Cô Vợ Gả Thay Của Trạm Thiếu

Chương 4

Ngụy Vũ Manh bị đưa vào phòng, ánh vào mí mắt đó là người đàn ông ngồi trên xe lăn phía trước cửa sổ, chỉ là xem bóng dáng, cô đều ẩn ẩn có một loại cảm giác, người đàn ông này khẳng định rất tuấn tú.

Thời khắc anh ta xoay người lại, Ngụy Vũ Manh nhìn đến dung mạo của hắn vẫn bị kinh ngạc một chút, cô xác thực đã gặp qua soái ca, nhưng giống như hắn vừa lạnh lùng vừa gợi cảm, cô vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, đây chính là một loại khí chất cùng diện mạo đều tập trung trên người một người đàn ông.

Trong đôi mắt tối tăm xinh đẹp, phảng phất đang thiêu đốt một ngọn lửa ám sắc nào đó, xem đến Ngụy Vũ Manh trong lòng nhảy dựng nhảy dựng.

Trạm Mạc Hàn thoáng liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô, khinh thường cười lạnh.

"Xem đủ rồi sao? Xem đủ rồi liền tới đây hầu hạ tôi."

Hầu hạ?

Ngụy Vũ Manh lần đầu tiên nghe được loại từ này, trong lòng rất không thoải mái, nhưng nghĩ đến lời nói của Trạm lão gia, cô vẫn là chậm rì rì đi lên trước.

"Yêu cầu tôi làm chút cái gì sao?"

"Giúp tôi mát xa." Thanh âm hắn lãnh khốc giống như hàn băng, lộ ra cổ khí thế không dung người kháng cự.

Cô không dám cãi lời, nếu là đổi ý, không nói đến Ngụy An Quốc sẽ không lại quản mẹ cô còn đang bệnh nặng, ngay cả người nhà họ Trạm cũng không cho phép cô rời đi.

Hiện tại, đặt tại trước mặt cô cũng chỉ có một con đường như này.

Cũng may trước kia bà ngoại cô là nổi danh trung y, một ít lông gà vỏ tỏi, cô vẫn là nhận biết một ít.

Nhìn quanh bốn phía một chút, cô chuẩn bị lấy một cái ghếngồi xuống, lại nghe thấy giọng nói hắn lạnh nhạt đến cực điểm.

"Ai cho phép cô ngồi xuống?"

Đôi tay đang cầm ghế của Ngụy Vũ Manh chợt khựng lại, không rõ nguyên do nhìn về phía hắn.

"Kia muốn như thế nào ấn?"

Chỉ thấy đầu ngón tay thon dài của hắn chỉ chỉ sàn nhà, khóe môi tà tà gợi lên.

"Quỳ trên mặt đất."

Ngụy Vũ Manh nắm chặt đôi tay, bả vai gầy yếu hơi hơi run rẩy, liều mạng duy trì biểu tình trên mặt.

Cô buông ghế dựa, đi đến bên cạnh người hắn, đầu gối chậm rãi ép xuống, làn da dán ở trên sàn nhà lạnh băng, rõ ràng là mùa hè, cô lại cảm thấy lạnh đến tận xương.

Tay chậm rãi đặt lên đôi chân thon dài bị quần tây bao lấy, chân thật tốt, chỉ tiếc..

Động tác của cô thong thả mềm nhẹ, nhìn qua cực có kiên nhẫn.

Trạm Mạc Hàn rũ mắt nhìn cô, tiêu chuẩn mặt trứng ngỗng, mi thanh mục tú, đặc biệt là cặp mắt kia, phảng phất cất dấu tinh quang lóng lánh, rồi lại lộ ra vài phần quật cường, xem ra là một người phụ nữ có gai.

Mặt ngoài tất cung tất kính, trong lòng đã sớm không biết như thế nào chửi thầm hắn, loại người này, hắn đã thấy nhiều.

"Ngài Trạm, xin hỏi lực đạo thích hợp sao?"

Thời điểm cô nói ra lời này, thật sự không nghĩ quá nhiều, bởi vì trước đây cô vẫn thường xuyên mát xa cho mẹ, hoàn toàn chính là buột miệng thốt ra.

Nhưng cô lại xem nhẹ một việc, người đàn ông này đã bị liệt nửa người, một chút cảm giác cũng không có.

Chờ cô ý thức được, đã chậm, bàn tay to lạnh băng của hắn bóp chặt lấy cằm cô, bốn mắt nhìn nhau, sắc mặt hắn như được điêu khắc, không có một chút biểu tình, ánh mắt lộ ra hơi thở túc sát, khiến người sợ hãi.

"Cô cố ý?"

Rõ ràng biết nửa người dưới của hắn đã tê liệt, cư nhiên còn hỏi ra lời nói như vậy, không phải là cố ý rải muối lên miệng vết thương của hắn là gì?

Người phụ nữ này, thật đúng là thiếu thu thập.

Ngụy Vũ Manh đau đến mức nước mắt đều mau chảy ra tới, có thể nghe được âm thanh xương cốt đan xen.

"Đúng.. Thực xin lỗi."

Nghe được cô xin tha, Trạm Mạc Hàn mới buông lỏng cô ra.

Ngụy Vũ Manh giơ tay xoa xoa nước mắt bên khóe mắt, lại tiếp tục mát xa cho hắn, lần này cô đơn giản không hé răng, người này tổng chọn không ra cái gì tật xấu đi.

Không biết là do ảo giác của cô hay là chuyện gì thế này, cô giống như cảm giác được cơ thể hắn đang căng chặt, nhưng tưởng tượng rồi nghĩ lại, hắn nửa người dưới tê liệt, hẳn là cảm giác gì đều không có.