Cơn Bão Màu Cam

Chương 18: Chương 18

Điểm gần bằng điểm cậu ước tính, cao hơn khoảng 5 điểm, nhưng không ngờ lại được hạng nhất.

Phương Hiệt cũng chẳng có cảm xúc gì thêm, điểm thực ra cũng không cao lắm, liếc cái rồi quay về chỗ ngồi, Từ Hàng đang nhảy nhảy ở đằng trước quay lưng lại, trông cậu ta còn phấn khích hơn cả chính Phương Hiệt.

“Đm Đm, bài tập tiếng Anh lần trước tớ đã hửi được hơi thở của học bá rồi, quả nhiên là đúng như thế!”

Phương Hiệt suýt nữa đâm sầm vào cậu ta, đáp: “Cũng bình thường.”

“Quá trâu bò, lâu lắm rồi mới thấy hạng nhất đổi người, sau này chắc tớ phải theo đít cậu thôi.”

Phương Hiệt nhớ lại danh sách, người đứng sau cậu hình như là Đàm Trác.

Cậu vô thức quay sang nhìn chỗ Đàm Trác, trên bàn có balo mở toang nhưng người lại không có ở đó.

Mỗi khi có kết quả kiểm tra hàng tháng, ngoài bản thân học sinh thì giáo viên quan tâm nhất đến kết quả và thứ hạng.

Ngay sau khi công bố điểm, tất cả các giáo viên trong văn phòng đều đã có một bản sao.

“Lần này hạng nhất và hạng hai đều là lớp của Thầy Đường?”

Giáo viên chủ nhiệm của lớp bên cạnh đang ngồi chéo đối diện với bàn của Đường Dịch, nhìn Đường Dịch rồi quơ quơ bảng điểm trong tay, mỉm cười nói: “Thầy Đường, lợi hại thật đó”

Đường Dịch nhanh chóng hất tay, núm đồng tiền hiện trên mặt: “Học sinh lợi hại chứ”

“Thì thầy là chủ nhiệm” Đối phương lại nhìn phiếu điểm, “Đàm Trác thì tôi biết, nhưng Phương Hiệt là ai nhỉ, chưa nghe qua lần nào.”

“Học sinh mới, nửa tháng trước chuyển từ trường khác qua.”

“Giỏi vậy, có thể theo kịp tiến độ trong thời gian ngắn như thế, lại còn đạt hạng nhất.”

“Thành tích trước đây cũng rất cao rồi, học trường trọng điểm của tỉnh họ đấy.”

Người bên kia ngạc nhiên lắm khi nghe thấy Đường Dịch nói vậy: “Thảo nào – tại sao lớp 12 rồi còn chuyển trường?”

“Tôi biết đâu, tôi không hỏi chuyện riêng tư của học sinh.” Đường Dịch cười trả lời, cầm giáo án và sách giáo khoa trên bàn lên.

“Lớp học sắp bắt đầu rồi, tôi đi trước nhé thầy Chu.”

Đường Dịch vừa bước vào lớp thì chuông reo, trong lớp vẫn còn mấy đứa tụ tập chỗ danh sách điểm, Đường Dịch gõ vào bàn.

“Thi xong rồi, đừng xem nữa, về chỗ hết đi.”

Đường Dịch mỉm cười khi mọi người về hết chỗ ngồi.

“Kỳ thi đầu tiên hàng tháng chỉ là để kiểm tra căn bản để các em và thầy cô xem xét tình hình.

Điểm thấp thì đừng có nản, giáo viên sửa đề thì chăm chú nghe xong tự mình làm tổng kết xem vấn đề của mình ở đâu….”

Anh khựng lại, sau đó nói tiếp: “Lần này lớp của chúng ta có những bạn được điểm rất tốt, đáng khích lệ một chút.”

Trực giác của Phương Hiệt báo động không ổn, trúng phóc, giây tiếp theo nghe Đường Dịch bảo: “Ví dụ như bạn học Phương Hiệt thi được 668 điểm và đứng nhất!”

Cả lớp nghe vậy thì lập tức nạnh mẽ vỗ tay, trong đó Từ Hàng ngồi bên cạnh là kích động nhất.

Phương Hiệt thở dài, cúi đầu nhìn xuống sách giáo khoa giả vờ như mình chết rồi.

May mắn là Đường Dịch lại nói tiếp: “Còn cả Đàm Trác nữa, thi được 657 điểm và đứng thứ hai.”

Cách 11 điểm, khoảng cách không lớn.

Phương Hiệt nghĩ như vậy, Đường Dịch trên bục giảng nhìn chỗ ngồi của Đàm Trác, sau đó “Hả?” anh ngạc nhiên nói.

“Đàm Trác đâu?”

“Vừa rồi còn ở đây mà.” Bạn cùng bàn của Đàm Trác nhỏ giọng đáp “Có lẽ đi vệ sinh rồi ạ.”

Vừa dứt lời, có tiếng thưa từ ngoài cửa.

Đường Dịch và các bạn cùng lớp, bao gồm cả Phương Hiệt cũng nhìn ra cửa.

Đàm Trác đứng ở cửa, tóc trên trán cậu ta hơi ướt, có vẻ ướt cả tay áo đồng phục học sinh nữa, nước da hơi ửng đỏ.

Đường Dịch mỉm cười hỏi: “Em đi đâu thế?”

Đàm Trác đáp: “Đi vệ sinh ạ.” Giọng nói khàn khàn, nhưng nghe rất bình thường.

Đường Dịch không hỏi gì, chỉ nói: “Sau này đừng vào muộn như thế, vào đi.”

Đàm Trác đi vào, ở trước mắt bao người trở lại chỗ ngồi của mình, cúi đầu bắt đầu đọc sách, không nhìn bất cứ một ai.

Phương Hiệt nghe thấy Từ Hàng bên cạnh thì thầm: “Đm bình tĩnh như vậy, tớ còn tưởng nó sắp phát điên rồi.”

Thấy Phương Hiệt nhìn chằm chằm mình, Từ Hàng nhanh chóng bảo: “Thật mà, có một lần cậu ta không đứng thứ nhất, thế là cậu ta xé tờ giấy kiểm tra ở ngay trong lớp, lúc đấy cả lớp không ai dám ho he nói chuyện cùng.”

Phương Hiệt cau mày, Đường Dịch trên bục giảng cũng đang nói.

“Chiều thứ bảy tuần này không học, sẽ họp phụ huynh.

Hai giờ bắt đầu họp, nhớ thông báo cho phụ huynh.”

Vừa nói xong câu này, trong phòng tràn ngập tiếng than ôi đau lòng, Đường Dịch mỉm cười không nói gì, đợi lớp im lặng rồi mới bảo:

“Được rồi, mỗi tháng một lần rồi từ từ sẽ quen.

Lấy bài kiểm tra ra, tiết tự học tối nay tôi chữa.”

Xung quanh có người xì xào bàn tán, Phương Hiệt lấy bài kiểm tra ra, mở trang đầu tiên.

Chiều thứ bảy này sẽ họp phụ huynh, chắc Giang Tri Tân có thời gian, dù sao thì cuối tuần thường anh ấy chỉ ở nhà, đi xa nhất cũng chỉ có đi ra siêu thị trước tiểu khu.

Lần trước anh ấy bảo sẽ đi họp phụ huynh nếu lọt top 10, lần này thi được hạng nhất.

Chắc coi như vượt chỉ tiêu đúng không?

Đường Dịch đã bắt đầu phân tích thơ cổ, Phương Hiệt không nghĩ nữa, tập trung nghe giảng.

Một tiết chữa xong một tờ kiểm tra, Đường Dịch đi xuống gõ vào bàn của cậu, ra hiệu mời cậu ra ngoài với mình.

Trời đã tối, bây giờ là thời gian tan học, học sinh ra vào trên hành lang của tòa nhà, có người nhìn thấy Đường Dịch sẽ nói “Xin chào thầy”, Đường Dịch mỉm cười đáp trả.

Đường Dịch quay lại nhìn Phương Hiệt khi cuối hành lang đã ít người hơn rất nhiều.

“Không có gì khác” Đường Dịch nói với giọng thoải mái, như thể anh đang không nói chuyện với học sinh mà là trò chuyện với bạn bè.

“Thứ bảy này ai đi họp phụ huynh cho em? Bố mẹ em sao?”

Phương Hiệt trả lời: “Chắc họ không đi.”

“Ồ, không sao hết— ”

“Giang Tri Tân.” Phương Hiệt nói tiếp.

“Giang Tri Tân sẽ đi.”

Cậu buột miệng nói, không chút do dự khiến Đường Dịch ngạc nhiên một chút, sau đó lại nở nụ cười: “Vậy càng tốt, em thi tốt như thế chắc Giang Tri Tân sẽ mời cơm tôi ăn cơm.”

Phương Hiệt cũng cười, Đường Dịch vỗ vỗ vai cậu: “Được rồi, tôi chỉ hỏi có vậy, em về lớp đi.”

Buổi tối cậu về nhà, đi từ trong phòng tắm ra thấy Giang Tri Tân đã trở về phòng, nhưng cửa không đóng, có ánh sáng len ra từ khe cửa.

Phương Hiệt do dự một chút, gõ cửa vài lần.

Giọng của Giang Tri Tân lập tức vang lên.

“Không có khóa.”

Phương Hiệt mở cửa và bước vào.

Phong cách trang trí phòng của Giang Tri Tân cũng giống như phòng khách, phong cách đơn giản, tủ quần áo và giường bằng gỗ sáng màu, bộ đồ giường cũng khá bình thường, chăn và gối màu xám, thuần túy.

…… Vậy tâm lý nào đã khiến Giang Tri Tân mua bộ SpongeBob đó cho cậu?

Đối diện giường ngủ là máy tính bàn, Giang Tri Tân đã thay đồ ngủ rồi, ngồi đối mặt với máy tính không biết mình đang làm gì, đánh máy lạch cạch, thấy Phương Hiệt vào thì xoay ghế lại hỏi:

“Có chuyện à?”

Phương Hiệt ho nhẹ, nói: “Kết quả của bài kiểm tra tháng trước, tôi làm khá được.”

Giang Tri Tân hỏi: “Bao nhiêu?”

Phương Hiệt đã cố gắng hết sức để làm giọng nói của mình nghe có vẻ nhẹ nhàng hững hờ: “668 điểm, đứng nhất.”

Nhất thời Giang Tri Tân im thít, lúc sau mới chậm rãi cười ra tiếng, nụ cười càng ngày càng rõ ràng.

Anh chậm rãi mở miệng, bảo: “Cừ thế, Phương Tiểu Hiệt.”

“… Bình thường.” Đột nhiên Phương Hiệt bị anh gọi như vầy, tự thấy mất tự nhiên một cách khó hiểu, ngoài mặt vẫn bình tĩnh.

“Điểm không cao lắm.”

Giang Tri Tân lắc đầu: “Top một đấy, rất giỏi mà.

Nếu có thời gian thì nhớ bảo với mẹ đấy.”

“…Ừ.”

Phương Hiệt nói tiếp: “Hai giờ chiều thứ 7 này sẽ họp phụ huynh, Thầy Đường hỏi tôi ai đến họp- anh có đi được không? Nếu được thì để tôi bảo với thầy Đường một tiếng.”

“Đi” Giang Tri Tân trả lời ngay lập tức.

Bỗng Phương Hiệt thấy nhẹ người.

Tại vì cậu chắc nịch bảo với Đường Dịch rằng Giang Tri Tân sẽ đi.

Nếu Giang Tri Tân từ chối thì có mà ngại chết…

“Ừ” Phương Hiệt gật đầu, bảo “Ok.”

Giang Tri Tân nhìn cậu chằm chằm một tí, Đột nhiên cười toe toét.

“Mà lần trước tôi bảo với em rằng nếu em được top 10 thì tôi sẽ đi họp, không phải vì câu này mà em thi được hạng nhất luôn chứ?”

“… Không Phải.” Phương Hiệt trả lời.

Giang Tri Tân đang cuộn tròn người trên ghế ngồi, trông rất lười biếng.

Anh ngả đầu ra sau ghế, chăm chú nhìn Phương Hiệt, trên mặt vẫn nở nụ cười.

“Thật hay xạo?”

Cổ áo đồ ngủ anh là dáng chữ V, khi anh ngẩng đầu lên, chiếc cổ mảnh mai và xương quai xanh lộ ra.

Phương Hiệt di chuyển đôi mắt mình nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của đối phương.

“Thật.” Cậu nhìn Giang Tri Tân: “Thi được hạng nhất không phải vì ai mà là vì chính bản thân tôi có thể thi được.”

Giọng bình tĩnh, lộ ra khí phách thiếu niên- nói toẹt ra là rất “vênh”

Giang Tri Tân lại cười, ngồi dậy rồi gật đầu với Phương Hiệt: “Hiểu rồi, anh trai ngầu.”

“…” Phương Hiệt không trả lời nhìn anh.

Giang Tri Tân thay đổi câu từ, giọng điệu nghiêm túc: “Tôi hiểu rồi, Phương Tiểu Hiệt, mau đi ngủ đi.”

… Người này phiền thật sự.