Công Chiếm Vai Ác Đại Ma Vương

Chương 4: Muốn Ăn Lẩu

Cũng không thể trách Chu Tuyết Đình hậu tri hậu giác mới phát hiện, từ lúc y xem quyển tiểu thuyết kia đến nay, nếu nhớ không lầm thì đã là chuyện của ba mươi năm trước rồi.

Vốn nhàm chán không có gì làm nên mới đọc sách giải trí, ai sẽ khắc sâu vào trong tâm khảm chứ. Ngay cả tên mấy anh em hồ bằng cẩu hữu đời trước cũng quên sạch sành sanh.

Tên của chị ba, Chu Tuyết Tình vốn là một cái tên khá đại trà. Search Tinh Võng một chút là có thể nhảy ra mười mấy cái tên Chu Tuyết Tình.

Ai mà có ngờ.

Chu gia bọn họ, hóa ra lại là nhà mẹ đẻ của nữ chính.

Y vắt hết óc, moi hết cõi lòng, chỉ mơ hồ nhớ lại một ít cốt truyện chủ yếu.

Hoắc Quách tự xưng là tinh tặc vương, là thủ lĩnh của một tổ chức khủng bố nổi danh của Bắc Tinh vực, có mối thù giết mẹ với bọn y. Đại ca y sau khi thuận lợi nắm giữ quân quyền Thiên Thú Tinh liền phụng mệnh hoàng đế xuất quân tiêu diệt tinh tặc, không cẩn thận đã để cho Hoắc Quách mang theo một bộ phận tâm phúc chạy thoát.

Hang ổ bị bưng bít, Hoắc Quách ghi hận Chu gia, lập mưu kế bắt cóc Chu Tuyết Tình để áp chế nhà họ Chu.

Trải qua một loạt tình tiết tương ái tương sát, ngược luyến tình thâm, chờ đến khi Chu gia tới cứu Chu Tuyết Tình thì cô đã sinh ra đứa con của Hoắc Quách rồi.

Kết cục cuối cùng, Hoắc Quách một lần nữa quay trở lại Chu gia bắt hai mẹ con Chu Tuyết Tình đi, từ đây trong vũ trụ đã không còn tồn tại kẻ gọi là tinh tặc vương trong truyền thuyết nữa.

Mọe, cốt truyện nhảm nhí gì đây, tam quan còn cong hơn cả nhang muỗi.

Cường đạo trên tay dính đầy huyết tinh, gặp được chân ái liền được tẩy rửa sạch sẽ đơn giản như vậy sao? Vậy thì có cảnh sát để làm gì, dopamine(*) tin tức tố đã sớm thống trị thế giới rồi!  

(*Có tác dụng như chất dẫn truyền thần kinh, có người còn gọi nó là hóc-môn hạnh phúc)

Y đã quên mất không biết liệu nhân vật Chu Tuyết Đình này có tồn tại hay không, nhưng còn tên của Cốc Đằng thì lại có xuất hiện vài lần, hình như chính là một vai ác đại ma vương, vì mê luyến tinh tặc vương mà cản trở tình yêu của hai nam nữ chính, cuối cùng chết thảm.

Bullshit, tiểu thuyết rác rưởi, xứng đáng bị xe cán giữa đường, trong đầu em trai nuôi đều là bã đậu sao.

Chu Tuyết Đình kéo áo khoác trên người Cốc Đằng xuống: “Anh thích Hoắc Quách sao?”

Cốc Đằng nửa mê nửa tỉnh, mơ mơ màng màng: “Thích lẩu(*)? Cửa hàng nhà ai vậy?”

(*Lẩu: 火锅 (huǒ guō), Hoắc Quách: 霍崞 (huò guō))

Chu Tuyết Đình cảm thấy bản thân vừa làm chuyện ngu ngốc, đột nhiên buông áo khoác ra, cảnh thái bình giả tạo: “Nhị tẩu mới khai trương, rảnh thì nhớ ghé ủng hộ.”

Cốc Đằng nào phải người dễ bị lừa như vậy, kéo áo khoác xuống cười khẽ: “Anh thu thập tình báo của Hoắc Quách còn không phải là vì em sao, thần kinh thẳng còn hơn ống thép như em cư nhiên còn có thể liên tưởng đến chuyện anh có ý tứ với hắn?”

Hắn không dám nói thẳng ra là Chu Tuyết Đình ăn giấm, sợ chọc người thẹn quá nóng đầu. Hắn dù gì cũng lớn hơn người ta mấy tuổi, tổng thể phải giữ lại chút mặt mũi cho tiểu nam nhân mà mình.

Chu Tuyết Đình chỉ cảm thấy da mặt nóng lên, may mà lão yêu tinh này không nhìn thấy mình xẩu hổ: “Loại mãnh nam này, không phải là quá hợp với cái miệng kia của anh sao?”

Dưới lớp áo lộ ra một đôi mị nhãn câu hồn đoạt phách: “Miệng của anh chỉ dùng để phục vụ cho một mình em thôi, bao giờ anh mới được ăn đây?”

Không biết xấu hổ, Chu Tuyết Đình thầm mắng trong lòng. Còn tiếp tục như vậy nữa, sớm hay muộn mình cũng chết trong tay hắn.

Chu Tuyết Đình cảm thấy mình cần phải tích cực tự cứu bản thân, nếu không đời này chỉ sợ là sẽ bị ăn đến gắt gao. May mà lão yêu tinh này sắp đi công tác hai tháng, cho mình một ít thời gian thở dốc.

•••

Dưới bầu không khí âm trầm, mưa phùn mênh mông.

Lễ tang của mẹ Chu đúng giờ cử hành, toàn bộ người Chu gia đều trình diện, cộng thêm bạn bè thân thích, đội ngũ đưa tang lên đến hơn trăm người.

Cúc trắng bay lả tả, nhạc buồn tề minh.

Sau bài điếu văn, mấy Alpha Chu gia tự mình đào thổ lập bia cho người mẹ đã khuất, nâng linh cữu đưa vào trong huyệt mộ.

Ba Chu đứng dưới tán ô đen, mặt vô biểu tình, không nói một lời, lưng đĩnh đến thẳng tắp, cứng còng hệt như một pho tượng. Hôm nay ông không dùng gậy chống, đi đường là dựa vào chân giả đã lâu không sử dụng.

Không một ai dám đụng chạm ông.

Năm đứa trẻ Chu gia, mấy đứa lớn nhất là Chu Bỉ Nhụy và Chu Bỉ Thụ, chúng biết lễ tang là gì nên chỉ yên lặng thương nhớ.

Đứa nhỏ nhất là Chu Bỉ Lâm chỉ mới bi bô tập nói gọi bà nội.

Chu Bỉ Mông và Chu Bỉ Thiến ngây thơ mờ mịt, được hai bảo mẫu ôm, nhàm chán chơi ngón tay. Thẳng đến khi tận mắt nhìn thấy bà nội “nằm” vào trong cái hố đá lạnh băng, nó mới ý thức được chỗ nào đó không thích hợp, giãy giụa khóc lên.

“Vì sao lại chôn bà nội, bà nội mau ra đây đi! Muốn bà ôm, muốn bà ôm cơ!”

Mấy Omega Chu gia ở bên ngoài vốn đang cố nén bi thống trước mặt khách, đứa nhỏ vừa khóc nháo, nước mắt liền ào ạt rơi xuống.

Chu Tuyết Tình lẩm bẩm nói: “Từ nay về sau, mình chính là người không còn mẹ nữa.”    

Sau lễ tang, Cốc Đằng suốt đêm trên đường đi Thiên Đồ Tinh tham gia hội chợ thương mại tinh tế ba năm một lần, mọi người nhà họ Chu bận rộn sự nghiệp của bản thân, chỉ có Chu Tuyết Đình là nhàn rỗi.

Y rất nhanh chóng phát hiện, bồi con nít chơi mới là khổ hình hạng nhất.

Vì giữ mạng, y chủ động đến doanh trại quân đội của đại ca nhà mình báo danh, yêu cầu được điều chức từ quân đội Dã Chiến số 2 đến thủ vệ quân Thiên Thú Tinh.

Đối với chuyển biến này của y, Chu Tuyết Lâu phi thường vui mừng, vỗ vai nói y rốt cuộc cũng hiểu chuyện. Chu Tuyết Đình một mình ở tiền tuyến liều mạng, quân công tất nhiên đến nhanh, nhưng mức độ nguy hiểm cũng quá cao.

Hơn nữa, anh cũng vừa mới nhận được điều lệnh của hoàng đế, nhậm chức phó soái quân đội Thiên Thú Tinh, tình thế lúc này tất phải xếp vào trong đó một bộ phận tâm phúc của mình. Em trai nhà mình có thể tới trợ giúp khống chế thế cục, tất nhiên chính là cầu mà không được.

Nếu có thể, anh hy vọng Chu Tuyết Kiều cũng có thể tới dưới trướng mình, đáng tiếc Chu Tuyết Kiều lệ thuộc với Bộ Quân sự Công nghiệp đế quốc, thứ nó am hiểu chính là thiết kế cơ giáp, điều sang bên này chỉ có thể nói là đại tài tiểu dụng.

Chu Tuyết Đình tuy thích xung phong liều chết ở tuyến đầu hơn, nhưng nhân sinh lý tưởng chỉ còn nửa đời sau để thực hành, cơ hội tự mình báo thù chỉ có một lần này. Y tuyệt đối không cho phép tương lai của Chu Tuyết Tình phát triển theo như cốt truyện.

Sau khi phó soái quân đội Thiên Thú Tinh bị đổi, Thượng tướng Trần Dục liền đoán trước kết cục của mình đã tới. Hoàng đế đã có quyết định, chỉ là chừa mặt mũi cho ông ta mà để ông ta tự động từ chức.

Ngoại trừ nghe theo hoàng mệnh, ông ta còn có thể làm thế nào.

Một tháng sau “thảm án hào môn”, quân đội Thiên Thú Tinh nghênh đón vị tân chủ soái, một người trong mười hai thượng tướng của đế quốc – Thượng tướng Viên Hồng. Vị này tuổi cũng không ít, trong lòng rõ ràng bản thân mình vốn thuộc quân hàng không, sẽ khó có thể phục chúng, cường long không áp đầu xà.

Ý đồ của hoàng đế chính là để ông đi ngang qua sân khấu, phát huy một chút nhiệt tình còn thừa sau đó liền về hưu. Chu gia được tâm hoàng đế, một trăm ngàn quân Thiên Thú Tinh, chỉ khi dừng trong tay Chu Tuyết Lâu thì hoàng đế mới có thể ngủ yên.

Trong khoảng thời gian ngắn, Chu gia đã trở thành vật quý chạm tay là bỏng trong giới thượng lưu Thiên Thú Tinh. Thân ảnh của Chu Tuyết Lâu trở nên chai mặt trên các kênh tin tức, những thành viên còn lại của Chu gia cũng trở thành đối tượng bị truy tung của những người ham thích bát quái giới giải trí.

Đương nhiên, suy nghĩ cho bát cơm và tiền đồ của mình, đại bộ phận các tòa soạn tin giới giải trí đều hăng say lấy việc ca tụng công đức của Chu gia làm phương châm cơ bản, không ai dám có một chút chậm trễ bất kính.

Sau khi nhân loại bước vào thời đại tinh tế, trải qua mấy lần chiến tranh quy mô lớn, không biết đã hy sinh bao nhiêu người để hình thành loại cục diện hòa bình quý giá giữa hai hệ thống chính trị lớn là đế quốc và liên bang.

Tư tưởng cường quyền chính là chân lý đã thâm nhập vào nhân tâm. Đặc biệt là khi con người đã hoàn toàn phân hóa thành ba loại giới tính Alpha, Beta và Omega, nhân sinh lại càng buồn cười và bất bình đẳng.

Từ khi vừa sinh ra, người với người đã không có công bằng.

Tố chất cơ thể của Alpha mạnh mẽ hơn rất nhiều so với Beta, dù là chỉ số thông minh hay là thể lực. Nghiên cứu mới nhất cho thấy, chỉ số thông minh bình quân của Alpha và Omega là trên dưới 150, cao hơn nhiều so với chỉ số thông minh bình quân trên dưới 120 của Beta.

Trong viện nghiên cứu khoa học cấp bậc cao nhất của đế quốc có 55% là Alpha, 40% là Omega, Beta chiếm 98% tỉ lệ nhân số cả nước lại chỉ có 5%.

Ở quân bộ lại không cần phải nói, trên cơ bản chính là thiên hạ của Alpha, ngẫu nhiên có một người Beta hoặc Omega cũng chỉ được xếp vào đội hậu cần.

Trên phương diện chính trị lại có đến 70% nhân viên công vụ là Beta, nhưng cơ bản đều là quan viên trung cấp, các nhà cầm quyền quay chung quanh hoàng thất nếu không phải là Alpha thì chính là Omega.    

Alpha thành niên có thể dễ dàng nâng một vật 500 kg, nhảy xa năm sáu mét, ngũ cảm nhạy bén, thể lực siêu quần, sau khi trải qua huấn luyện quân sự chuyên nghiệp, một đơn binh Alpha có để hạ một liên đội một trăm Beta, tuyệt đối không phải giỡn chơi.

Mà ở lĩnh vực nhân văn và nghệ thuật lại có càng ngày càng nhiều Omega đứng trên đỉnh ngành công nghiệp này. Đích đến mà rất nhiều người khác cố gắng phấn đấu lại chính là xuất phát điểm của Omega.

Dưới nhân chủng và tình tình trong nước như thế, phân hóa giai cấp cũng đúng thời mà sinh. Đế quốc thành lập hơn một ngàn năm trăm năm, không đặt ra danh hiệu quý tộc, vẫn khó có thể ngăn cản sự phát triển của tư bản cùng với sự ra đời của các Alpha và Omega thế gia.

Chức vụ ban đầu của Chu Tuyết Đình là Quân đoàn trưởng quân đội Dã Chiến thứ ba mươi tám thuộc quân đội số 2 của đế quốc, sau khi được điều chức đến quân đội Thiên Thú Tinh, y vẫn như cũ đảm nhiệm chức vụ Quân đoàn trưởng. Một trăm ngàn quân Thiên Thú Tinh, ước chừng có một trăm quân đoàn trưởng, y xen lẫn vào bên trong cũng không quá nổi bậc.

Nhưng nhìn vào số tuổi hiện giờ của y, lại liên hệ một chút đến bối cảnh của Chu gia, không một ai dám khinh thường.

Đặc biệt là sau khi nghe nói y chưa lập gia đình, trong tối ngoài sáng đều có người giới thiệu Omega cho y.

Chu Tuyết Đình lấy cớ muốn tập trung vào sự nghiệp, đều uyển chuyển từ chối.

Đáng tiếc, y tự nhận là giữ mình trong sạch, nhưng lại không ngăn được vận đào hoa tìm đến cửa.    

Chu Tuyết Đình cũng không biết là vì sao, chỉ trong một đêm mình liền biến thành đầu đề bát quái giới giải trí, hơn nữa còn dính dáng đến một người hoàn toàn không liên quan là Trần Vũ Trạch.

Rõ ràng từ sau tang lễ của mẹ thì hai người đã không còn gặp mặt. Trần Vũ Trạch vậy mà lại không biết tìm được số liên lạc của y từ đâu, gửi đến cho y mấy tin nhắn.

Sau đó…… Liền không có sau đó.

Chu Tuyết Đình một chữ cũng không rep, trực tiếp block luôn.

Y nhìn tin tức nhiệt tình đẩy đưa trên Tinh Võng, vốn đang tiêu thực sau khi ăn, tùy tiện lướt mạng đọc báo, chú ý một chút dân sinh, kết quả không cẩn thận một cái liền tự ăn dưa của bản thân, thiếu chút nữa sặc chết.

【Omega tân ảnh hậu Trần Vũ Trạch đêm khuya mật hội với quan lớn quân bộ Thiên Thú Tinh, nghi là hẹn hò!】

Phía dưới còn có mấy tấm ảnh chụp mơ hồ trông như thật, trong đó một Omega đang thân mật kéo cánh tay một Alpha, nói là quan hệ bằng hữu thuần khiết chính là nói điêu!

Rõ ràng đây là tin tức giật tít câu view, nhưng nội dung lại viết đến có bài bản hẳn hoi. Tuy rằng y chỉ xuất hiện bằng một cái tên họ, nhưng toàn bộ vài văn đều đang điên cuồng ám chỉ thân phận của y.

Chu Tuyết Đình vuốt vuốt mái tóc vừa mới cạo đầu đinh của mình, cảm giác lạnh căm căm, sau lưng hình như có âm phong thổi qua.

Hờ, là một đương sự, y cư nhiên lại không biết mình mộng du rời khỏi quân doanh khi nào?

Y còn đang suy nghĩ không biết nên xử lý chuyện này thế nào, các thành viên trong gia tộc liền bắt đầu “tích tích tích” tag y. Một đám người này đều là cọp, biết rõ phía trước là mưa rền gió dữ, nhưng y lại không thể không lên tiếng làm sáng tỏ.

Quá khó, làm người thật là quá khó khăn mà.