Cơn Bão Màu Cam

Chương 47: 47 Ôm

Trận chung kết thi viết kéo dài hai giờ, nhiều câu hỏi hơn bình thường.

Phương Hiệt và những người khác đã hoàn thành bài thi đã 11 giờ.

Vừa mới thi xong, mấy người vẫn còn trạng thái hưng phấn, vừa đi về khách sạn vừa thảo luận, có người nhìn thời gian đề nghị: “Chúng mình ta ngoài ăn món gì ngon đi!”

Mấy nay thi toàn phải ăn đồ ăn trong khách sạn, vừa mới đề nghị cả đám nhao nhau đồng ý, vốn dĩ Giáo viên dẫn muốn mang cả đám về khách sạn ăn nhưng nghe thấy mọi người đều tươi cười rạng rỡ thì lại yên tâm, dặn dò về khách sạn cất đồ rồi xuống sảnh khách sạn cùng nhau đi.

Phương Hiệt về phòng, cất giấy với bút rồi đi rửa mặt.

Mở máy lên, không có một cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn mới gì hết.

Trước khi ra ngoài, cậu gửi một tin nhắn cho Giang Tri Tân: “Đã thi xong.”

Giang Tri Tân không trả lời, chắc là chưa đọc được.

Sau khi chờ đợi tập trung tại sảnh khách sạn, tổng cộng chỉ có 7 người.

Giáo viên dẫn đoàn nhìn xung quanh hỏi: “Đàm Trác đâu?”

Mọi người nhìn nhau vài giây, cậu bạn cùng phòng với Đàm Trác giơ tay lên.

“Cậu ấy bảo không muốn ra ngoài, muốn ở phòng ngủ ạ!”

“Không ăn thì không được.” Cô giáo cau mày “Chờ một chút, tôi lên xem.”

Những người khác không nói gì, ngoan ngoãn ở lại trong sảnh, trong khi chờ đợi, họ lấy điện thoại di động ra tìm kiếm các nhà hàng gần đó, rồi cùng nhau thảo luận xem nên ăn gì.

Sau một vài phút, giáo viên dẫn đầu lại xuống.

“Em ấy nói không muốn ra ngoài” có lẽ Giáo viên cảm thấy Đàm Trác không thoải mái, biểu cảm bất lực.

“Tôi dặn nếu đói thì xuống nhà hàng ăn.”

Kết quả chẳng ai quan tâm, một nhóm mồm năm miệng mười bàn tán xôn xao, cuối cùng quyết định ăn lẩu thích hợp hơn trong thời tiết lạnh giá như này.

Quán lẩu này cách khách sạn không xa, bọn họ ăn được cay nên gọi một nồi lẩu đỏ.

Dù không học cùng lớp nhưng họ cũng đã cùng nhau đại diện cho trường trong cuộc thi.

Trong khi đợi món ăn lên, mọi người nói chuyện vui vẻ, điên cuồng phàn nàn về độ khó khủng khiếp của cuộc thi vừa rồi, nói đùa rằng không ai có thể giành giải nhất.

“Không chắc đâu.” La Duệ đột nhiên thì thầm, “Tớ nghĩ Phương Hiệt hoàn toàn có thể.”

Ánh mắt của mọi người đều hướng về Phương Hiệt, Tưởng Hân Hinh cười hỏi: “Phương Hiệt cậu thấy đề hôm nay thế nào? Khó không?”

“Hơi khó.” Phương Hiệt trả lời.

Độ khó của các đề không phải ở mức bình thường, độ khó và lượng câu hỏi vượt xa các đề thi thông thường.

Một bạn gái cười nói: “Vậy đó, Phương Hiệt cũng nói khó, khó thật đấy.”

Một bạn nữ khác nói: “Nhưng còn Đàm Trác mà, cậu ta cũng giỏi vật lý.”

“Ôi.” Cậu bạn cùng phòng Đàm Trác cảm thán khi nghe bạn nữ kia nói như vậy, ngập ngừng bảo: “Có vẻ lần này thi không tốt lắm.

Lúc cậu ta về phòng, mặt cậu ta rất tệ, tớ hỏi nay cậu ta làm bài như thế nào thì cậu ta trở nên tức giận.”

Nói xong, cậu bạn nhanh chóng xua tay: “Tớ đoán chắc cậu ta đòi hỏi bản thân cao quá.”

Đang nói thì phục vụ mở cửa phòng bưng đồ ăn vào, mọi người cũng bắt đầu lái sang chủ đề khác.

Ăn uống trò chuyện xong thì về khách sạn, Phương Hiệt ngửi thấy mùi lẩu trên người mình.

Có một tin nhắn WeChat nằm yên lặng trên thanh thông báo.

Giang Tri Tân: “Giỏi lắm, em ăn cơm chưa?”

Phương Hiệt ấn vào WeChat.

“Vừa đi ăn lẩu với các bạn cùng lớp.” Phương Hiệt đợi một lúc nhưng đối phương lại không trả lời.

Cậu cởi bộ quần áo sặc mùi lẩu đi vào phòng tắm nhanh, màn hình điện thoại trên bàn đầu giường vẫn trống không, chả có tin nhắn gì.

Phương Hiệt do dự rồi gọi luôn qua.

Sau khi đổ chuông lần thứ hai thì Giang Tri Tân mới bắt máy, Phương Hiệt nói trước: “Ăn rồi, ăn lẩu.”

Giang Tri Tân ngạc nhiên, mỉm cười: “Chỉ cần trả lời WeChat, không cần gọi.”

“WeChat cũng đã gửi.” Phương Hiệt đáp “Anh không trả lời.”

Giang Tri Tân trầm mặc vài giây, ước chừng xem tin nhắn WeChat rồi mới lên tiếng, cười nói: “Tôi sai rồi, tại tôi đang lái xe nên không xem được.”

” … Không sao cả” tại Giang Tri Tân nghiêm túc giải thích nên cậu cảm thấy xấu hổ.

Cậu nằm trên giường nhìn trần nhà, giọng nói của Giang Tri Tân ở đầu dây bên kia hơi nhỏ, chắc dùng tai nghe Bluetooth.

“Anh đi đâu à?”

“Ừ, có việc.” Giang Tri Tân đáp.

“Ồ.”

Phương Hiệt không biết phải nói gì, nhưng Giang Tri Tân đã hỏi: “Làm bài kiểm tra thế nào?”

“Cũng ổn, câu hỏi hơi khó.”

“Lần trước cũng bảo ổn, sau đó lấy được điểm tối đa.”

Phương Hiệt không nhịn cười: “Lần này thật sự không được, thật sự rất khó.”

“Tôi biết, thi xong rồi đừng suy nghĩ gì nhiêu, chờ đến khi có kết quả hãng tính.” Giang Tri Tân cũng cười.

“Ừ” Phương Hiệt đáp.

Phương Hiệt trả lời xong đợi Giang Tri Tân cúp máy trước rồi mới đặt điện thoại di động xuống, bỗng cậu thấy nhẹ người hẳn.

Thi xong, không cần nghĩ ngợi, không nghĩ chuyện người lớn, không nghĩ đến những chuyện không liên quan….mỗi lần cậu vướng mắc, Giang Tri Tân có thể đưa ra lời khuyên một cách chính xác.

Áp lực của cuộc thi những ngày này trút xuống ngay lập tức, cậu cảm thấy hơi kiệt sức.

Đặt điện thoại xuống, kéo chăn bông lên, nhắm mắt lại.

Làm gì ai có thể dễ dàng đạt điểm cao, mấy ngày này cậu nỗ lực cũng chẳng kém ai cả, vì vậy khi mọi thứ kết thúc, cậu cũng cảm thấy mệt mỏi hơn.

Phương Hiệt dần dần thiếp đi, đang mơ màng thì nghe thấy điện thoại để đầu giường rung.

Ban đầu Phương Hiệt tưởng đang mơ nhưng một lúc sau, cậu tỉnh táo lại một chút, sau đấy nhận ra rằng có một cuộc gọi đến.

La Duệ không có trong phòng, cả căn phòng không bật đèn lên tối đen.

Cậu nheo mắt thò tay ra khỏi chăn bông, sờ soạng cầm điện thoại di động, không thèm nhìn ID người gọi, trực tiếp nhấc máy.

“Alo?” Giọng vẫn còn khàn, tiếng “Alo” gần như chẳng rõ.

“… Ồ, giọng kiểu này.” Giang Tri Tân ở đầu dây bên kia mỉm cười, “Còn chưa tỉnh ngủ à?”

Nháy mắt Phương Hiệt nửa tỉnh nửa mê, ngồi dậy một chút, hắng giọng nói: “Tỉnh rồi…”

“Thật sự ngủ à? Tôi gọi cho em ba cuộc, nếu không có ai trả lời thì tôi chuẩn bị gọi cảnh sát đấy.” Giang Tri Tân cười cợt.

Phương Hiệt đơ vài giây, sau đó chìa điện thoại ra xem giờ, đã hơn 7h40, điện thoại hiển thị hai cuộc gọi nhỡ của Giang Tri Tân.

Đột nhiên cậu cảm thấy có chút áy náy: “Tôi ngủ say quá, không nghe thấy.”

“Em ngủ lâu như vậy, chưa ăn tối à?”

“Chưa”

Phương Hiệt nghĩ, cậu định bảo sẽ gọi đồ ship, nhưng Giang Tri Tân lại nói trước:

“Vậy em xuống đây tôi đưa đi ăn.”

“…Gì cơ?”

“Khách sạn Four Seasons bên cạnh Học viện Công nghệ tỉnh phải không?” Giang Tri Tân nói, “Xuống đây, tôi ở dưới lầu.”

Bây giờ Phương Hiệt mới tỉnh hẳn.

Cậu nhanh chóng mở chăn bông, nhảy xuống giường vươn tay lấy quần áo bên cạnh, vừa bảo với Giang Tri Tân:

“Chờ chút, ngay bây giờ.”

“Không phải vội.” Giang Tri Tân cười.

Cúp điện thoại, Phương Hiệt nhỏ giọng chửi “Vl, vl, vl.”

Giang Tri Tân thật sự qua đây.

Ba giờ lái xe, băng qua một thành phố, trong tiết trời lạnh giá thế này, Giang Tri Tân thật sự qua đây.

Loại cảm giác hư ảo này khiến cậu nhất thời nghi ngờ rằng mình vẫn đang mơ.

Cho đến khi cậu mặc quần áo xong, xuống lầu, lao ra khỏi sảnh khách sạn, thoáng nhìn đã thấy chiếc xe SUV màu trắng quen thuộc trên bãi đậu xe tạm thời trước cửa, còn Giang Tri Tân đang đứng cạnh chiếc xe bấm điện thoại di động.

Chắc là cảm nhận được ánh mắt của Phương Hiệt, Gianh Tri Tân ngẩng đầu đúng lúc Phương Hiệt cũng đang đi tới.

Giang Tri Tân cười toe toét, cất điện thoại.

“Nhanh thế, em muốn ăn cái gì…”

Giang Tri Tân còn chưa kịp nói xong, Phương Hiệt đã nhào lên ôm chặt lấy anh.

Hai người mặc quần áo mùa đông khá dày, nhưng anh vẫn cảm nhận được sức mạnh của Phương Hiệt qua lớp quần áo, gần như lập tức nhảy tới, suýt chút nữa đụng anh loạng choạng ngã, trực tiếp ấn anh vào cửa xe, vang một tiếng đụng nhỏ.

“Ôi đệt—”

Giang Tri Tân muốn cười một tiếng, lại cảm thấy bất đắc dĩ, cũng cảm thấy không biết phải làm sao, Phương Hiệt ôm anh rất chặt, anh có thể cảm nhận được gương mặt kia đang vùi vào cổ anh, hơi thở ấm áp lướt qua tai anh.

Cuối cùng Giang Tri Tân mặc kệ, anh khẽ thở dài, đưa tay ra vỗ nhẹ vào lưng đối phương.