Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện

Chương 16: Chương 16

Tạ Mẫn Hành biết đáp án, anh vốn không thất vọng nhiều, đều nằm trong dự liệu, nên lập tức xoay người đi vê phía cửa.

Cao Duy Duy khó khăn bò dậy từ trên mặt đất, ôm lấy thắt lưng anh từ phía sau, dán mặt vào lưng l khóc lóc đau khổ: “Xin anh đó, đừng đi.

Em sẽ không cho anh trở về đâu.”

Tạ Mẫn Hành nghe vậy hít thở sâu, trong đầu anh hiện lên đoạn phim cuộc sông của ba mẹ anh, anh phiền lòng nhắm chặt hai mắt.

Lần này trong đầu không còn hình ảnh gia đình mình nữa, mà khuôn mặt Vân Thư ngày càng rõ ràng, dáng vẻ ấm ức của Vân Thư, Tạ Mẫn Hành bị dọa cho giật mình mở to hai mắt: “Sao mình lại nhớ đến cô ấy chứ?”

Tay ở thắt lưng vẫn còn đang dùng sức, Tạ Mẫn Hành hắt cánh tay của Cao Duy Duy ra, nhẹ nhàng kéo lấy tay cô: “Anh đã kết hôn rồi.”

“Nhưng anh không yêu cô ta.”

Tạ Mẫn Hành nói ra lời tàn nhẫn: “Bây giờ không yêu, không có nghĩa là sau này không yêu.”

Cao Duy Duy khóc đến thảm thiết lắc đầu: “Đừng, anh đừng yêu cô ta.”

“Em biết anh hận nhất là người nào mà, Duy Duy, chúng ta kết thúc đi.”

Tạ Mẫn Hành nói ra dường như khiến Cao Duy Duy sụp đồ.

Anh nhìn thấy cô ta tổn thương, nhưng lại chẳng có ng ứng gì.

Thân là người cũ, rât tàn nhân với anh và Cao Duy Duy.

Nhưng thân làm chồng, anh tuyệt đối phải trung thành với Vân Thư.

Cho dù không yêu thì đó cũng là trách nhiệm.

Ngoại tình là chuyện anh cảm thầy ghê tởm và ghét nhất.

Tạ Mẫn Hành hoàn toàn rời đi, lúc này Cao Duy Duy biết giữa cô ta và anh đã hoàn toàn chấm dứt.

Giữa bọn họ cứ như hai đường thẳng cắt nhau trong toán học, cả một đời chỉ giao nhau một lần, sau đó sẽ càng ngày càng xa, không gặp lại nữa.

Một mình Tạ Mẫn Hành lái xe đến bên bờ hồ, châm một điều thuốc, không hút mà lại để nó cháy mãi như Vậy.

Lúc Tạ Mẫn Hành về đến nhà thì mọi người đều đang dùng bữa, chỉ thiệu môi Vân Thư, lúc này anh mới nhớ đến chuyện bản thân đã bỏ lại cô ở bên đường: “Mẹ, Vân Thư đâu?”

Tạ Mẫn Tây không muốn nhắc đến cô trên bàn ăn, dù sao cô ta cũng vừa chậm chọc Vân Thư: “Anh, anh mau ngôi xuống ăn cơm đi, chị ta không ăn, em có đi gọi rôi.’ Tạ Mẫn Hành lo lắng, anh nhớ rõ lúc đó trán Vân Thư đập mạnh lên xe, hình như rất nghiêm trọng, không biết đã đi khám hay chưa, Tạ Mẫn Hành cũng không dùng cơm, mà sải bước đi vào phòng ngủ của hai người họ.

Vân Thư mơ màng nằm sắp trên giường, bóng dáng trước mắt càng thêm nghiêm trọng, cho đến khi một mảng, đen kịt, không nhìn thấy gì nữa, mí mắt nặng nê, Vân Thư mới ý thức được mình không bình thường, giờ phút này ý thức được lại muộn rồi, cô dân dần mắt đi tri giác, bên tai không có âm thanh, thế giới tối tăm, cô hoàn toàn hôn mê.

Tạ Mẫn Hành trở lại phòng nhìn thấy người nằm sắp trên giường, chỉ cảm thây là cô đang buồn ngủ, nhẹ chân đi qua, nhìn thây dáng vẻ Vân Thư đang ngủ, nhẹ nữa ni yên tĩnh giông nhi! một bảo bôi hiệu chuyện, không biết thê sự, đơn thuần tốt đẹp.

Tạ Mẫn Hành ngồi ở bên giường xốc góc chăn cho cô, trước đó đã nói phải sống chung hòa bình.

Vân Thư luôn hôn mê, đến tối, người giúp việc bày xong bát đĩa, nói đi gọi Vân Thư xuông lầu ăn cơm, kết quả không ai đáp lại, tự chủ trương xuông lầu: “Thiếu phu nhân nói không ăn, không đói.”

Lúc này mặt Tạ phu nhân đen kịt: “Dặn dò phòng bêp đừng cho nó ăn đêm.” Làm cha mẹ, giờ phút này Tạ phu nhân cũng chỉ muôn chữa bệnh xâu không chịu ăn cơm của Vân Thư mà thôi, lớn như thế nào rồi, mà ngay cả ăn cơm cũng không đúng giờ..