Cơn Bão Màu Cam

Chương 52: Chương 52

Lúc Phương Hiệt làm xong đề tổ hợp môn tự nhiên, tiếng mở cửa phòng khách vang lên.

Phương Hiệt đặt bút xuống, đứng dậy, nghĩ ngợi lại cầm thêm cốc nước bên cạnh rồi mở cửa phòng ngủ.

Giang Tri Tân vừa thay giày xong, ném chìa khóa xe lên tủ giày, ngẩng đầu nhìn thấy Phương Hiệt đang đứng trước cửa phòng ngủ.

“Làm phiền đến em à?”

“Không.” Phương Hiệt nâng cốc của mình lên và ra hiệu “Lấy nước.”

Cậu cũng không khát lắm, nhưng Giang Tri Tân vừa mở cửa vào đã đi ra, trông như cố ý.

Phương Hiệt vào bếp rót một cốc nước nóng, trở lại phòng khách rồi hỏi: “Ngày mai mẹ tôi đến, có gọi cho anh chưa?”

“Gọi rồi, chị ấy bảo đi công tác ngang qua Thiệu Giang, bốn giờ máy bay hạ cánh.” Giang Tri Tân nhìn Phương Hiệt, thấy biểu cảm cậu bình thường.

“Mai tôi ra sân bay đi đón chị ấy, còn em—” 4h Giang Tri Tân đến sân bay, 5 giờ Phương Hiệt mới tan học, nếu chờ cậu thì quá muộn.

Phương Hiệt lập tức hiểu ý Giang Tri Tân, trả lời luôn: “Sau giờ học tôi tự đến cũng được.”

“OK” Giang Tri Tân mỉm cười “Lúc đó sẽ gọi cho em.”

Lần cuối Giang Tri Tân gặp Chu Linh là lần anh về quê quét mộ bà ngoại vào năm anh đi lính về.

Chu Linh cho anh ấn tượng của một người phụ nữ quyền lực, sảng khoái lại quả quyết, vì anh không có tiền học cấp 3 nên Chu Linh đã trả tất cả chi phí cho anh.

Lúc đó thậm chí Giang Tri Tân còn không có thẻ ngân hàng chứ chưa nói đến WeChat Alipay, Chu Linh đã gọi cho một người hàng xóm khác và nhờ người đó đến thị trấn rút tiền rồi gửi lại cho Giang Tri Tân.

Học phí và tiền sinh hoạt một học kỳ là ba nghìn tệ, một xấp tiền giấy màu đỏ không quá dày trên tay là tất cả hy vọng của Giang Tri Tân lúc đó.

Sau đấy, Giang Tri Tân mới biết lúc đó Chu Linh cũng rất khó khăn, phụ nữ làm nghề kỹ sư không được coi trọng, Chu Linh chỉ biết nghiến răng nghiến lợi kiếm đường xông vào vòng trong.

Dù đã lâu không gặp, nhưng chỉ cần liếc một cái là Giang Tri Tân nhận ra Chu Linh ngay.

Chu Linh mặc một chiếc áo gió màu đen, để tóc dài qua vai và uốn nhẹ, trông rất gọn gàng.

Giang Tri Tân bước tới cầm hành lý, gọi “Chị Chu Linh.”

Ngược lại Chu Linh lại không thể nhận ra Giang Tri Tân, giọng điệu thoải mái vỗ vai anh:

“Sao em lại cao thế này!”

“Lần trước chị gặp em thì em cũng cao như vậy mà, có cao hơn được nữa đâu.” Giang Tri Tân bất lực, cùng Chu Linh bước ra ngoài, “Em cũng chẳng phải Phương Hiệt.”

Khi nhắc đến Phương Hiệt, vẻ mặt của Chu Linh lại dịu đi và hỏi: “Phương Hiệt thế nào rồi? Nó không phiền em chứ?”

“Phiền em thế nào được chị” Giang Tri Tân nhấc hành lý cho vào cốp xe rồi mở cửa cho Chu Linh.

“Tốt lắm, lần nào thi cũng đạt hạng nhất, còn đạt hạng 3 thi vật lý cấp tỉnh, chắc là di truyền từ chị.”

Chu Linh cười ngặt nghẽo: “Có lẽ, lúc đi học chị cũng học rất giỏi.”

Nói xong thì Chu Linh liếc Giang Tri Tân: “Chị cũng nhớ điểm số của em thời trung học cũng khá tốt mà nhỉ? Chị cũng bảo là chị có thể trả học phí đại học cho em.”

“Không phải vấn đề học phí.” Giang Tri Tân cười: “Tại em muốn đi lính hơn.”

Làm sao mà Chu Linh không biết lúc đó Giang Tri Tân nghĩ gì, chẳng qua là lòng tự trọng quá lớn, nhưng Giang Tri Tân đã nói như vậy thì Chu Linh nghe vậy, chủ đề quay sang Phương Hiệt.

“Học tập với sinh hoạt của Tiểu Hiệt không khiến người khác phải nhọc lòng nhưng nó không thích nói chuyện.

Một đứa trẻ có tâm hồn nặng nề, em … có biết chuyện giữa chị và bố nó không?”

“Phương Hiệt kể em nghe rồi.” Giang Tri Tân ngập ngừng thành thật bảo: “Chuyện này ảnh hưởng rất lớn đến em ấy.”

Chu Linh không nói thêm nữa, quay đầu nhìn về phía cửa sổ xe, thật lâu sau mới thở dài.

Chu Linh định ở Thiệu Giang một đêm, đã đặt trước khách sạn, Giang Tri Tân giúp Chu Linh thu xếp hành lý sang bên khách sạn rồi lại tiếp tục đi đến nhà hàng.

Đến nhà hàng là năm giờ, đúng lúc Phương Hiệt tan học, tranh thủ lúc Chu Linh đi vệ sinh, Giang Tri Tân đã gọi điện cho Phương Hiệt.

Phương Hiệt lập tức bắt máy, Giang Tri Tân nghe thấy đầu dây bên cậu hơi ồn, chắc đang ở cổng trường.

“Đón mẹ em rồi, đang ở đại viện Lý gia.” Giang Tri Tân nói.

Cả ngày hôm nay tâm trạng của Phương Hiệt rất thất thường, nghe anh nói thế thì bật cười: “Biết vậy gọi thầy Đường.”

“Nó thì hay rồi.” Giang Tri Tân cười bảo: “Đi taxi qua, phòng riêng số 6.”

Từ trường học Phương Hiệt qua đại viện Lý gia là gần 20 phút.

Giang Tri Tân bảo Chu Linh gọi món trước, Chu Linh nhìn thực đơn một lát rồi gọi xương xườn xào và đậu cà tím.

“Trước kia Phương Hiệt thích ăn hai món này.” Chu Linh cười nói: “Nó không nói cho em nó thích gì đâu, nhưng nếu em làm hai món này thì nó sẽ ăn nhiều cơm hơn.”

Giang Tri Tân cũng cười.

Phương Hiệt chưa từng nói cho anh nghe là thích ăn món gì, Giang Tri Tân chưa bao giờ biết được, nhưng anh không ngờ Phương Hiệt ở nhà lại như thế này.

Thiết lập hình tượng trai ngầu còn nguyên.

Chu Linh kể: “Thật ra là chị cũng nghe bảo mẫu kể thôi, chị với bố nó ít khi ngồi ăn cơm cùng nó.”

Giang Tri Tân do dự, anh cảm thấy việc nhà của người khác anh không nên hấp tấp chen mồm vào, nhưng khi anh nghĩ đến những rắc rối mà Phương Hiệt đã gặp phải và những cảm xúc của cậu, anh cảm thấy khó chịu.

Không phải anh cảm thấy khó chịu mà là anh cảm thấy khó chịu thay Phương Hiệt.

“Cho em hỏi một câu được không? xin lỗi trước nếu không lịch sự.” Cuối cùng Giang Tri Tân cũng quyết định lên tiếng: “Chị có ly hôn với Phương Thừa Lâm không?”

Chu Linh sửng sốt: “Đương nhiên là muốn ly hôn-”

Nói xong câu này thì Chu Linh im bặt một lúc lâu, cuối cùng cười khổ.

“Nhưng cứ ly hôn như thế này, đôi khi chị lại cảm thấy dựa vào cái gì?”

“Tại sao chị cố gắng làm việc chăm chỉ cuối cùng lại bị những người không liên quan hủy hoại cuộc đời mình? Tại sao Phương Thừa Lâm phải lấy tiền của chị kiếm được để chu cấp cho người phụ nữ và thằng con trai đó? Tại sao Phương Hiệt lại phải chịu nhiều chuyện như thế trước ngưỡng cửa thi đại học? Mấy ngày trước ông ta cũng hỏi luật sư muốn thương lượng ly hôn với chị, chị cũng kiên nhẫn đến nói chuyện với ông ta, nhưng cuối cùng ông ta vẫn muốn bàn bạc việc phân chia tài sản.”

Chu Linh chế nhạo: “Nằm mơ đi, nếu không phải là vợ hơn mười năm rồi và Phương Hiệt, chị đã kiện ông ta ngoại tình từ lâu rồi.”

Trà của đại viện Lý Gia là trà gạo nếp, trà đậm mùi thơm nhẹ của gạo nếp.

Chu Linh nếm một hớp trà, chậm rãi nói: “Nhiều người xung quanh chị biết chuyện này, người thì thuyết phục chị ly hôn, người thì thuyết phục chị thôi thì chịu đựng vì com cái, người thì hóng như đang xem trò đùa.”

Chu Linh cười cợt, trông lại mệt mỏi: “Chị đây chẳng quan tâm, kệ họ.

Nhưng Phương Hiệt còn nhỏ, chị đành phải gửi nó qua Thiệu Giang với em để an toàn, rồi thi đại học.”

Nghe xong lời của Chu Linh, Giang Tri Tân nhíu mày, nói:

“Em nói câu này chắc không thích hợp – Giang Tri Tân nói: “Phương Hiệt đến Thiệu Giang không có nghĩa là không bị ảnh hưởng.”

“Dù ở đâu đi chăng nữa chị và Phương Thừa Lâm vẫn là bố mẹ của Phương Hiệt, mà Phương Hiệt cũng không phải không hiểu chuyện, khái niệm “Vì con mà không ly hôn” không hợp với Phương Hiệt, với lại chuyện thi đại học với chuyện ly hôn không ảnh hưởng tới nhau.”

Giang Tri Tân nhớ lại lần đầu tiên Phương Hiệt kể với mình, khi mà nhắc đến Chu Linh, giọng điệu của Phương Hiệt rất Nghiêm túc và tự hào.

“Phương Hiệt luôn nghĩ chị rất tuyệt vời, vì thế em ấy không muốn chị gò bó.

Nếu chị lựa chọn không ly hôn thì Phương Hiệt mới thấy khó chịu.” Giang Tri Tân nói.

“Em ấy là người trưởng thành rồi, có suy nghĩ riêng và lập trường riêng của mình.”

Giang Tri Tân đang nói nửa chừng, đột nhiên nhớ tới những gì Phương Hiệt đã nói trong cú điện thoại đêm đó.

Người trưởng thành có phán đoán cơ bản về mặt tình cảm của họ…

Suy nghĩ lệch lạc đột ngột khiến Giang Tri Tân bị mắc kẹt, anh khựng lại vài giây rồi mới tiếp tục.

“….Không ai có đưa ra quyết định cho em ấy.”

Sau những lời này, cả căn phòng im lặng.

Chu Linh ngây người hồi lâu, không lên tiếng nhìn Giang Tri Tân.

Ngoài cửa phòng riêng, Phương Hiệt đeo cặp đứng ở cửa rất lâu, đến khi bên trong không có tiếng gì, cậu mới khẽ thở dài rồi gõ cửa.