Cô Vợ Giả Của Tổng Tài

Chương 2

Hà Cẩn Ngôn đẩy xe dụng cụ quét dọn gõ cửa một căn phòng.

"Dọn dẹp phòng đây."

Không có ai lên tiếng, cô tra chìa khóa vào ổ để mở nhưng chưa kịp làm thì Anna - quản lý tổ buồng phòng lên tiếng gọi.

"Hà Cẩn Ngôn."

Cô giật mình, quay người lại.

Sắc mặt của Anna rất coi, tưởng cô hỏi tội việc mình đi trễ, Hà Cẩn Ngôn vội vàng giải thích.

"Xin lỗi quản lý, hôm nay em không phải cố tình muốn đến trễ đâu bởi vì lúc đi đường.

" "Đủ rồi, lập tức ngừng ngay việc cô làm, không cần làm nữa.

Đi theo tôi."

Hà Cẩn Ngôn theo sau Anna đi trên hành lang.

Cô luôn miệng giải thích.

"Chị có thể điều chỉnh giờ làm lại, em đã liên tiếp ba năm giành được giải nhân viên xuất sắc.

Vả lại nhà em còn có cả đồng người đang đợi em nuôi.

Chỉ không thể chỉ vì em đến muộn một ngày mà đuổi việc em được."

Anna đột ngột dừng chân khiến cô cũng phải dừng theo.

Mỹ nhân “Như ý truyện” bị đánh ghen ngay tại nhà riêngThông tin nữ diễn viên Vương Tử Văn bị đánh ghen tại nhà đang lan truyền với tốc độ chóng mặt trên mạng xã hội Trung Quốc, khiến nữ diễn viên của “Như Ý truyện” phải lên tiếng....Chi tiếtQCAnna quay người lại.

"Ai nói đuổi việc cô?" "Vừa rồi chẳng phải chị nói em không cần làm nữa sao?" "Ý tôi nói là công việc dọn dẹp phòng khách cô không cần làm nữa bởi vì cô phải chuyển chỗ làm." "Chuyển chỗ? Chuyển đi đâu vậy?" Hà Cẩn Ngôn ngơ ngác.

"Cô cũng biết khách sạn chúng ta tuần trước đã bị tập đoàn Thiên Phúc mua lại vả lại còn đổi một ông chủ mới đó sao?" "Em có nghe nói nhưng mà việc này liên quan gì đến em? Chỉ cần ông chủ cứ trả lương như cũ cho em là được rồi." Anna lắc một ngón tay.

"Phòng tổng vụ đã ra lệnh muốn tôi cử một nhân viên xuất sắc nhất chuyên phụ trách văn phòng làm việc của ông chủ mới."

Tới đây thì Hà Cẩn Ngôn đã hiểu sơ sơ vụ việc.

"Vậy...!trước đây phòng làm việc đó không có người dọn sao?" "Người đó biểu hiện không tốt bị đuổi rồi." Anna vừa đi vừa nói.

"Ông chủ mới này không thể chịu được một chút lộn xộn nào bởi vì anh ta rất nghiêm túc kỷ luật cho nên đối xử với những người khác, anh ta cũng có yêu cầu giống vậy! "Anh ta thích sạch sẽ sao?" "Không chỉ vậy mà phải là vô cùng sạch sẽ.

Anh ta mới về nhận chức, đối với công việc dọn dẹp của khách sạn yêu cầu không được có chút sai sót.

Phòng tổng vụ nói mới một tuần đã có một đống nhân viên dọn phòng bị anh ta đuổi việc.

Ông chủ mới về nhận chức này cũng máu lạnh quá đi.

Tôi thấy anh ta nhất định là có bệnh rồi.

Mọi người sau lưng đều nói trình độ không chút cẩu thả của anh ta đã gần đến mức độ bị ám ảnh trầm trọng rồi.

Nghe ra cũng rất đáng thương.

Ông chủ máu lạnh này chắc là không sống được vui vẻ.

Tóm lại anh ta yêu cầu bất luận anh ta tan ca trễ thế nào chỉ cần vừa rời khỏi nhân viên dọn dẹp lập tức phải khôi phục phòng làm việc của anh ta trở về trạng thái ngăn nắp và sạch sẽ.

"Vậy cũng không cần cùng anh ta nửa đêm canh ba mới tan ca đấy chứ Sáng sớm hôm sau đến dọn không được sao?" Chưa gì mà Hà Cẩn Ngôn đã không có thiện cảm với vị tổng giám đốc mới của S.K.

“Tổng giám đốc tập đoàn Thiên Phúc một ngày xử lý cá ngần vụ việc có khi trời còn chưa sáng là đã đến phòng làm việc rồi.

Cô khẳng định có có thể nắm được giờ giấc hàng ngày của anh ta mà đến sớm hơn sao? "Cứ để em phục vụ ông chủ máu lạnh có bệnh này đi.

Quản lý, cứ giao cho em." Hà Cẩn Ngôn vỗ ngực tự tin.

Lâm Vũ Phi mắc bệnh nghiện sạch sẽ.

Anh không muốn lúc mình trở lại phòng làm việc bất cứ lúc nào cũng phải đối diện với một cái bàn bừa bộn.

Hà Cẩn Ngôn làm việc chăm chỉ, cố gắng không để sót một hạt bụi nào.

Làm nhiều ngày rồi cô vẫn chưa được diện kiến ông chủ mới.

Đến một hôm nọ, khi cô đang lau chùi thang máy lồng kính số 7 thì có vài vị khách nữ đi vào.

Có với bước ra ngoài.

Vừa xoay lưng có nghe một tiếng bịchỉ vang lên.

Một trong ba cô gái làm rơi cốc trà sữa.

Cô bảo họ đi thang máy khác để mình dọn dẹp.

"Xem ra phải đi lấy cây lau nhà mới được." Cô đem trà sữa bị đổ ấy đi vứt sọt rác sẵn tiện đi lấy thêm dụng cụ tới để lau chùi.

Lâm Vũ Phi gặp lại người bạn đàn anh của mình là Ngụy Anh Kiệt ngay trước cổng khách sạn.

"Đã lâu không gặp." Ngụy Anh Kiệt bước xuống cùng vợ là Phạm Đông Linh.

Lâm Vũ Phi nhìn Phạm Đông Linh, nói.

"Quả thật anh không quen miệng gọi em là chị dâu một chút nào."

Phạm Đông Linh vốn là đàn em học dưới khóa của Lâm Vũ Phi.

Ngày trước thoải mái xưng hô anh anh em em nay phải đổi cách xưng hô nên anh cảm thấy ngượng miệng.

"Thế nào? Tuần trăng mật vui chứ?" Lâm Vũ Phi hỏi.

"Còn phải hỏi nữa sao." Phạm Đông Linh cười toe, siết chặt tay Ngụy Anh Kiệt.

"Nhìn hai người vui vẻ thế này, tuần trăng mật vừa hết thì đã đến tìm em.

Đến để khoe khoang hạnh phúc à?"

Ngụy Anh Kiệt cười lớn nói.

"Không phải khoe khoang mà là đến chọc tức cậu đấy.

Lúc nào mới chịu từ bỏ cái mác chàng trai độc thân quý báu ấy đi vậy?" "Vào văn phòng em rồi nói."

Lâm Vũ Phi dẫn đôi vợ chồng son đi tham quan một vòng "Cũng không tệ.

Rất giống phong cách của cậu." Ngụy khách sạn.

"Trang trí có được không?"

Anh Kiệt đưa mắt nhìn quanh, gật gù.

Lâm Vũ Phi bấm nút thang máy lồng kính số 7.

Cả ba người cùng bước vào.

Cửa sổ thang máy trông ra là những ngọn núi trùng điệp ẩn hiện trong lớp mây mù dày đặc.

Phạm Đông Linh tấm tắc khen.

"Chỗ này đẹp quá." "Ừ.

Rất đẹp." Ngụy Anh Kiệt đồng tình cùng cô chiêm ngưỡng cảnh đẹp.

Họ không để ý tới nước trà sữa bị đổ dưới chân mình ngoại trừ Lâm Vũ Phi.

Anh nhăn nhỏ, miệng lẩm bẩm.

"Sao chỗ này dơ quá vậy? Thật ngại quả, thật tình xin lỗi.

“Không sao mà.

Lát nữa tìm một người đến dọn là được rồi." Ngụy Anh Kiệt nhún vai nói.

Nhưng Lâm Vũ Phi không hề dễ dãi như Ngụy Anh Kiệt.

Anh càu nhàu.

“Người phụ trách quét dọn thang máy rất cuộc là ai chứ...!Lạ thật, sao thang máy dừng lại rồi." Anh ấn vào các nút trên tường cả nút mở cũng không được.

“Không phải chứ.

Thang máy hỏng rồi sao?” Ngụy Anh Kiệt nhìn quanh, mỉm cười với Phạm Đông Linh.

“Anh và Đông Linh hình như đặc biệt có duyên với thang máy bị hỏng.

“Vả lại mỗi lần sau khi bị hỏng thang máy đều có chuyện tốt xảy ra" Phạm Đông Linh cười ngọt ngào với chồng.

Lâm Vũ Phi ngượng đỏ mặt trước cặp vợ chồng lúc nào cũng ân ân ái ái.

“Thật tình xin lỗi, em sẽ lập tức phải người đến xử lý.

"Không sao, bọn anh không vội đâu.”

Hà Cẩn Ngôn cầm xô nước và cây lau nhà tới trước cửa thang máy số 7.

Cô bấm nút mở.

Cửa thang máy mở ra không chỉ riêng cô mà đến cả Lâm Vũ Phi cũng bất ngờ không kém.

“Là anh à?”

Lâm Vũ Phi vờ như không biết, anh hếch mặt hỏi.

“Cô là nhân viên dọn dẹp ở đây sao?” “Đúng vậy." Hà Cẩn Ngôn nhìn Lâm Vũ Phi từ đầu tới chân.

“Chắc anh không phải là khách của khách sạn chúng tôi đó chứ?"

Cô vừa nói xong, Ngụy Anh Kiệt và Phạm Đông Linh tròn mắt quay sang nhìn nhau rồi cùng mỉm cười.

Có lẽ họ ngạc nhiên vì cô không biết Lâm Vũ Phi là ai.

“Tôi không phải khách, tôi làm việc ở đây.

Hà Cẩn Ngôn thở hắt ra một hơi nhẹ nhõm.

“Đã là đồng nghiệp vậy phiên anh tránh đường một chút để tôi dọn dẹp thang máy.

“Trước khi tôi bước vào thang máy này có nên dọn dẹp xong mới phải chứ.” “Anh ở bộ phận nào vậy? Bộ phận kinh doanh hả? Hay bộ phận kế hoạch?”

Lâm Vũ Phi vênh mặt hỏi ngược lại.

“Cô hỏi làm gì?” “Bộ phận nào thì có việc của bộ phận đó, anh chưa từng nghe sao? Tôi đã làm hết năng lực của mình để xử lý gấp việc này rồi.

Với lại dù sao tôi cũng phải đi lấy cây lau nhà và mấy cái dụng cụ này nữa mới quét dọn được.

Hôm nay là ngày tốt gì thế không biết.

Trong vòng mấy tiếng ngắn ngủi mà tôi gặp anh hai lần.” Hà Cẩn Ngôn lẩm nhẩm cầu cuối.

“Cô khẳng định hôm nay là ngày tốt sao? Làm việc bất lực thì người phụ trách dọn dẹp phải chịu xui xẻo rồi." Ngụy Anh Kiệt và Phạm Đông Linh đứng nhìn hai người đấu khẩu mà cảm thấy thú vị vô cùng..