Cô Vợ Giả Của Tổng Tài

Chương 49

Lâm Vũ Phi vừa dẫn Tiểu Ân vào hội trường hôn lễ, đám phóng viên lập tức ùa tới, chĩa máy ảnh vào người hai cha con.

Việc Lâm Vũ Phi có con quả đúng là sự thật như trong tin đồn.

Chàng trai độc thân vàng bỗng chốc trở thành ba.

Anh còn mang nét mặt rạng rỡ, trông rất vui vẻ.

Nhờ ba mẹ trông coi Tiểu Ân, anh ra cửa sau gặp Hà Cẩn Ngôn, đề nghị cô cùng mình lên sân khẩu biểu diễn piano.

Cô trố mắt.

“Tôi không nghe nhầm đấy chứ?" “Lên sân khấu tấu đàn piano chẳng phải là mơ ước hồi nhỏ của cô sao?” “Đầu óc của anh có chỗ nào không đúng vậy? Rốt cuộc anh đang nghĩ gì vậy?” Cô cho rằng chuyện này thật viển vông.

“Lẽ nào học được một thời gian rồi mà ngay cả một vài nốt nhạc và giai điệu đơn giản, cô cũng không biết sao?” "Đương nhiên tôi biết nhưng đó đều là những giai điệu rất đơn giản sao có thể dùng để biểu diễn chứ?" Cô quay người bỏ về.

Lâm Vũ Phi vội cất giọng khiến bàn chân cô dừng lại.

“Cô định phụ lòng tôi sao? Tối đó những lời cô nói, những mong muốn cô để trong lòng tôi đều không quân" “Đúng là tôi muốn lên sân khấu diễn piano nhưng ít nhất là sau ba năm hoặc năm năm.

Tôi bây giờ mới học được không bao lâu, còn chưa đến hai tháng.

Biểu diễn trước mặt đám đông...!tôi không muốn làm hỏng buổi lễ đính hôn của em trai anh đâu càng không muốn liên lụy anh" Lâm Vũ Phi cổ thuyết phục.

“Chẳng phải cô là Miss Vạn năng sao? Tôi có lòng tin đối với cô học trò này." Anh lại gần.

“Có một số việc khi đã bỏ qua rồi sẽ rất khó có cơ hội để tìm lại.

Hãy để chúng ta hoàn thành ước mơ của cô.

Đừng sợ, lát nữa tôi sẽ ở bên cạnh cô, làm theo tôi là được.

rồi.

Thấy cô còn chần chừ, anh tiếp luôn.

“Cô không tin vào bản thân mình vậy cô có bằng lòng tin tôi không?” Ánh mắt chân thành ấy, cô không thể khước từ

Sau màn đeo nhẫn cho nhau của đôi tình nhân trẻ là tới màn biểu diễn piano của Lâm Vũ Phi và Hà Cẩn Ngôn.

Khi Hà Cẩn Ngôn bước ra sân khấu, Tiểu Ân reo lên.

"Là Cẩn Ngôn kìa." “Con quen chị đó sao?” Bạch Nguyệt Trang ngồi kế bên, hòi.

“Quen ạ.

Chị ấy làm việc ở công ty của ba, chị ấy trước kia từng làm bảo mẫu cho con."

Bạch Nguyệt Trang nhìn chằm chằm vào Hà Cẩn Ngôn, Cả hai có màn kết hợp piano thật tuyệt vời khiến ai cũng có vẻ không vui.

vỗ tay nồng nhiệt.

Mai Siêu Phong” Dương Lệ Bình: Nhan sắc như thiếu nữ dù đã qua tuổi 60Ở tuổi 60, nữ diễn viên thủ vai Mai Siêu Phong trong “Anh hùng xạ điêu” Dương Lệ Bình vẫn khiến fans ngỡ ngàng vì trẻ trung như thiếu nữ...Chi tiếtQCSau buổi lễ.

Hà Cẩn Ngôn nói với Lâm Vũ Phi với tâm trạng phấn khởi l “Hôm nay thật sự phải cảm ơn anh.

Tôi chưa bao giờ nghĩ mình có thể biểu diễn piano trước mặt bao nhiêu là người.

“Tôi cũng phải cảm ơn cô.

Tôi đàn bài đó bao nhiêu lần rồi, hôm nay là lần tôi cảm thấy vui nhất." “Vậy à! “Đối với Vũ Luân và Kiều Khiết, cô thấy thế nào?” “Cảm thấy họ rất hạnh phúc.

Lâm Vũ Phi ngước đầu ngắm mây, nói.

“Kiểu hôn lễ thời thượng xem ra hình như đã vẽ lên hai chữ hạnh phúc rồi.

Nhưng hạnh phúc hay không chỉ có ông trời biết.

“Sao anh lại nói vậy? Làm gì có ai có hôn nhân không hạnh phúc.

Nói tới đây, cô im lặng vài giây, giọng buồn rầu.

"Phải rồi, là chúng ta.

“Tôi biết cuộc hôn nhân giả vội vàng này thực sự khổ cho cô rồi.” “Không có, là tôi không nên nhắc tới chuyện này” “Thật ra cuộc hôn nhân này tôi thường nghĩ chúng ta có phải."

Hà Cẩn Ngôn cắt lời anh, nói nhỏ như đang thì thầm với chính mình.

“Lâm Vũ Phi, tôi đang nghĩ chúng ta có phải có chút quá mức rồi không?”

Điện thoại của Lâm Vũ Phi làm gián đoạn cuộc nói chuyện.

Nghe xong, anh hỏi.

“Vừa rồi cô nói gì?” “À...!thật ra lúc nãy tôi muốn nói chúng ta có phải đã thân thiết quá mức rồi không? Lúc đầu chẳng phải đã nói giữa chúng ta là mối quan hệ hợp đồng, căn bản không nên qua lại nhiều như vậy.

Cho nên tôi nghĩ sau buổi diễn tấu hôm nay tôi không nên đến nhà anh học đàn nữa.

"Cũng đúng.

Đã đến lúc nên trở về đúng quỹ đạo của nó rồi.

Dù sao thì một năm sau giấy đăng ký kết hôn sẽ sớm được thay thế bằng đơn ly hôn đã ký trước đó.

Không hiểu sao nghe anh nói vậy, cô cứ buồn buồn thế nào.

Một nỗi buồn không thể gọi bằng tên.

Tối.

Lâm Vũ Phi kể chuyện cho Tiểu Ân trước lúc ngủ.

“Hôm nay con muốn nghe chuyện nào?” “Con muốn nghe...!câu chuyện giữa ba và mẹ.

“Câu chuyện giữa ba và mẹ con à?” “Dạ.

Lúc đầu khi ba mẹ đính hôn có phải cũng giống như chú Vũ Luân và cô Kiều Khiết trao nhẫn cho nhau?”

Lâm Vũ Phi ngước nhìn trần nhà.

“Ba khi đó không mua nhẫn cho mẹ con cho nên ba dùng thứ khác để thay thế.” “Vậy lý do ba mẹ ly hôn có phải vì lúc đầu ba không tặng nhẫn cho mẹ không?" “Đương nhiên không phải rồi.

Sao con lại nghĩ vậy?” “Vậy sao ba và mẹ lại kết hôn?” Tiểu Ân hỏi tiếp.

“Vì ba và mẹ khi đó rất yêu nhau” “Vậy lý do ba mẹ ly hôn là vì hai người không yêu nhau nữa à?”

Lâm Vũ Phi nghiêm nghị.

“Tiểu Ân, thắc mắc của con hôm nay hơi nhiều rồi đấy.

Mau nằm xuống đi.” Tiểu Ân nằm xuống giường.

Lâm Vũ Phi kể chuyện ngụ ngôn Aesop để cậu chìm vào giấc ngủ.

Trong buổi họp của đài phát thanh ABC.

“Tỷ lệ xem đài vẫn không thấy khởi sắc.

Kính Chi, cô nói đi có chỗ nào cần thay đổi không?” Tổng giám đốc ngoảnh sang Đường Kính Chi mong cô góp ý vài điều.

“Bây giờ tin tức các đài đều gần giống nhau, nhiều thứ giống nhau quá còn cải tiến gì nữa chứ.” Đường Kính Chi thờ ơ phát biểu.

“Đâu thể nói vậy được.

Trước đây cô vẫn luôn tích cực nhất mà, sau khi làm phát thanh viên giờ vàng thì lại nói những lời không có trách nhiệm như vậy chứ?" Tổng giám đốc nói.

"So với việc chế đề tài tin tức không hay chỉ bằng nói phát thanh viên của chúng ta không đảm đương nổi giờ vàng” Một biên tập viên có thiện cảm không tốt về Đường Kính Chi, lên tiếng xét nét “Cái gì mà phát thanh viên không đảm đương nổi giờ vàng?" “Phát thanh viên cùng giờ nếu không phải là chuyên nghiệp sắc sảo thì là ngọt ngào đáng yêu còn cô chẳng có gì đặc sắc cả.

Tuy cô cũng là một phát thanh viên xinh đẹp nhưng cô lại không chịu được thử thách, chưa đủ trình độ.

“Nếu tôi chưa đủ trình độ thì bất cứ lúc nào tôi cũng vui lòng nhường cái ghế này cho người thích hợp.

“Kính Chi, cô đừng kích động.

Trước đây cô đâu có như vậy, sao khi ngồi lên vị trí này rồi cô trở nên bất thường vậy? Chẳng để tâm vào công việc gì cả.

Tỷ lệ xem đài không tốt là sự thật, lẽ nào cô không biết mọi người đang giúp đỡ giải quyết vấn đề, cùng nhau kiểm điểm sao?” Tổng giám đốc lên tiếng để dừng cuộc cãi nhau.

Đường Kính Chi chợt đứng dậy.

"Tôi biết, tỷ lệ xem đài không tốt thì mọi người kiểm điểm tôi, đúng không? Vậy để tiết kiệm thời gian của mọi người tôi xin quay về viết bản kiểm điểm rồi sau đó gửi bản kiểm điểm cho mọi người.” Cuộc họp chưa dứt, Đường Kính Chi bỏ về phòng mình.