Công Chiếm Vai Ác Đại Ma Vương

Chương 12: Để Lại Bóng Ma Tâm Lý

Sớm từ lúc Trần Vũ Trạch bắt đầu có mưu đồ gây rối, muốn tiếp cận Chu Tuyết Đình, Cốc Đằng đã ghi hận cậu ta vào trong xương cốt.

Trong nhà dán không biết bao nhiêu tấm ảnh chụp và búp bê vải Trần Vũ Trạch, bị hắn dùng ghim đâm vô số lần. Đây chính là cơ hội mà hắn vẫn luôn chờ đợi, hắn sao có thể đơn giản buông tha cho cậu ta như vậy.

“Nhìn bộ dáng da thịt non mịn này của cậu, có thể chơi với tôi bao lâu đây?”

Cốc Đằng cười khanh khách, biểu tình mang theo một tia điên cuồng, ấn cổ tay Trần Vũ Trạch xuống sàn nhà, mũi dao sắc nhọn liền đâm thủng lòng bàn tay của cậu ta, trong phút chốc máu tươi chảy ròng, Trần Vũ Trạch kêu thảm thiết vang tận mây xanh.

“Cứu mạng…… Cứu mạng…… Đừng giết tôi……”

Cốc Đằng tiến đến bên tai cậu ta, giống như ác ma thì thầm: “Đừng khóc chứ, người khác nghe thấy thì sao?”

Con dao cắm trong lòng bàn tay hơi đong đưa, Trần Vũ Trạch chịu đựng cơn đau thấu tim gan, miễn cưỡng ức chế bản thân không bật khóc thành tiếng, thân mình run run rẩy rẩy.

Cốc Đằng cường ngạnh vặn cằm cậu ta: “Về sau còn dám đánh chủ ý lên người nam nhân của tôi không?”

Trần Vũ Trạch lúc này đã không còn nửa điểm phong cảnh vô hạn của một ảnh hậu như trước kia, đầu tóc rối bù, nước mắt nước mũi đầy mặt: “Không dám, tôi không dám nữa…… Cầu xin anh buông tha cho tôi……”

Cốc Đằng rút con dao dính máu ra, không màng đến tiếng hô đau vừa vang lên, giống như đang đánh giá một con dê sắp bị mần thịt, lưỡi dao sắt bén xẹt qua khuôn mặt của Trần Vũ Trạch.

“Miệng lưỡi của Omega đều là gạt người gạt quỷ, lỡ như trí nhớ cậu không tốt, ngày mai liền nói không nhớ chuyện hôm qua nữa thì phải làm sao đây?” Hắn buồn rầu nhấp nhấp miệng, thật lâu sau mới tựa như nghĩ ra một ý kiến hay, “Như vậy đi, những lời cậu đã hứa, tôi sẽ khắc lên trên người cậu, tựa như xăm mình ấy, ngày mai cậu xem, ngày kia xem, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy, đến khi…… cả đời cũng không thể quên!”

Lưỡi dao sáng như tuyết không ngừng đong đưa trước mắt, dường như đang do dự phải hạ đao ở nơi nào, Trần Vũ Trạch biết kẻ điên trước mặt mình thật sự sẽ xuống tay, kinh sợ đến mức muốn ngất đi, phía dưới chảy ra một cổ chất lỏng âm ấm.

“Đừng, cầu xin anh đừng……”

Cốc Đằng buồn bã: “Tôi đã bảo là đừng khóc kia mà. Cậu càng khóc, tôi liền càng hưng phấn đấy!”

Trần Vũ Trạch cắn môi, liều mạng lắc đầu, trong đại não đã tan vỡ chỉ còn lại một ý niệm duy nhất, không thể khóc.

Khi Cốc Đằng đang vô cùng sung sướng giơ dao lên, từ cửa phòng vệ sinh bỗng truyền đến hai tiếng “cộc cộc”.

Hắn vừa quay đầu lại, liền thấy Chu Tuyết Đình dựa vào trên ván cửa, mặt vô biểu tình nhìn chằm chằm hắn: “Tôi ở bên ngoài hít khí lạnh lâu như vậy, còn tưởng là anh đã rớt xuống bồn cầu rồi đấy.”

Cốc Đằng dừng lại, khí thế quanh thân trong nháy mắt liền tan đi, thật giống như con ác ma bên trong cơ thể đã bị người ta phong ấn lại, nhân tính lại chiếm thế thượng phong.

Hắn mấp máy môi, ngập ngừng nói: “Thân ái, thực xin lỗi, anh chính là…… bổ trang một chút.”

Chu Tuyết Đình liếc mắt qua thiết bị liên lạc cá nhân, như hạ mệnh cho binh lính cấp dưới của mình mà nói: “Cho anh năm phút cuối cùng, thu thập một chút, tôi ở bãi đỗ xe chờ anh, nếu không nhanh lên tôi liền vứt anh lại.”

Y xoay người rời đi, khi đi qua một chỗ rẽ âm u, một bàn tay run rẩy bỗng vươn ra nắm chặt quân ủng của y.

Trong bóng tối, Trần Dự Đông mặt mũi bầm dập nằm trên mặt đất, trong mắt ngập tràn thù hận: “Chu Tuyết Đình, tao sẽ không bỏ qua cho mày!”

Chu Tuyết Đình cười nhạo một tiếng, quân ủng đá văng bàn tay dơ bẩn kia: “Tôi đợi anh trả thù!”

Đại ca y vẫn luôn điều tra Trần gia và tổ chức khủng bố RUA đến tột cùng đã cấu kết đến loại trình độ nào, kết quả lại bắt được vô số chứng cứ, càng nhìn càng thấy ghê người. Đế quốc đề cao quân dụng, liền dưỡng ra một đám người bại hoại đến mức độ này!

Chu gia và Trần gia, sớm hay muộn cũng sẽ không chết không ngừng.

Chu Tuyết Đình còn chưa lau giày xong, đã thấy Cốc Đằng ngồi lên ghế phụ.

“Hai người đi cùng anh đâu?”

“Bọn họ đã tìm được tài xế riêng cho mình rồi, không cần chúng ta làm điều thừa.” Hắn cảnh thái bình giả tạo mà thò qua, muốn cầu một cái thơm thơm hun hun, nhưng lại bị lãnh khốc vô tình đẩy ra.

Chu Tuyết Đình lạnh mặt bóp tắt pháo hoa: “Tôi không muốn lại vớt anh ra từ trong bệnh viện tâm thần nữa.”

Cốc Đằng cũng biết mình đã làm sai chuyện, phá lệ ngoan ngoãn như chim cút: “Ừm ừm, anh có chừng mực, chỉ là hù dọa nó một chút thôi. Mấy vết thương nhỏ như vậy, đi bệnh viện một tuần là trị hết rồi.”

Có điều, bị thương trên thân thể có thể chữa khỏi, nhưng bóng ma tâm lý thì không biết sẽ kéo dài đến bao lâu.

Chu Tuyết Đình vừa uống rượu, huyền phù được chuyển sang chế độ tự động lái, tốc độ về nhà chậm chạp hơn rất nhiều. Dọc theo đường đi, khuôn mặt tuấn tú của y vẫn luôn âm trầm, giống như một bức tượng băng vạn năm, trong xe liền không cần bật máy lạnh. 

Y phải làm cho Omega bên cạnh biết, y tức giận, sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy!

Có làm nũng cũng vô dụng, block một tháng, đoạn tuyết hết thảy đường thông tin, không có chào buổi sáng chúc ngủ ngon, thơm thơm ấp ấp ôm ôm nâng cao cao lại càng không cần nghĩ……

Sau khi biên soạn một loạt sách lược chiến thuật “Chấn phu cương”, y vừa quay đầu liền thấy, Omega kia đã nhắm mắt dựa vào trên tay vịn, cái miệng nhỏ khẽ nhếch, hô hấp đều đều.

Ngủ rồi.

Chu Tuyết Đình cảm giác như một quyền đánh vào bông, tạo dáng nửa ngày cư nhiên không có ai cổ động, nghẹn khuất.

Y nhìn chằm chằm khuôn mặt say ngủ kia, nhìn nhìn, suy nghĩ liền dần dần bay xa.

Nếu hôm nay không có Trần Vũ Trạch nhắc tới thì y cơ hồ đã quên mất sự kiện Cốc Đằng bị hủy dung kia.

Y là một thiết huyết quân nhân, ở trên chiến trường không biết đã tạo bao nhiêu sát nghiệt, nhìn thấy người bị thiếu tay thiếu chân lại càng vô số kể. Hủy dung, cũng chính là trên mặt có một vết chém lớn, chỉ cần không ảnh hưởng đến thị lực thì căn bản không tính là chuyện lớn.

Nếu cởi quân của y trang ra, trước ngực sau lưng, có bao nhiêu là vết thương đã tự lành.

Y đều lười đến mức để chúng thành sẹo.

Dựa vào hiểu biết của y đối với Cốc Đằng, cái lão yêu tinh này cũng không phải là người để ý đến dung mạo.

Cứ việc hai người đều là thịnh thế mỹ nhan trong miệng người khác, phía trước phía sau đều có người tương tư lẫn theo đuổi, nhưng nếu mất đi gương mặt kia, Cốc Đằng sẽ liền không thích y sao? Y sẽ liền không thích Cốc Đằng sao?

A phi…… Phải chi năm đó y nghĩ ra, nếu đổi khuôn mặt là có thể làm cho lão yêu tinh hết hy vọng, vậy thì y đã sớm đi phẩu thuật thẩm mỹ chỉnh dung rồi!

Bộ dáng anh thích, ông đây không có, vậy còn không được sao!

Khi Cốc Đằng nằm viện, không ngờ đó là lần duy nhất trong đời, y cư nhiên bị cho ăn canh bế môn.

Lúc ấy y mới mơ hồ phát hiện, lão yêu tinh này, ước chừng là vẫn để ý lắm.

Nói theo cách khác, trước khi gặp được y, hắn chính là không thèm để ý đến dung mạo. Nhưng gặp được y rồi, hắn lại bắt đầu chăm chút vẻ ngoài của mình.

Một đêm kia, Cốc Đằng nằm ở trong phòng tự bế, y nằm trên băng ghế dài ở hành lang.

Y nghĩ, đây thật đúng là một cuộc mua bán lỗ vốn. Rõ ràng y và Cốc Đằng trước khi tương ngộ đều là kẻ mạnh không gì cản nổi.

Nhưng sau khi tương ngộ, lại biến thành nhược điểm trí mạng duy nhất của nhau.

……

Lúc hai người trở lại tổ trạch Cốc gia, đã là rạng sáng 1 giờ.

Chu Tuyết Đình lay động bờ vai của hắn: “Dậy đi, đến nhà anh rồi.”

Cốc Đằng ngủ đến trời đất tối tăm, lẩm bẩm trong miệng mấy câu, đẩy tay y ra, xoay người ngủ tiếp. Đây hẳn là say rượu, không giống như ngủ bình thường.

Không thừa cơ nhào tới chiếm tiện nghi, chính là thực sự đã ngủ mê.

Chu Tuyết Đình có chút không đành lòng, giáo huấn gia quy từ ngày mai hẵng bắt đầu cũng còn kịp. Đế quốc và liên bang kháng chiến trăm năm, nào có thể ngày một ngày hai là có thể quyết định thắng bại.

Chu Tuyết Đình hạ quyết tâm, lục lọi túi xách lấy điều khiển từ xa mở cửa gara.

Đèn đường tia hồng ngoại tự động bật lên, ánh sáng màu cam đỏ chiếu rọi cảnh vật xung quanh. Hoa cỏ cây cối ở nơi này vẫn không có bao nhiêu thay đổi so với 6 năm trước, nhưng cành cây thì đã to ra hơn một vòng.

Trong ngôi biệt thự cao cấp này không có lấy một người sống, chỉ có một số lượng máy móc không sao đếm hết. Dưới kiến trúc xa hoa lãng phí này, cất giấu một cảm giác ám trầm và lạnh băng đến thấu xương.

Người thường ở đây khoảng mấy tháng đã cảm thấy cô đơn không chịu nổi. Nhưng người này, bắt đầu từ lúc còn là trẻ con, đã cứ như vậy mà một mình lớn lên.

“Lúc anh ba tuổi, còn tưởng rằng người máy rửa chén là mẹ, người máy cảnh vệ là ba. Trong phim truyền hình không phải đều chiếu như vậy sao, người mẹ ôn nhu luôn ở phòng bếp nấu ăn, người cha cường tráng thì phụ trách bảo vệ người nhà.”

Cốc Đằng từng xem chuyện này thành sự tích thời thơ ấu mà kể lại, nhưng y lại không cảm thấy có gì buồn cười.

Nếu dựa theo nhân thiết trong quyển tiểu thuyết của em trai nuôi ở đời trước, Cốc Đằng chính là loại hình “mỹ cường thảm” điển hình.

Gia hỏa này có tuổi thơ bi thảm, ngay cả một người thần kinh rắn rỏi như y nghe thấy đều không nhịn được mà mắng một câu “mẹ kiếp”, thế nhưng đương sự lại không cảm thấy bản thân cần đến sự đồng tình của người khác.

Lão yêu tinh tung tăng nhảy nhót, hi tiếu nộ mạ (?), sống tùy tâm tùy ý hơn bất kỳ ai khác, thậm chí còn phi thường am hiểu cách lợi dụng lòng thương hại của những người xung quanh để đạt được mục đích âm hiểm của mình.

Chu Tuyết Đình cho đến nay vẫn chưa nghĩ ra, hai người như thế nào lại từ tình huynh đệ đơn thuần, phát triển thành mối quan hệ hôn phu phu như bây giờ. Khi kịp nhận ra, thì con nhện tinh đã sớm giăng thiên la địa võng, bó chặt Tề Thiên Đại Thánh đến kín mít.

Hả, bạn nói là còn có gậy Như Ý á…… Cho dù có cũng không dám thọc, chết người đấy.

Chu Tuyết Đình ôm Omega đang hôn mê không tỉnh, đánh giá khóa vân tay trên cánh cửa sắt. Do dự một lúc, liền thử in dấu vân tay của mình lên.

“Cạch”, cửa thực sự mở.

Giọng nói nhu mị mang theo âm hưởng điện tử của Cốc Đằng vang lên: “Hoàn nghênh về nhà, thân ái. Lấy dép dê vui lòng nhấn phím 1, đi tắm vui lòng nhấn phím 2, ăn cơm vui lòng nhấn phím 3, ăn anh vui lòng nhấn phím 4, mãnh liệt kiến nghị nhấn phím 4 nhoa, thân.”

Mọe, đây là cái thứ âm nhắc nhở không biết xấu hổ gì.

Chu Tuyết Đình nghiến răng: “Nếu không thấy anh ngủ quên đáng thương như vậy, đời này cũng đừng mơ ông đây sẽ bước vào cái động bàn tơ này!”

Chủ nhân về nhà, người máy quản gia liền tự chủ lu bù làm việc, hết thảy đều không cần Chu Tuyết Đình động thủ, y chỉ cần cố thủ tốt tiểu Tuyết Đình là được.

Y cũng không định ở lại lâu, đưa người đến phòng ngủ liền xem như hoàn thành nhiệm vụ.

Phòng ngủ ở lầu hai, y dọc theo cầu thang xoắn ốc mà đi về phía trước. Đẩy cửa phòng ra, lại bị làm cho sửng sốt, bên trong có giường ngủ, tủ quần áo đầy đủ mọi thứ, nhưng lại thanh lãnh trống trải, cũng không có dấu vết có người ở.

Y không cảm thấy mình sẽ nhớ lầm, lời giải thích duy nhất chính là Cốc Đằng đã đổi phòng ngủ. Tòa nhà này có diện tích còn lớn hơn nhà y, phòng ngủ ở lầu hai có đến mười mấy gian, tìm từng gian một thì quá phiền toái.

Chu Tuyết Đình “chậc” một tiếng: “Không phải anh có thói nhận giường sao, ở hoàn cảnh không quen thuộc thì không ngủ được, trị hết rồi à?”

Y xoay người đi đến phòng cách vách, vừa muốn mở cửa lại đột nhiên linh quang chợt lóe, nhìn về phía gian phòng ở khoảng cách xa nhất. Y nhớ rõ, 6 năm trước khi tới đây, hình như chính là ngủ ở nơi đó.

“Không thể nào?”

Một chút điểm may mắn cuối cùng trong lòng, sau khi mở cửa phòng ra, đã hoàn toàn bị dập nát. Đồ dùng tẩy rửa, quần áo hằng ngày, tất cả mọi thứ đều ở bên trong, đây rõ ràng chính là chỗ ở mới của Cốc Đằng.

Cả người Chu Tuyết Đình lan tràn một cảm giác vô lực, mắt nhìn thẳng ném người lên trên giường, đắp chăn cho hắn.

Mấy con búp bê vải to bằng người thật nằm bên cạnh cái gối là may theo bộ dáng của ai thế?

Tấm ảnh chụp in trên gối ôm trên ghế sô pha là ảnh của ai thế?

Trong máy tính trên cái bàn sách tư nhân kia rốt cuộc chứa đựng bao nhiêu gigabyte ảnh chụp và video quay lén?

Không, y không muốn biết.

Y thậm chí còn không dám mở ngăn kéo và tủ quần áo mà mình đã từng dùng qua, sợ tam quan sẽ sụp đổ.

Thời điểm y đào tẩu ra khỏi cái động bàn tơ này vào lần trước, có bỏ lại thứ gì ấy nhỉ? Quần áo, giày, quần lót, bàn chải đánh răng, hoặc là sách đã xem qua, khăn giấy đã dùng qua……

Ôi…… Phật Tổ ơi, xin cho con một con đường sống, bảo tên biến thái này làm người một lần đi!

Chu Tuyết Đình tựa như bị ma đuổi, lao như bay ra khỏi phòng, “răng rắc” khóa cửa.

Trên hành lang, người máy quét rác ngày đêm không ngừng vất vả cần cù làm việc. Khi Chu Tuyết Đình đi ngang qua, nó phát ra một giọng nói điện tử nhu mị: “Thân ái, đã trễ thế này rồi, sao còn chưa ngủ?”

Chu Tuyết Đình không để ý đến nó, nhấc chân vượt qua.

Người máy rửa chén trong phòng bếp: “Thân ái, có muốn ăn bữa khuya không?”

Ba người máy cảnh vệ cùng nhau vây lại đây: “Thân ái, đã trễ thế này rồi, em còn muốn đi đâu?”

Các loại kiểu dáng người máy dần dần tụ tập lại, đi theo một đường từ phòng ngủ đến cửa chính, đôi mắt điện tử lập lòe, giọng nói nhu mị đến đợt này đến đợt khác vang vọng khắp ngôi biệt thự trống trải: “Thân ái…… Thân ái……”

Chu Tuyết Đình: “……”

Con mẹ nó, đây là phim kinh dị sao?

Không, y có thể tự tin gạch bỏ chữ “sao” và dấu chấm hỏi!

TV trước sô pha tự động bật lên, trình chiếu một bộ phim hành động từ 6 năm trước, tình hình chiến đấu kịch liệt, làm cho nhân tâm sóng triều mênh mông. Lại cẩn thận nhìn lên, ô kìa hai vai chính nhìn quen quen.

Chu Tuyết Đình: “……”

Y sai rồi, là phim kinh dị khủng bố, đạo diễn còn là một tên biến thái!

Y thở sâu, trên lưng mồ hôi lạnh chảy ròng, bước nhanh chạy về phía cửa chính.

Dùng sức kéo, cửa không mở.

Kéo thêm một cái, “cạch” một tiếng, chính là âm thanh khóa cửa quen thuộc nọ.

Thời gian như quay chậm lại, Chu Tuyết Đình lấy một tốc độ cực kỳ thong thả mà quay đầu, trên cầu thang xoắn ốc, có một Omega dựa lưng vào tay vịn, nhìn y nở nụ cười quyến rũ.