Cơn Bão Màu Cam

Chương 46: Chương 46

Sự khao khát này bị rách một lỗ nhỏ, nó như một cơn sóng biển đánh tới lui trong tâm trí Phương Hiệt.

Cậu lấy điện thoại nhìn thời gian, đã 12 giờ rồi.

Có thể Giang Tri Tân đang ở Vân Thất hoặc đã về nhà.

Giờ này thường chưa ngủ, có lẽ đang xem phim, uống bia hoặc chơi Anipop.

Lần trước nhìn cậu đã thấy đến level 3.500 rồi, sao lại có người chán òm như vậy nhỉ?

Cậu muốn gọi cho anh ấy, hoặc gửi tin nhắn.

Thật sự muốn.

Phương Hiệt đã ấn và mở hộp trò chuyện WeChat Giang Tri Tân, đoạn chat vẫn ngừng ở lần trò chuyện cuối cùng.

Cậu do dự, gửi “Mai là trung kết” cho đối phương.

Bởi vì sắp đến trận chung kết rồi, nên cậu phải gửi một tin nhắn cho người giám hộ tạm thời của mình để tránh người ta lo lắng —— đúng là một lý do chính đáng.

Sau khoảng bốn năm phút, Phương Hiệt đang nghi ngờ không biết Giang Tri Tân đã ngủ chưa thì đột nhiên có thông báo tin nhắn đến.

Lúc nhận được tin nhắn Giang Tri Tân vẫn ở Vân Thất.

Tuy rằng ngày 11-11 từ rất lâu đã trở thành ngày mua hàng nhưng nhiều người vẫn nhớ bản chất nó là ngày Độc thân.

Tối nay Vân Thất có rất nhiều khách, Giang Tri Tân lo Cố Tuần với Chu Hồng chạy không hết việc nên anh định ở lại cho đến khi đóng cửa.

Thông báo tin nhắn từ điện thoại di động truyền đến, khách khứa vừa đi, anh đang nghỉ ngơi ở quầy bar bèn lấy ra xem, hoá ra là Phương Hiệt.

“Mai là trung kết.”

Giang Tri Tân vô thức nhìn thời gian, 12h15, anh hơi nhướng mày vừa trả lời: “Căng thẳng đến mức không ngủ được đúng không học bá?”

Phương Hiệt có thể tưởng tượng được biểu cảm của Giang Tri Tân khi đang nói lời này, giọng điệu mang theo nụ cười hờ hững, có chút thiếu đòn, đành không nhịn cười cợt.

Phương Hiệt: “Học bá sẽ không lo lắng.”

Giang Tri Tân trả lời: “Đỉnh vậy.”

Phương Hiệt mỉm cười.

La Duệ vẫn còn ngồi đó ôn bài, cậu ngồi dậy đi vào phòng tắm thuận tiện đóng cửa, gọi điện thoại cho Giang Tri Tân.

Giang Tri Tân cười nghe điện thoại: “Em không đi ngủ à?”

“Đang ôn tập.” Phương Hiệt sựng lại, nghe thấy tiếng ồn ào bên phía Giang Tri Tân, âm nhạc và giọng hát trộn lẫn vào nhau.

“Anh vẫn ở Vân Thất à?”

“Ừm, đêm nay có rất nhiều khách.” Giang Tri Tân vừa đáp vừa bước ra ngoài, khi ra khỏi cửa hàng đến cửa, phía anh đột nhiên còn mỗi giọng anh, xung quanh trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều.

“Sao vậy?” Giang Tri Tân nói “12 giờ gọi điện cho tôi.”

Không sao, chỉ là tôi không ngủ được, muốn nghe giọng nói của anh… Loại lý do này chắc chắn không thể nói ra được.

Phương Hiệt dừng lại vài giây, sau đó trả lời: “Ngày mai—”

Vốn dĩ cậu muốn nói rằng đó là sinh nhật của tôi, 18 tuổi, sau ngày mai anh không được nói rằng tôi là trẻ vị thành niên nữa, nếu không sẽ lấy chứng minh nhân dân dán trên người anh.

Nhưng cuối cùng Phương Hiệt không nói như vậy.

Nếu Giang Tri Tân không biết, nếu cậu cố tình đề cập đến thì nghe kì lắm.

“Tưởng anh đang ở nhà nên muốn xem bánh trôi.” Phương Hiệt trả lời, “Rất nhớ nó.”

“…Giỏi thật.” Giang Tri Tân cười rồi thở dài, “Nửa đêm đi nhớ một con mèo.”

Tôi muốn nói rằng tôi nhớ anh, nhưng sợ anh sẽ tẩn tôi.

Phương Hiệt thở nhẹ nhõm.

Cậu không biết Giang Tri Tân có biết tâm tình của mình hay không, nhưng đúng ra cấp độ như Giang Tri Tân, cậu không ổn ở đâu thì sẽ phát hiện ra ngay.

Nhưng trong khoảng thời gian này, đối phương vẫn nói chuyện và trò chuyện bình thường.

Đương nhiên Giang Tri Tân sẽ không để cho cậu biết là anh nhìn thấy … Nếu thật sự biết, anh sẽ biết được bao nhiêu?

“Còn vài tiếng nữa mới về nhà được, có lẽ bánh trôi ngủ rồi.” Giang Tri Tân nói “Mai chụp cho em mấy bức.”

“OK” Phương Hiệt đáp.

“Mau lên giường đi ngủ đi, ngày mai thi rồi, thi xong thì nhắn tin.”

Phương Hiệt cười: “Biết rồi, anh về sớm một chút.”

“Ngủ ngon.” Giang Tri Tân nói.

“Ngủ ngon.” Phương Hiệt đáp.

Khi cúp máy, Giang Tri Tân không quay lại quán bar ngay.

Anh đứng đó một lúc, lấy hộp thuốc ra, lấy một điếu cho vào mồm cắn rồi châm lửa.

Trong làn khói mờ ảo, Giang Tri Tân khẽ cau mày, hơi bất lực lại hơi buồn cười.

Nhớ một con mèo vào lúc nửa đêm, vì vậy đã gọi cho tôi – trẻ 6 tuổi mới nói dối như vậy.

Nhưng Giang Tri Tân không hề ghét, anh chỉ thấy buồn cười, thậm chí còn thấy… đáng yêu.

Sự thật đã chứng minh rằng IQ không giống như EQ, nhưng Giang Tri Tân thấy Phương Hiệt không biết nói dối như này thật sự rất dễ thương.

Tình cảm của cậu nhóc mười bảy, mười tám tuổi rất trong sáng, nhưng Giang Tri Tân lại không cân nhắc nên đối phó với tình cảm như vậy như thế nào.

Ngày đó Giang Tri Tân bận đến ba giờ sáng, về đến nhà cũng đã gần bốn giờ.

Sau khi tắm rửa thì đã ngủ thiếp đi, dự định sẽ ngủ đến chiều hôm sau rồi dậy ăn cơm tối luôn nhưng bị một cuộc điện thoại giữa chừng đánh thức.

Giang Tri Tân đang mơ màng chìm vào giấc ngủ, lúc đầu còn tưởng là Phương Hiệt thi xong gọi điện thoại cho mình, mãi đến khi nhìn thấy tên người nhấp nháy trên màn hình điện thoại.

Chu Linh.

Giang Tri Tân tỉnh táo hơn một chút, hắng giọng rồi nghe điện thoại.

“Alo, chị Linh?”

Đầu dây bên kia của Chu Linh khá yên tĩnh, chắc là đang ở trong phòng làm việc.

“Tri Tân, em có bận không?”

“Không.” Giang Tri Tân cười, “Chị nói đi.”

Lúc Phương Hiệt vừa mới chuyển đến Thiệu Giang, Chu Linh gọi điện cho Giang Tri Tân gần như ba đến bốn ngày một ngày để hỏi về tình hình của Phương Hiệt.

Sau đó chắc thấy anh là yên tâm nên dần dần ít đi, cũng vì bận công việc, nhưng mà vẫn hỏi từng chuyện lớn đến chuyện nhỏ.

“Chắc nay Phương Hiệt vẫn đi học nhỉ?”

Giang Tri Tân ngạc nhiên, lúc này mới nhận ra rằng Phương Hiệt không nói với Chu Linh về cuộc thi, mà anh cũng quên béng mất.

Chưa kịp trả lời Chu Linh đã nói tiếp.

“Hôm nay là sinh nhật của Tiểu Hiệt.

Vốn dĩ chị định đến Thiệu Giang nhưng Phương Thừa Lâm nói rằng ông ta hẹn luật sư muốn nói chuyện với chị.”

Giọng của Chu Linh rất mệt mỏi: “Chị không qua được, em chờ tiểu Hiệt tan học thì tổ chức sinh nhật cho nó nhé? mua bánh hay gì đó, chúc nó tròn 18 tuổi hạnh phúc hộ chị được không?”

Giang Tri Tân lập tức tỉnh táo hẳn, mãi không nói được gì.

Anh ngây cả người sau đó mới phản ứng được, lúc Phương Hiệt đi thi, anh cảm thấy mình đã quên gì đó, giờ thì biết quên gì rồi.

Ngày 12 tháng 11 là sinh nhật của Phương Hiệt, lần anh bị ốm đó cậu đã nói với anh nhưng anh quên mất.

Chu Linh ở đầu dây bên kia lâu không nhận được câu trả lời nên lặp lại: “Tri Tân?”

“… Dạ” Giang Tri Tân đáp: “Được.”

“Cảm ơn.” Chu Linh thở nhẹ nhõm “Sinh nhật tuổi 18 rất quan trọng.

Phương Thừa Lâm và chị là những bậc cha mẹ không đủ tư cách, chị hy vọng ít nhất một người có thể đón sinh nhật cùng nó.”

“Em hiểu rồi.” Giang Tri Tân đáp.

Phương Hiệt đang tham gia một cuộc thi ở một thành phố xa lạ, chắc đêm qua gọi điện còn muốn tâm sự nhiều hơn, hẳn là còn muốn nói sắp đến sinh nhật 18 tuổi của mình.

Cúp máy, Giang Tri Tân nhìn thời gian, bây giờ đã 2 giờ 10 phút chiều.

Thực ra anh có thể gửi tin nhắn chúc hoặc gọi điện, có tâm hơn thì đặt một chiếc bánh rồi gửi đến khách sạn của Phương Hiệt….

Nhưng cuối cùng anh lại lật ngược ngăn tủ đầu giường, cuối cùng lấy một chiếc hộp màu lam to bằng bàn tay.

Cách Thiệu Giang ba giờ lái xe.