Cơn Bão Màu Cam

Chương 13: Chương 13

Phố Trường An là một khu phố phát triển từ nông thôn do Thiệu Giang phát triển từ lâu, nghe nói chính phủ đã quyết định quy hoạch và xây dựng lại nhưng vẫn chưa có động tĩnh gì.

Đường đi khá sóc vì đường gồ ghề do đã sử dụng từ lâu, đường rất hẹp, đầy rác rưởi lộn xộn, thỉnh thoảng hơi ngộp vì phải tránh xe đi đối diện.

Trên phố có khá nhiều cửa hàng, quán ăn vặt, tiệm tóc, cửa hàng quần áo … Hầu hết đều giữ nguyên phong cách ngày xưa, bảng hiệu sơn dầu, bảng hiệu theo phong cách phương Tây sẽ có đèn LED màu chiếu sáng.

Một nửa số người sống ở đây là cư dân bản địa, một nửa là người thuê nhà, một nhóm hỗn hợp bao gồm người bán hàng, công nhân bán thời gian, sinh viên và cả những người thất nghiệp.

Chẳng hạn như cậu thanh niên tóc vàng ngồi xổm hút thuốc trên vỉa hè, Giang Tri Tân dừng xe ở ven đường, thấy cậu ta vẫn cứ ngó qua đây nhìn, chắc là chờ chủ xe đi rồi xem lấy trộm được cái gì trên xe không.

Cho đến khi Giang Tri Tân xuống xe, tóc vàng mới sững sờ vì nhìn thấy khuôn mặt của anh, sau đó lập tức đứng dậy, muốn đi tới con hẻm phía sau.

“Đứng lại đấy, làm điếu thuốc đã.” Giang Tri Tân chỉ nó, giọng nói không hề vội vàng “Thử đi thêm một bước nữa xem.”

Tóc vàng lập tức dừng lại, quay đầu nhìn Giang Tri Tân, mấp máy miệng nhưng không nói ra được.

Giang Tri Tân lờ nó rồi đi vào con ngõ nhỏ.

Ngõ rất hẹp, hai bên là khu dân cư cũ nát, chai nhựa, thùng các-tông chất đống, không biết nhà nào đổ nước rửa rau ra khắp nền đường.

Tay phải Giang Tri Tân cầm một chiếc túi nhựa màu đen, vật bên trong hình vuông, không biết đựng gì mà khá dày.

Anh vòng qua mấy vũng nước trên mặt đất, bước lên một cầu thang.

Hành lang không đèn, một tấm biển lớn treo bên cạnh ghi “Vận may tới tiệm mạt chược”.

Giang Tri Tân đứng ở trước cánh cửa trên lầu hai, có thể nghe thấy rõ ràng tiếng cọ xát mạt chược xen lẫn với một vài câu chửi thề của mấy gã đàn ông và tiếng cười của phụ nữ ở bên trong.

Cửa không khóa, anh mở một bên cửa rồi bước vào, mùi khói ngùn ngụt thoang thoảng phả vào mặt.

Trong phòng khách không có nhiều đồ đạc, chỉ kê bốn bàn mạt chược đã chật ních nam nữ, còn có ba hai người kéo ghế ngồi xem chơi.

Giang Tri Tân đi qua họ rồi mở cửa một phòng riêng.

Bên trong chỉ có một bàn mạt chược, bốn người đàn ông ngồi xung quanh, người ngồi đối diện đưa lưng về chỗ anh khoảng 30 tuổi.

Gã đeo một sợi dây chuyền vàng, cả hai cánh tay đều có hình xăm, gã không nghe thấy tiếng mở cửa, vẫn đang chửi thề.

“Vận may của tao, cả buổi như ngu thế….”

Giang Tri Tân đặt túi ni lông lên tủ giày ở cửa, sau đó tiến lên hai bước, đá một phát vào lưng gã đeo sợi dây chuyền vàng!

“Bộp !!!”

Anh xuống tay dã man hơn Phương Hiệt nhiều, đá gã đeo dây chuyền vàng mạnh đến lệch cả bàn mạt chược.

Mạt chược trên bàn bị bắn tung toé, phát ra đủ loại tiếng động hỗn loạn lớn.

Ba người còn lại sợ hãi, nhanh chóng đứng dậy lùi lại vài bước.

Gã dây chuyền vàng khó khăn đứng lên, vừa quay đầu đã thấy Giang Tri Tân chuẩn bị xông tới.

“Mẹ mày- Giang Tri Tân——” Giang Tri Tân không để gã nói hết, tiến lên đá vào eo trái gã.

Gã nuốt hết những lời còn lại vào, cơn đau kịch liệt khiến gã cảm thấy trên trán dày đặc mồ hôi lạnh, ôm chặt lấy eo khịt mũi.

Giang Tri Tân tóm lấy cánh tay gã bẻ ngược lại, đè gã trên bàn mạt chược.

Ấn mặt gã vào tấm nhung xanh đặc trưng của bàn mạt chược, gã cảm thấy rất khó chịu nên cố gắng vùng ra, nhưng không hề xi nhê.

Giang Tri Tân cúi đầu nghiêng người ghé lại gần, nhìn người dưới tay mình, giọng nói rất bình tĩnh: “Tối hôm qua ở con hẻm cạnh trường số 1 mày chặn đường nhóc nhà tao đúng không?”

Gã dây chuyền vàng nghiến răng không trả lời, Giang Tri Tân vô cảm gằn từng chữ: “Chúng mày có quy định, cần tao đến dạy nữa à?”

“Mẹ mày Giang Tri Tân, mày điên cuồng trước mặt tao làm gì.” Gã dây chuyền vàng không hoà giải, “Vụ quán bar còn chưa xong đâu.”

“Thứ nhất-” Giang Tri Tân nhìn gã, “Tao không cho phép mày sờ vào đồ trong quán, có quy tắc từ trước rồi.

Thứ hai, lần trước cầm dao đổ máu, vụ đấy đã giải quyết xong.”

Gã chế nhạo bảo: “Đụ mẹ mày, anh em tao vào đồn chứ không phải mày vào -”

“Lau sạch miệng dùm tao cái.” Giang Tri Tân vỗ nhẹ vào mặt gã, “Giờ tao đang nóng đấy, đừng ép tao đánh[1] mày.”

Gã chưa kịp lên tiếng, cửa phòng riêng lại bị đẩy ra.

“Đánh ai?”

Mọi người trong phòng đều nhìn về phía cửa.

Có rất nhiều người đang đứng ở cửa, hầu hết đều mặt mày dữ tợn cầm gậy trong tay, chúng là những tên côn đồ trong tiệm mạt chược.

Người đứng đầu là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi đến năm mươi tuổi, nhan sắc bình thường, mặc áo bào màu xám, quanh cổ treo một xâu chuỗi phật bằng sáp ong, ánh nhũ rất đẹp, trông rất có giá trị.

Gã dây chuyền vàng dường cứ như gặp được cứu tinh, gã nằm trên bàn hét lớn: “Hồng ca!”

Giang Tri Tân buông ra, gật đầu với lão, gọi: “ Hồng ca.”

“Còn nhớ tôi cơ đấy, lại tới đây đánh người của tôi.” Lão già tên Hồng nhìn Giang Tri Tân, nhưng trong giọng điệu không nghe ra được sự tức giận.

“Lão Dương dạy cậu giải quyết việc như này à?”

Lão Dương là sếp cũ của bar Vân Thất, người đồn ông hay qua phố bình an chơi, tính cách hào sảng, hầu hết dân giang hồ ở Thiệu Giang đều biết ổng.

“Không ai dạy tôi.” Giang Tri Tân cười, “Dám chặn người nhà tôi, đang nghe gã giải thích.”

Ánh mắt Hồng ca lại rơi vào mặt gã dây chuyền vàng.

“Thật sao?”

Gã dây chuyền vàng toát đầy mồ hôi, không biết là đau hay là sợ hãi, lớn tiếng nói: “Là nó đánh anh em của em trong bar trước! Lại đổ cho tao, ôi đồ khốn khiếp——”

“Nói lại câu đấy thử xem.”

Giang Tri Tân lập tức quay đầu nhìn gã, cười lạnh chỉ vào miệng gã: “Đừng ép tao cắt đầu lưỡi của mày.”

Gã dây chuyền vàng sửng sốt, giây tiếp theo chuẩn bị phát điên, Hồng ca phẩy tay: “Được rồi.”

“Chuyện mình không liên quan đến người nhà, đây là quy tắc.” Lão liếc hai người “Nhưng cậu cứ xông vào chỗ tôi đánh người như này trông có hợp lý không?”

Giang Tri Tân gật đầu: “Không hợp lý.”

Anh bước đến cửa trước ánh mắt của nhiều người, cầm túi ni lông xé hai lần, lộ ra một xấp tiền giấy dày màu đỏ tươi.

“Đây là một vạn.”

Tiền không bó, Giang Tri Tân ném tiền lên bàn mạt chược.

“Hai việc.”

Anh nhìn Hồng ca rồi bảo: “Hôm nay do tôi nóng lòng nên phá lệ, tôi sai, muốn giải quyết như nào cũng được.

Hôm qua nhóc nhà tôi đánh gã hơi nặng, nay tôi qua cho gã tiền lo chi phí thuốc men.”

Việc nào ra việc đó.

Giọng anh vang vọng trong phòng to rõ ràng, mặt gã dây chuyền vàng tái mét.

Hôm qua hắn thật sự không ngờ một đứa trẻ lại mạnh như thế, không để ý phát bị hành ngay.

Nhưng dù có điên thế nào thì nó vẫn là học sinh, đã liên lạc với mấy chục anh em rồi, định ngày nào đó sẽ chặn lại nó lại đánh cho trận.

Nhưng gã không ngờ ngày hôm sau Giang Tri Tân lại lao đến sảnh chơi mạt chược.

Tiếng mạt chược ồn ào bên ngoài không biết đã dừng lại từ lúc nào, trong phòng yên lặng, mọi người trong phòng đều đang nhìn Giang Tri Tân.

Hồng ca nhìn chằm chằm Giang Tri Tân hơn một phút, Giang Tri Tân không hề né tránh, ngược lại còn nhìn lão chằm chằm.

Hồng ca nói trước: “Được rồi, đi thôi.”

Giang Tri Tân không nhúc nhích.

Hồng ca cau mày.

Trong im lặng, Giang Tri Tân nghe thấy tiếng người trong đám người đang mở gậy.

Nhưng cuối cùng Hồng ca vẫn lên tiếng.

“Nể mặt Lão Dương đấy” lão bảo: “Hôm nay chuyện của cậu, chuyện nhà cậu thì cậu tự rõ.”

Tảng đá trong lòng Giang Tri Tân rơi xuống đất, đột nhiên nhẹ nhàng thở ra.

Lãp mở miệng nói, vậy là mọi chuyện đã qua rồi, không ai dám tiếp tục lên nữa.

Cuối cùng Giang Tri Tân cũng ngồi dậy, gật đầu với lão.

“Cảm ơn Hồng ca.”

Nói xong, anh nhìn cảnh cáo gã dây chuyền vàng bên cạnh rồi bước qua đám người, ra khỏi sảnh mạt chược.

Không biết từ lúc nào khu dân cư lại cãi nhau, những tiếng chửi thề đanh thép của đàn bà và đàn ông vang vọng khắp con hẻm, cùng tiếng xoong nồi đập mạnh xuống đất.

Đến ngõ hẻm, tóc vàng vẫn đứng yên đó, Giang Tri Tân có tâm tình cười với nó một cái.

Mãi đến khi lên xe, Giang Tri Tân mới thả lỏng bản thân, dựa vào ghế, nhắm mắt thở dài.

Trong thời tiết 30 độ này, sau khi lăn lộn như vậy, phần lớn lưng của anh đã bị ướt.

Giang Tri Tân lật hộp thuốc lá, lấy ra một điếu thuốc bỏ vào miệng, muốn bật lửa.

Hôm nay anh không mang theo bật lửa, lại phải tốn sức đi tìm chiếc bật lửa phụ.

Ngay lúc chuẩn bị châm lửa, anh bỗng dừng lại.

Dường như anh mới nhớ ra điều gì đó, dừng lại vài giây, vừa buồn cười vừa thở dài, bỏ lại điếu thuốc và bật lửa vào túi rồi khởi động xe.