừa sợ vừa hận nhìn người đang đi đến.

Hạng Chí Viễn mặc một chiếc quần dài, một cái áo sơ mi màu bạc chỉ cài một nửa cúc áo, lộ ra khuôn ngực lớn gợi cảm!

Hiện tại anh đang công khai đồng, giẫm lên bậc thềm lát đá cẩm thạch ở bên cạnh bồn tắm, từ trên cao nhìn xuống cô.

Mái tóc dài của cô ướt một nửa, dính sát vào làn da trắng nõn như ngọc, dòng nước chảy xuống xung quanh cơ thể cô, đường cong mê người lúc ẩn lúc hiện trong nước, tản ra lực hấp dẫn vô tận.

Yết hầu của Hạng Chí Viễn đã siết chặt lại.

“Sao lại là anh?”

Giang Ninh Phiền định vùi cơ thể mình vào trong nước, nhưng cô đói đến cực hạn, thực sự không còn chút sức lực nào.

“Sao không phải là tôi?”

Khuôn mặt của anh trước sau như một, âm u yêu nghiệt, đôi mắt u ám mà kiêu ngạo cụp xuống liếc nhìn cô, trên tay trái đang cầm một cái bát nhỏ.

Là cháo.

Vẫn còn bốc hơi nóng.

“Chuyện nhỏ như việc bưng cháo cũng cần cậu dạng tự mình mang đến sao?” Giang Ninh Phiến cau mày lại.

“Chuyện thân mật như đút cháo, sao có thể nhờ người khác làm hộ được.” Hạng Chí Viễn đi đến bên cạnh bồn tắm rồi ngồi xuống.

Anh mặc quần dài nhưng lại bỏ đôi chân thẳng tắp vào trong nước.

Nước ngấm ướt ống quần anh.

“Anh đút cháo ư?” Có phải có nghe lầm rồi không? Trước đây người nhốt cô lại, giam cầm và bỏ đói cô là ai?

“Ăn.”.