Cô Vợ Mất Trí Của Tổng Tài Độc Ác

Chương 5: Không Còn Giá Trị

Sáng hôm sau khi cô tỉnh dậy thì sát bên không có người nào cả.

Cô thầm mong những gì xảy ra tối qua chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ không có thật.

Nhưng khi cô ngồi dậy thì cảm giác đau nhức truyền khắp thân thể, đặt biệt là hai đùi và vùng nhạy cảm.

Nhìn trên tấm đệm trắng tinh là vài giọt máu đỏ chói mắt in rõ...Hình ảnh đó khiến tim cô như muốn vỡ vụn.

Thế là cô không còn bất kì giá trị gì nữa rồi.

Liệu bản thân cô có thể kiên cường vượt qua, liệu ba mẹ cô có tha thứ và quan trọng nhất là vị hôn phu giấu mặt của cô có thề chấp nhận cô để giúp cho gia đình của cô hay không?

Cố gắng bước xuống đi vào nhà tắm.

Xả nước mạnh nhất có thể để có thể cảm thấy bản thân được thanh sạch hơn.

Để dòng nước cuống trôi những thứ dơ bẩn mà tối qua cô đã làm với người đàn ông xa lạ

Sau khi chỉnh tề lại quần áo thì nhân viên khách sạn lên mời cô xuống có người đón.

Nghe cũng biết đó là trợ lý của ông Đường rồi.

Cô không suy nghĩ nhiều, vội đứng lên đi xuống.

Xe đã được đậu ngay sảnh khách sạn.

Bốn người trợ lý đứng đợi cô.

Cô vừa bước tới liền lên tiếng

- Đại tiểu thư hôm qua ngủ ngon chứ? Hôm qua thấy tiểu thư ngủ say quá nên chúng tôi không đánh thức, đành đưa tiểu thư vào thẳng khách sạn mà chủ tịch đặt cho cô nghỉ ngơi_ trợ lý

- Rồi sao nữa?_ cô lạnh nhạt hỏi

- Ý tiểu thư là..._ trợ lý cứng mặt hỏi ngập ngừng

- Bây giờ tôi phải làm gì nữa đây?_ cô hỏi

- À...bây giờ tiểu thư sẽ được đi dạo chơi ở Paris rồi tối chúng ta sẽ về lại Trung Quốc_ trợ lý

Cô im lặng không nói gì nữa.

Cứ việc ngồi lên xe, hành lý được nhân viên khách sạn mang xuống.

Cô cảm thấy rất đáng nghi ngờ trong sự việc lần này.

Nhưng bọn họ lại tỏ vẻ không biết điều gì.

Rốt cuộc bản thân cô và cái đêm định mệnh hôm qua có gì khuất tất không? Cô vẫn cảm thấy rất rất nghi ngờ về mọi việc.

Nhưng đợi trở về Trung Quốc cô sẽ giải quyết sau

Sau khi dạo quanh Paris thì cũng sập tối.

Cô phải trở về Trung Quốc rồi.

Nơi này chứa quá nhiều biến cố đối với cô.

Ngày hôm nay dù đi mọi nơi cảnh đẹp cô vẫn không có hứng thú.

Ăn uống cũng không được cái gì.

Trong người cô trở nên trống rỗng đến vô hạn

Khi máy bay hạ cánh an toàn ở Thượng Hải thì trời vẫn đang còn sáng sớm.

Không khí lạnh làm cô càng buốt giá con tim hơn.

Trở về khu biệt thự to lớn đầy lộng lẫy nhưng lại không còn hơi ấm.

Cô mệt mỏi bước vào trong

Nhưng cô không nghĩ rằng bản thân sẽ lại phải sốc vì chuyện đang xảy ra trong nhà

Mọi thứ dường như đã sắp xếp ổn thỏa.

Ông bà Đường đã ăn mặc lộng lẫy.

Trên bàn là quà cáp coi như sính lễ của nhà trai.

Vì mỗi hộp nó được bọc bằng vải nhung đỏ đầy sang trọng nên cô không cần nhìn kỹ cũng đã hiểu được mọi việc

Thấy cô thất thần đứng ở ngay cửa lớn chần chừ không muốn vào.

Dường như ông bà Đường cũng cảm thấy ái ngại với cô nên cũng nhẹ giọng hẳn

- Nhã Tịnh con xem này! Chồng con thật hào phóng đó.

Con mau lại đây_ bà Đường

Cô như con rối bảo gì nghe nấy.

Bà Đường gọi lại cô liền vô thức bước tới ngồi trên sofa cạnh bà.

Vẫn còn rối não thì ông Đường lại nói khiến cô càng chết điếng

- Con vui lên đi chứ.

Hôm nay là ngày vui của con mà!!!!_ ông Đường

Chợt như tiếng đánh ngang tai.

Cô rùng mình hốt hoảng hỏi

- Cái gì gọi là ngày vui?_ Đường Nhã Tịnh

- Hôm nay là ngày cử hành hôn lễ của con.

Tối nay con đã là cô dâu xinh đẹp, là vợ của người ta rồi_ bà Đường

- Nhưng mà chuyện này sao bây giờ con mới biết.

Con không muốn quá gấp gáp như vậy_ Nhã Tịnh

- Con im ngay! Con nghĩ một tiệc cưới có thể đùa được sao? Khách đã mời mà quan trọng họ toàn là nhận vật lớn.

Phía chồng con lại là người rất có quyền thế, nếu theo ý con thì danh dự họ để đâu.

Mọi việc đã hoàn thành xong cả rồi con chỉ cần lên phòng nghỉ ngơi một chút sẽ có người đến chăm sóc da và tất cả mọi thứ cho con..._ ông Đường chưa nói xong thì cô đã đưng dậy khiến ông ngừng lại

Cô bước vô hồn không quan tâm gì.

Cứ như một robot bảo gì làm đó không một chút do dự.

Nghe tiếng ông Đương nói tiếp nên cô khẽ khựng lại coi như tôn trọng

- Còn nữa...Váy cưới tất cả trang sức cho bữa tiệc đều được để ở phòng con_ông Đường

Cô đi thật lên phòng.

Nước mắt vô thức lăn dài trên gò má xinh đẹp.

Khóa trái cửa lại để gặm nhấm nỗi đau chỉ riêng cô biết mà không ai có thể chia sẻ hay thấu hiểu