Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 883: Kẻ thù xuất hiện, trở tay không kịp!

Vì lòng căm thù sâu sắc cho nên anh ta muốn bẻ gãy hết sự tự do của cô ấy, muốn cô ấy bị giam cầm trong địa ngục tối tăm, muốn tra tấn hành hạ cô ấy bằng nhiều phương thức khác nhau đến mức sống không băng chết.

Đường Thi hít vào một hơi lạnh lẽo, nếu thật sự là như vậy thì Ôn Lễ Chỉ… quả đúng là quá đáng sợ.

Sau đó người phụ nữ chậm rãi rũ hàng lông mi xuống: “Thôi bỏ đi, chuyện giữa hai người, tôi là người ngoài cũng không tiện can thiệp nhiều.

Nếu anh cảm thấy sau này anh sẽ không hối hận vì những chuyện mình đã làm thì tôi cũng sẽ không cố găng thuyết phục anh nữa: “Đối với tôi mà nói, trong cuộc đời của tôi sẽ không tồn tại hai chữ hối hận..” Ôn Lễ Chỉ nhìn Đường Thi với một ánh mắt âm trầm, con ngươi đen nhánh, sâu thẳm giống như một vùng xoáy đen tối.

Ánh mắt của anh ta làm cho Đường Thi cảm thấy Ôn Lễ Chỉ cũng giống với Bạc Dạ, hai người bọn họ đều là những nhân vật thâm sâu khó lường, nhưng sự khác biệt lớn nhất giữa Ôn Lễ Chỉ và Bạc Dạ lại nằm ở chỗ từ trước tới nay Bạc Dạ là người luôn bày tỏ sự yêu thích và ghét bỏ khá rõ ràng.

Cũng giống như khi Bạc Dạ căm hận Đường Thi vậy, anh sẵn sàng thẳng thừng bảo Đường Thí đi chết đi hoặc là anh sẽ khiến cho cả đời này của Đường Thi phải chịu sự trừng phạt.

Nhưng Ôn Lễ Chỉ thì khác, chúng ta không thể nhìn thấy bất cứ cảm xúc nào trong ánh mắt của anh ta, nhưng anh ta lại có thể âm thầm nguyền rủa bạn không biết bao nhiêu lần trong lòng, cho dù yêu hay ghét thì anh ta cũng sẽ không bao giờ để lộ ra bất cứ dấu vết nào.

Đây chính là sự khác biệt lớn nhất giữa hai người bọn họ.

Đường Thi bưng đĩa bánh ngọt, đứng cách Ôn Lễ Chỉ không xa, cô không biết tại sao cô lại muốn giúp Ôn Minh Châu một lần, có lẽ là do cô đã nhìn thấy chính bản thân mình trước kia từ trong ánh mắt ngoan ngoãn nhưng lại vô cùng cẩn thận và sợ hãi của Ôn Minh Châu.

Cô có chút không kìm lòng được mỗi khi nhìn thấy Ôn Minh Châu thể hiện cảm xúc như vậy.

Cô suy nghĩ một hồi mới tìm được cách biểu đạt phù hợp, Đường Thi nói: “Nếu anh cảm thấy Ôn Minh Châu đã từng mắc nợ anh hoặc cô ấy đã làm điều gì đó có lỗi với anh…

vậy thì anh có thể dồn hết tất cả tổn thương mà cô ấy đã gây ra cho anh lại rồi trả lại cho cô ấy trong một lần. Còn nếu như anh nhất định phải giày vò cô ấy từ ngày này qua tháng khác như vậy thì không chỉ cơ thể, mà còn cả lòng người cũng sẽ nguội lạnh”

Còn có lòng người.

Ôn Lễ Chỉ lúc này giống như vừa bước hụt một bước, cảm giác hụt hãng đột nhiên ập tới trong lòng, rồi bỗng nhiên anh ta lại tỉnh táo lại, nhìn Đường Thi cười lạnh và nói: “Đây là cô.

đang muốn dùng kinh nghiệm của những người từng trải, khoác lên mình thái độ bề trên để giáo huấn tôi đấy à?”

Đường Thi đặt đĩa bánh ngọt trên tay xuống, người phục vụ thấy vậy liền nhanh chóng lấy đĩa đi, sau đó Đường Thi nói: “Có lẽ vậy, tôi cũng chỉ muốn đưa ra một số lời khuyên nhủ nằm trong phạm vi khả năng cho phép của mình mà thôi, tất nhiên, anh cũng có thể không nghe”

“Nhàm chán” Ôn Lễ Chỉ cũng thẳng thừng từ chối lời khuyên nhủ của Đường Thỉ: “Trong cuộc đời này, tôi ghét nhất là có người khác.

mang thái độ bề trên ra để khuyên nhủ tôi, vì thế những chuyện này không liên quan đến cô, cô không cần phải lao tâm khổ trí về nó nữa, à phải rồi…”

Đường Thi vừa ngẩng đầu lên liền nhận thấy ánh mắt của Ôn Lễ Chỉ lướt qua người cô rồi nhìn về phía sau lưng cô.

Giác quan của người phụ nữ đột nhiên khiến cô cảm thấy có điều gì đó, sau đó lại thấy biểu cảm trên gương mặt của Ôn Lễ Chỉ thay đổi, anh ta tiến lên phía trước: “Chủ tịch Mã, thật là trùng hợp.”

Trùng hợp thật đó.

Đường Thi hít một hơi thật sâu, cũng bởi vì cô đang quay lưng lại với Mã Cường nên lúc đầu cô vẫn chưa bị Mã Cường nhận ra. Còn Mã Cường cũng chỉ vì nhìn thấy Ôn Lễ Chỉ đứng đó, rồi ông ta lại nghĩ tới quyền lực của nhà họ Ôn nên mới bước đến chào hỏi một tiếng mà thôi.

Nhưng ông ta lại không ngờ rằng, ngay lúc đó người phụ nữ đang quay lưng lại với mình đột nhiên lại quay người lại làm cho ông ta không kịp đề phòng.

Thế mà lại là Đường Thi!

Đường Thi sao?

Mã Cường đứng ở đó vô thức không biết mình nên bày ra loại biểu cảm gì, nhưng trái lại Đường Thỉ lại có biểu cảm bình tĩnh, lão luyện giống như cô đã từng trải qua những. ngôn tình ngược

chuyện này rất nhiều lần vậy. Cô mỉm cười rồi tiến lên phía trước, như thể một người lạ lần đầu tiên đi tới chào hỏi với ông ta: “Chủ tịch Mã, lâu rồi không gặp”

Lâu rồi không gặp.

Trên trán của Mã Cường toát ra từng tầng mồ hôi lạnh, chuyện này là sao vậy… sao Đường Thi lại có thế quyến rũ được cả Ôn Lễ Chỉ vậy? Chẳng lẽ người đàn ông bên cạnh cô không phải là người đã bị ông ta nhốt vào đồn cảnh sát sao? Tại sao đột nhiên lại biến thành Ôn Lễ Chỉ thế này?