Cô Vợ Tráo Đổi Của Tổng Tài

Chương 41: 41 Trêu Hoa Ghẹo Nguyệt 3

Cố Tây Thành ghét bỏ mà buông tay Tô Nhan Hề ra, quay sang lườm cô một cái: "Còn không đi? Ngại chưa đủ mất mặt sao?"

"! " Tô Nhan Hề bực bội cắn răng, là ai làm mình mất mặt chứ hả?

Ra khỏi bệnh viện, đèn đường đã sáng rực.

Nhìn dòng người xe cộ tấp nập qua lại, Tô Nhan Hề xoa xoa bụng, mím mím cái miệng nhỏ nhắn.

Loay hoay cả một ngày, thật là đói!

Lúc này Cố Tây Thành đang đi về phía nhà để xe, Tô Nhan Hề nảy ra ý tưởng nhanh chóng chạy tới.

"Cố Tây Thành, tôi mời anh đi ăn cơm nhé!"

Cố Tây Thành đang chuẩn bị lên xe, động tác dừng lại một chút, ánh mắt quay lại nhìn về phía người nào đó đang chạy tới, như thể đang nhiên cứu mục đích của cô.

Tô Nhan Hề không chịu được ánh mắt hoài nghi của anh, đưa tay đẩy đẩy anh một chút.

"Tôi chỉ là muốn cảm ơn anh đã cứu tôi mấy lần thôi!" Thuận tiện tránh việc về nhà lại bị bà nội dạy dỗ nữa.

Cố Tây Thành im lặng chừng nửa phút, lúc này mới thu hồi ánh mắt rồi lên xe.

Thấy anh như thế, Tô Nhan Hề liền đoán là anh đã đồng ý rồi.

Lập tức liền vui vẻ hí hửng leo lên xe ngồi.

"Lái xe, đến đường Cảnh Trình!"

Phố ẩm thực yêu mến ơi, ta đến đây!

Nếu mà so sánh, thì sắc mặt của Cố Tây Thành lại chẳng hề vui vẻ gì.

Nếu như anh nhớ không lầm, đường Cảnh Trình là con đường ồn ào loạn xạ nhất ở cái thành phố A này.

Trên đường đi, tâm trạng của Tô Nhan Hề đều rất tốt.

Như là mới được thả từ trong tù ra vậy, thấy cái gì cũng thích thú.

"Cố Tây Thành, anh xem kìa, kia là tháp sắt, mỗi đêm đúng 12 nó sẽ sáng đèn lên.

Trước đây tôi và An An thường xuyên đến đây.

"

"Cũng lâu lắm rồi không được tới khu vui chơi! "

"Woa, quảng trường Thế Kỷ, vẫn nhiều người như vậy!"

Người nào đó cứ liên tục lải nhải bên cạnh, Cố Tây Thành dưa tay lên xoa xoa cái trán đau nhức của mình.

"Hạ Cẩm Hề, cô có thể yên tĩnh vài giây không?"

"Hả! " Cô rất ồn ào sao?

Tô Nhan Hề mím mím cái miệng nhỏ nhắn, rốt cục cũng ngồi yên tĩnh lại.

Haizz, đã rất lâu rồi cô không được nhàn nhã ngắm cảnh thành phố vào ban đêm, cho nên mới hơi kích động một chút mà thôi.

Trước đây mỗi ngày đều vội vàng kiếm tiền, căn bản không có thời gian để thưởng thức, hóa ra cảnh đêm của thành phố A lại đẹp như vậy.

Nghĩ đến đây, Tô Nhan Hề lại nhịn không được chuyển ánh mắt nhìn ra phía ngoài.

Đèn đường xẹt qua ngoài cửa sổ xe, tay của cô đặt trên cửa sổ xe, muốn bắt lấy những ánh sáng kia.

Nhìn chùm tia sáng chạy qua kẽ tay mình, khóe miệng của cô dần dần cong cong tạo thành một nụ cười.

Tự nhiên lại yên tĩnh nên Cố Tây Thành lại cảm thấy không quen lắm.

Anh bất giác ra lầm bầm một tiếng, đêm nay gặp quỷ rồi sao?

Gương mặt điển trai chậm rãi quay sang nhìn về phía Tô Nhan Hề đang tươi cười vui vẻ.

Dưới ánh đèn đường mờ mờ, gương mặt nhỏ nhắn của cô nhìn rất hài hòa.

Làm cho người nhìn cảm thấy rất thoải mái.

Tâm trạng vốn đang bực bội của anh vậy mà lại dần dần bình tĩnh trở lại.

Ngay cả hàng chân mày đang nhíu chặt cũng dần dần buông lỏng, chỉ có điều chính bản thân Cố Tây Thành cũng không phát hiện điểm này.

"Có đèn điện thật tốt, như vậy chúng ta sẽ không phải nhìn thấy bóng đêm, buổi tối cũng sẽ không phải sợ hãi.

"

Tô Nhan Hề khẽ nói, trên mặt là nụ cười hài lòng.

Cô sẽ nhớ mãi khoảng thời gian lúc mình rời khỏi nhà họ Hạ, chính là khoảng thời gian mà cô và mẹ phải ở trong một căn nhà tối thui.

Bởi vì từ nhỏ đã quen ở biệt thự, cho nên rất sợ hãi hoàn cảnh tối đen như mực như thế.

Mỗi đêm đều không thể ngủ được, mẹ sẽ ôm cô, dỗ cô, thẳng đến lúc cô ngủ thiếp đi mới thôi.

Có một ngày, mẹ không thể dỗ cô được nữa, cô chỉ có thể trợn tròn mắt nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ chờ trời sáng.

Thời gian dần trôi, cô đã quen với bóng tối, nhưng là vẫn không thích bóng tối.

Giọt nước mắt từ khóe mắt cô chảy xuống!

Cố Tây Thành khẽ giật mình, tự nhiên muốn vươn tay ra đón giọt nước mắt của cô.

Đột nhiên, xe lại bị xóc một cái.

Thân thể hai người đồng thời dao động về hai phía ngược nhau!

Cố Tây Thành rất nhanh đã ổn định được thân thể, xoay người nhìn về phía Tô Nhan Hề.

Chỉ thấy cô cau mày, như thể muốn khóc vậy.

"Cô! Cô sao thế?"

"Miệng vết thương, đụng vào miệng vết thương!" Tô Nhan Hề hít sâu một hơi, cố gắng tỉnh táo lại.

.