Chu Sơ Niên theo bản năng lui về sau, nhưng vừa lui, đã chạm vào bồn rửa tay phía sau lưng, bên trên còn lưu lại nước liền thấm đến hông của cô.
Cô dừng lại một chút, mới ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông đang chậm rãi tới gần mình.
Khoảng cách gần, cô có thể rõ ràng thấy khuôn mặt của Hoắc Gia Hành, ngũ quan tinh xảo, làn da đều so với người đồng lứa càng tốt hơn, cô kinh ngạc phát hiện dưới khóe mắt của Hoắc Gia Hành có một nốt ruồi rất nhạt.
Đối mặt với đôi mắt thâm thúy của anh, Chu Sơ Niên liếm liếm môi, mềm giọng xin lỗi: " Vô cùng xin lỗi."
Chụp ảnh cùng vẽ tranh, thật là cô không đúng. Đã bị phát hiện, chẳng bằng dũng cảm thừa nhận.
Cho dù Hoắc Gia Hành thật sự muốn truy cứu trách nhiệm, cô cũng sẽ nhận.
Nhưng không biết vì sao, trong tiềm thức cô cảm thấy Hoắc Gia Hành không phải là người sẽ tính toán chi li, đối với chuyện này, anh hẳn sẽ không thèm để ý, chỉ là khi biết được sẽ cảm thấy hơi khó chịu
Nghe vậy, Hoắc Gia Hành cong môi lên, đuôi lông mày chau lại nhìn chăm chú vào cô bé trước mắt.
Đôi mắt của cô rất sáng, khi tròng mắt chuyển động vô cùng linh động, từ đôi mắt nhìn xuống có thể biết được cô vô cùng khẩn trương, nhưng cũng dám nghĩ dám làm.
"Như vậy thôi?"
Chu Sơ Niên chần chờ giây lát, mở to đôi mắt nhìn anh, cẩn thận từng li từng tí đề nghị: "Vậy... Tôi xóa hình của anh?"
Dù sao đều nhớ kỹ, xóa cũng không quan trọng.
Nhìn xem đôi lông mày vẫn nhíu chặt của Hoắc Gia Hành, cô ho nhẹ, tiếp tục hỏi: "Tôi xé bức vẽ đi?"
Đây là nhượng bộ lớn nhất của cô. Nếu như không phải có chút sợ hãi, Chu Sơ Niên là thật sự không muốn xé bức vẽ của mình.
Hoắc Gia Hành nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, nhìn đến đôi mắt ướt sũng của cô, trong đầu lơ đãng hiện lên hình tượng con thỏ nhỏ sợ sệt, anh im lặng giật giật môi: "Không cần."
"A?"
"Bức vẽ của em đâu? Mang theo sao?"
Chu Sơ Niên: "... Mang theo một bức."
Hoắc Gia Hành gật đầu: "Đưa bức đấy cho tôi, việc này liền không truy cứu."
"Được." Cô vội vàng đáp ứng, trước khi Hoắc Gia Hành chưa kịp phản ứng, liền từ bên cạnh vụng trộm chạy chậm ra khỏi nhà vệ sinh, trở lại phòng lấy túi.
Hoắc Gia Hành nhìn theo bóng dáng con thỏ nhỏ chạy mất, nhéo nhéo mũi của mình cảm thấy có chút đau đầu.
——
Trở lại phòng, người ở bên trong không khác mấy.
Chu Sơ Niên nhìn về phía một bên học tỷ, con mắt phát ra sáng, "Học tỷ."
Học tỷ bị cô nhìn tê cả da đầu, "Sao vậy?"
Chu Sơ Niên chỉ chỉ nói: "Tất cả mọi người ăn gần xong rồi, em có thể về trước không? Em còn có chút việc."
Học tỷ chần chờ một lát, nhưng nghĩ đến cũng không có việc gì lớn, vừa nãy cũng có hai bạn học rời đi, lúc này mới nhẹ gật đầu: "Được, em về trường học sao?"
"Đúng."
"Đi thôi."
Chu Sơ Niên sốt ruột cầm túi của mình, trước khi Hoắc Gia Hành trở lại, chạy.
Tới khi chạy đến cửa trường học, cô mới che lấy cái bụng hơi đau thở dốc một hơi, vịn vách tường chậm rãi ngừng lại.
Nếu như bức vẽ bình thường, cô nhất định sẽ không đổi ý cho hắn, nhưng bức họa ngày hôm nay mà cho.... Chu Sơ Niên cảm thấy mình không thể ở trong trường học lăn lộn được nữa. Khả năng không đến một giờ là có thể nhân được điện thoại của hiệu trưởng nói với cô, cô bị đuổi học.
Cô ngày hôm nay cho Hoắc Gia Hành họa bức tranh này... Đầu óc co lại, ở bên cạnh viết một hàng chữ, hàng chữ kia quá lưu manh, cô sợ vô cùng.
Trở lại ký túc xá, Trần Thiến và hai cô bạn cùng phòng đều đã về.
"Tớ về rồi."
Trần Thiến từ trên giường vén rèm lên nhìn cô: "Làm xong rồi?"
Chu Sơ Niên đem túi thả trên mặt bàn, cầm cái cốc đứng một bên uống nước mới nói: "Ừ, cơm nước xong xuôi liền về trước."
"Thế nào thế nào?" Tiểu Ngư Nhi hưng phấn hỏi: "Tớ nhìn thấy rồi, Hoắc tổng vô cùng đẹp trai, cậu có xin chữ ký cho bọn tớ không?"
Chu Sơ Niên: "... Kí tên gì?"
Tiểu Ngư Nhi trừng to mắt nhìn cô: "Tối hôm qua không phải đã nói rồi sao, xin chữ ký cho bọn tớ."
...
Chu Sơ Niên lúc này mới nhớ tới, tối hôm qua đám bạn cùng phòng biết cô hôm nay đi tiếp đãi, quấn lấy cô đi tìm Hoắc tổng xin chữ kí, hoặc là chụp chụp ảnh chung, lúc ấy cô đang vẽ tranh, bị quấn phiền, thuận miệng đáp ứng.
Kết quả ngày hôm nay căng thẳng, quên đi.
Cùng đám bạn cùng phòng giải thích hai câu, mọi người cũng đều lý giải, dù sao cũng là Hoắc tổng cao cao tại thượng, không dám tới cũng đúng là bình thường.
Chu Sơ Niên đổi quần áo, bò lên giường, Trần Thiến như trộm bu lại, không có lòng tốt đánh giá cô một chút: "Cậu vừa mới ăn cơm, lại phạm pháp?"
"......"
——
Trong văn phòng, cửa sổ sát đất toàn bộ mở ra, mặc cho bên ngoài ánh nắng chiếu vào, khiến văn phòng tăng thêm một vòng sắc thái sáng ngời.
Đặng Dương là trợ lý đắc lực nhất của Hoắc Gia Hành, cũng là người ở lại làm việc lâu nhất.
Anh sắp xếp lại tài liệu trong tay đưa cho Boss: "Hoắc tổng, đây là video theo dõi của triển lãm hội họa."
Hoắc Gia Hành hơi cong tay chỉ mặt bàn: "Trước đặt đấy đi."
"Vâng." Đặng Dương nhìn anh, muốn nói lại thôi: "Sao ngài lại muốn xem video giám sát vậy?"
Ngày triển lãm hội họa, Đặng Dương có việc không thể đi cùng, cho nên cũng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng hắn cảm thấy kỳ quái chính là, cái này đều đã qua một tuần, đột nhiên nói muốn nhìn, còn cố ý cường điệu muốn lấy video ở góc sân bên ngoài.
Hoắc Gia Hành dừng lại động tác trong tay:"Muốn biết?"
"Muốn." Đặng Dương ở bên cạnh anh thời gian dài, ngẫu nhiên cũng có thể nói đùa.
Hoắc Gia Hành ngoài cười nhưng trong không cười liếc nhìn hắn: "Rất nhàn?"
Đặng Dương: "..."
Đuổi Đặng Dương đi, Hoắc Gia Hành đem văn kiện trong tay xem hết, ký vài chữ, lúc này mới cầm đồ ở bên định xem, tiếng đập của lần nữa vang lên.
"Hoắc tổng, Vương quản lý đến đây."
Hoắc Gia Hành nhéo nhéo lông mày, thanh âm trầm thấp nặng nề: "Để hắn tiến vào."
Vương quản lý là tới cùng Hoắc Gia Hành thảo luận về việc công ty chuẩn bị mở rộng sản nghiệp, tập đoàn Gia Thịnh sản nghiệp rất rộng, nhưng kỳ thật rất nhiều phương diện khác bọn họ cũng đầu tư.Chẳng qua là tạm thời chưa nổi danh bằng nghề chính.
Hai người thảo luận rất lâu, sau khi Vương quản lý rời đi, Hoắc Gia Hành cũng quên xem video giám sát, tiếp tục làm việc.
——
Từ ngày đó về sau, Chu Sơ Niên nơm nớp lo sợ qua vài ngày, phát hiện không bị giáo sư gọi tới nói chuyện, cũng chưa xuất hiện bất ngờ, trong nháy mắt an tâm không ít.
Cô tiếp tục an tâm lên lớp tan học, ngẫu nhiên cùng Trần Thiến cãi nhau ồn ào.
Một cái chớp mắt nửa tháng liền qua đi, thời tiết càng ngày càng lạnh.
Đến thứ bảy, Trần Thiến đem người ru rú trong nhà kéo ra ngoài: "Đi mua quần áo."
Chu Sơ Niên mặc dù buồn ngủ, nhưng vẫn đi cùng.
Hai người đi dạo một vòng, Chu Sơ Niên muốn đi tiệm sách nhìn xem, đoạn thời gian trước manga mới được đưa ra thị trường, trong tay mặc dù có mấy quyển mẫu biên tập gửi tới, nhưng bởi vì không ít người bên cạnh biết cô vẽ manga cho nên cô đều đưa tặng hết, bên người cũng không giữ một quyển nào.
Tiệm sách này người không nhiều không ít, cô quen thuộc tìm được quầy bày bán manga, vừa định muốn nhón chân lấy, đỉnh đầu vươn ra một cái tay, theo đó chính là thanh âm quen thuộc lại xa lạ: "Muốn cái này?"
Chu Sơ Niên khẽ giật mình, kinh ngạc quay đầu nhìn người phía sau: "Hoắc... Hoắc Hoắc tổng?
Người ở trước mắt đẹp trai phong độ, khí chất xuất chúng, bên trong hiệu sách không ít người nhìn về phía này, Chu Sơ Niên quay đầu trong nháy mắt, còn phát hiện cách đó không xa có nữ sinh giơ điện thoại di động đỏ mặt hướng bên này chụp ảnh.
Lập tức, cô không chút suy nghĩ lùi ra sau, được Hoắc Gia Hành cho che chắn, lúc này mới yên tâm.
Hoắc Gia Hành nhìn chăm chú vào cô, phát giác được cử động của cô, im ắng cong môi, nhàn nhạt gật đầu: "Là tôi."
Cô há hốc mồm, hoàn toàn không biết mình muốn nói gì.
Chu Sơ Niên phát hiện, vừa gặp phải Hoắc Gia Hành, ngày bình thường nhanh mồm nhanh miệng cô không thể phát huy được.
"Muốn lấy cái này sao?"
"A, đúng."
Hoắc Gia Hành đưa manga cho cô, còn lơ đãng liếc nhìn chữ phía trên —— —— Bí quyết giúp bạn cưa đổ nam thần!
Hắn nhìn chằm chằm, thần sắc có chút không đúng, nhưng vẻn vẹn một cái chớp mắt, liền dời tầm mắt của mình, khôi phục như thường.
"Thích xem manga?"
Chu Sơ Niên chần chờ một lát, nhìn lời giới thiệu phía trên, chuyển ánh mắt, xấu hổ nhẹ gật đầu: "Hoắc tổng tại sao ngài lại ở chỗ này?"
"Có chút việc."
Hoắc Gia Hành cùng mẹ đi mua đồ, bà Hoắc hiếm khi ở nhà, một năm nhiều nhất hai lần trở về, lần này trở về vừa vặn có chút việc cần phải xử lý, vừa xử lý xong, bà Hoắc lại muốn tiếp tục đi ra ngoài làm việc, cho nên muốn mua ít đồ.
Mà hiện tại, bà Hoắc đang chọn sách, Hoắc Gia Hành thấy cô,không tự chủ đi tới.
Trông thấy Chu Sơ Niên nhìn thấy mình lại hoảng sợ anh cảm thấy thật thú vị.
...
Hai người đứng đối diện, trong lúc nhất thời cũng không biết phải nói gì.
Một lát sau, Chu Sơ Niên nhìn Hoắc Gia Hành, dừng một chút nói: "Cái kia, Hoắc tổng ngài nếu không có việc gì,tôi đi trước nhé?"
"Ừ."
Cô chần chờ hai giây, đi về phía trước hai bước, đột nhiên quay đầu đôi mắt ngập nước nhìn Hoắc Gia Hành, vô cùng thật trọng cong người xin lỗi: "Hoắc tổng, ngày hôm đó tôi không phải cố ý muốn đi trước."
Thật sự là không có cách nào.
Nghe vậy, Hoắc Gia Hành từ chối cho ý kiến, hắn hơi cụp mắt xuống nhìn cô bé trước mắt, không rõ là nguyên nhân gì, Hoắc Gia Hành luôn cảm thấy Chu Sơ Niên khiến anh cảm thấy quen thuộc, nhưng cảm giác quen thuộc từ đâu mà đến, anh nói không ra.
Anh im lặng, Chu Sơ Niên ngẩng đầu nhìn anh, mềm giọng nói: "Hoắc tổng?"
Hoắc Gia Hành thản nhiên cười một tiếng, thấp giọng nói: "Không có việc gì."
Chu Sơ Niên ""oh"" một tiếng, định đi, Hoắc Gia Hành đột nhiên hỏi: "Em là người ở đâu?"
Thanh âm của cô tương đối mềm, không giống người địa phương.
Chu Sơ Niên giật mình chốc lát, mặc dù không hiểu vì sao Hoắc Gia Hành hỏi vấn đề như vậy, nhưng vẫn là thành thật trả lời: "Tôi là người Ninh Thành."
Ninh Thành là Thủy Thành, cũng là một thành phố du lịch.
Giang Nam vùng sông nước, có một đặc trưng phong cảnh riêng, cùng phương bắc khác biệt hoàn toàn. Chu Sơ Niên ở một toà Cổ trấn Ninh Thành, cha mẹ mặc dù không phải người địa phương, nhưng từ khi cô có có ký ức đã sống tại Ninh Thành, hàng xóm cũng vô cùng quen thuộc.
Nghe vậy, Hoắc Gia Hành khẽ vuốt cằm, nói một tiếng: "Khó trách."
Khó trách, giọng nói nhỏ nhẹ dễ nghe như vậy.
Anh im ắng giật giật môi, cười nhẹ: "Không sao, em có việc đi trước đi."
"vâng."
Hoắc Gia Hành nhìn bóng lưng đi xa, đại khái là gần đây thật sự quá bận rộn, gặp được một hai người tương tự liền cảm thấy là cô ấy.
...
Rời tiệm sách, Trần Thiến cũng từ một bên khác đi ra, chuẩn bị tiếp tục đi dạo một vòng, thuận tiện ăn một bữa cơm.
Chỉ là Chu Sơ Niên không nghĩ tới nhanh như vậy cô lại gặp được Hoắc Gia Hành.
——
Cô xấu hổ đứng tại chỗ, có chút không biết làm sao.
Trần Thiến nghe điện thoại đi về trước, đi dạo phố xong phải đi tới trạm xe mới có thể đi về.
Kết quả không yên lòng nghĩ đến việc, bên cạnh có chiếc xe điện lao tới đâm vào cô, bị đâm ngã xuống đất, mà người đàn ông trước mặt còn hùng hổ.
"Con mẹ nó cô đi đường không nhìn đường à?"
Chu Sơ Niên kêu nhẹ, vừa bị đâm ngã trầy da, lúc này không thể tùy tiện động đậy.
" thật sự là xúi quẩy!"
Chu Sơ Niên bị mắng đã đau còn chưa lấy lại tinh thần, đột nhiên sau lưng có người ôm cô lên, Hoắc Gia Hành ở trước mặt cô, hơi cụp mắt xuống nhìn chăm chú vào cô, nói rất nhẹ hỏi:
"Không sao chứ?"
"Không sao."
Anh nhìn người đàn ông trước mặt còn hùng hùng hổ hổ, ánh mắt lạnh xuống, áp lực tỏa ra xung quanh.
Người đàn ông xùy một tiếng, nhìn Hoắc Gia Hành đột nhiên xuất hiện, thấy ánh mắt của hắn theo bản năng lui về sau hai bước, ghét bỏ nói:
"Ngày hôm nay thật sự là số đen tám kiếp."
Hắn quay người liền muốn đi, Hoắc Gia Hành nâng mí mắt lên, đứng bên cạnh Chu Sơ Niên, giọng nói lạnh lùng: "Dừng lại."
Tác giả có lời muốn nói:
Hoắc tổng: Bắt nạt vợ tôi còn muốn chạy??
Sau đó, Hoắc tổng báo thù giúp Chu Sơ Niên.
Hoắc tổng da mặt dày: "Tôi giúp em,có phải em nên cảm ơn không?"
Chu Sơ Niên a một tiếng, có chút chần chờ: "Anh muốn cảm ơn thế nào? Hay tôi mời Hoắc tổng ăn cơm nha?"
Hoắc tổng trên dưới đánh giá cô, nhẹ gật đầu: "Ăn cơm thì không cần,em giúp tôi tìm vợ đi."
Tác giả: Ngươi nằm mơ!