Công Tử Bột Sủng Thê

Chương 16

Chương 16: Hữu tâm vô lực

 

"Nghi nhi, Nghi nhi, được, gần đủ rồi." Khương Kỳ có chút không được tự nhiên giật giật thân thể, xấu hổ cố gắng dùng vạt áo trường sam che chắn nơi nào đó.

 

Nghiêm Tiêu Nghi không rõ vì sao, ngẩng đầu nhìn về phía Khương Kỳ: "Thế tử chớ có lộn xộn, canh giờ còn chưa đủ đâu!"

 

"Đã, đã được rồi." Khương Kỳ gượng cười đẩy tay Nghiêm Tiêu Nghi.

 

Nghiêm Tiêu Nghi không biết Khương Kỳ xấu hổ, rút về tay nói: "Trần thái y dặn dò từ trước, việc xoa bóp này không thể thiếu thời gian, bằng không sẽ làm chậm trễ việc khôi phục thân thể."

 

Thấy tay Nghiêm Tiêu Nghi lại đặt lên chân của mình, Khương Kỳ có chút gấp, nắm lấy tay Nghiêm Tiêu Nghi muốn hất ra. Nhưng mà động tác phản ứng của Khương Kỳ thật sự hơi lớn khiến Nghiêm Tiêu Nghi có chút giật mình.

 

Từ khi bọn họ thành thân đến bây giờ, lần này có thể nói là lần đầu tiên Khương Kỳ cự tuyệt Nghiêm Tiêu Nghi. Nếu không Khương Kỳ ỷ lại nàng đã thành thói quen, Nghiêm Tiêu Nghi suýt chút nữa cho rằng Khương Kỳ chán ghét chính mình.

 

"Thế tử. . ." Nghiêm Tiêu Nghi đứng ở một bên, sắc mặt cũng không tốt. Cho dù biết Khương Kỳ có thể đang cáu kỉnh, nhưng lần đầu bị cự tuyệt và bài xích như vậy làm Nghiêm Tiêu Nghi có hơi khó mà tiếp nhận: "Nếu Thế tử không muốn thiếp hầu hạ, vậy thiếp lập tức phái người đi mời Trần thái y. Chỉ là thân thể của Thế tử không thể bị dở dang, mấy ngày nay Cát Nhi luôn đi theo thiếp, thế nên thủ pháp xoa bóp nàng cũng là biết một chút, có thể tạm thời trước hết để cho nàng đến hầu hạ Thế tử được không?"

 

Nghiêm Tiêu Nghi thầm mắng mình ngu xuẩn, rõ ràng vào thời điểm bước vào quốc công phủ đã chuẩn bị rồi, qua vài ngày sống yên ổn lại quên mất hay sao? Còn tưởng rằng Khương Kỳ này thật quan tâm ngươi hay sao?

 

Khương Kỳ vốn định gật đầu, nhưng ngẩng đầu nhìn sắc mặt của Nghiêm Tiêu Nghi, trong lòng biết mình sợ là chọc Nghiêm Tiêu Nghi không vui. Khương Kỳ gắng gượng tìm cớ, nói: "Nghi nhi, không cần. Ta chỉ là thấy nàng mệt mỏi, cho nên muốn nàng nghỉ ngơi một lúc."

 

Lấy cái cơ sứt sẹo như vậy, Nghiêm Tiêu Nghi sao có thể tin được. Nghiêm Tiêu Nghi cầm khăn đặt ở bên cạnh, lau đi mồ hôi trên mặt, sau đó nói ra: "Đa tạ Thế tử quan tâm, thế nhưng nếu Thế tử thật sự đau lòng thiếp vậy vẫn nhanh chóng dưỡng tốt thân thể mới được."

 

Nói xong Nghiêm Tiêu Nghi đã đứng dậy đi đến sau tấm bình phong, dự định thay đổi y phục dính mồ hôi trên người. Khương Kỳ thấy thế thầm nghĩ không tốt, mấy ngày nay hắn cũng nhìn ra được tính tình của Nghiêm Tiêu Nghi như thế nào.

 

Một khi mẫu thân hắn tức giận, tất nhiên là lửa thiêu trăm dặm, nhưng cơn giận tới cũng nhanh đi cũng nhanh. Nhưng Nghiêm Tiêu Nghi không giống, mặc dù nàng sẽ biểu thị rõ ràng mình không vui nhưng sau đó sẽ không để ý đến ngươi. Tựa hồ không có bất kỳ tình cảm gì, ánh mắt lạnh lùng lướt qua ngươi, khiến ngươi cảm thấy lạnh lẽo từ trong xương cốt.

 

Trong mộng bởi vì bản thân là tên phế vật, cho nên Nghiêm Tiêu Nghi chưa từng buồn bực hắn, mặc kệ gặp phải chuyện gì đều rất có kiên nhẫn. Nhưng bây giờ thì khác, mình không cần Nghiêm Tiêu Nghi khoan dung như đối đãi với bệnh nhân trong mộng nữa, bởi vì hắn bây giờ không phải là một tên phế vật chuyện gì cũng cần người khác hầu hạ. Chỉ là, cho dù trong lòng hắn đã chuẩn bị tốt nhưng nhìn thấy Nghiêm Tiêu Nghi tức giận, chân tay vẫn luống cuống như cũ.

 

Quá mức lạ lẫm lại quá mức mới mẻ, bởi vì có ký ức trong mộng nên Khương Kỳ biết rõ, Nghiêm Tiêu Nghi có thể cho hắn ôn nhu, nhưng cũng có thể cứng rắn lạnh lùng như đá. Cho nên, Khương Kỳ đang hưởng thụ Nghiêm Tiêu Nghi vì mình mà thay đổi cảm xúc, lại sợ mình chọc giận nàng thật, trở lại ở chung như người xa lạ trong mộng đã từng kia.

 

Khương kỳ sốt ruột suy nghĩ muốn giải thích, cũng sợ Nghiêm Tiêu Nghi trốn tránh buồn phiền, cho nên mặc kệ nơi xấu hổ còn chưa biến mất đã xoay người xuống giường thất tha thất thểu muốn đuổi kịp Nghiêm Tiêu Nghi.

 

Nghiêm Tiêu Nghi nghe được âm thanh sau lưng, vội vàng quay đầu nhìn lại. Thấy Khương Kỳ lảo đảo đuổi tới, còn suýt nữa đụng vào viên kỷ trên giường, trong nội tâm nàng giật mình, bước lên phía trước đỡ lấy Khương Kỳ, Khương Kỳ nhìn thấy Nghiêm Tiêu Nghi tới, mang theo một tia ý cười được như ý, thoáng cái nhào vào người Nghiêm Tiêu Nghi, ôm chặt lấy.

 

"Thế tử, sao người lại tự mình xuống giường?" Nghiêm Tiêu Nghi bị Khương Kỳ gắt gao ôm chặt, hai cánh tay theo bản năng vòng lấy eo gầy của Khương Kỳ.

 

Vậy mà lúc này Khương Kỳ ngửi ngửi hương vị nhàn nhạt trên người nữ tử trong ngực, một khắc đó cảm giác bị xem nhẹ lần nữa bừng lên. Cánh tay Khương Kỳ vòng quanh Nghiêm Tiêu Nghi càng chặt thêm, đầu tựa vào cổ của nàng, chóp mũi hơi lạnh đụng vào cần cổ thon dài của nàng, hô hấp dần dần trầm xuống.

 

"Nghi nhi. . ." Giọng của Khương Kỳ trở nên khàn khàn.

 

Thân thể Nghiêm Tiêu Nghi cứng đờ, trong đầu cảm thấy trống rỗng. Nhà khác thời điểm nử tử xuất giá, đều được trưởng bối - phụ nhân trước khi xuất giá một ngày đưa tới tị hỏa đồ*, chỉ bảo tân nương mới gả những chuyện xảy ra đêm tân hôn. Nhưng mẫu thân Nghiêm Tiêu Nghi đã mất sớm, còn Ôn thị làm sao nghĩ tới những thứ này giúp Nghiêm Tiêu Nghi. Cho nên cho dù là Nghiêm Tiêu Nghi biết giữa phu thê không chỉ là ngủ chung, nhưng rốt cuộc như thế nào lại hoàn toàn không rõ.

 

*Dạng như xuân cung đồ

 

Nghiêm Tiêu Nghi có chút kinh hoảng, tay vốn vòng quanh Khương Kỳ cũng nới lỏng ra, khẽ run muốn đẩy Khương Kỳ. Nhưng đại khái là nàng quá khẩn trương, trên tay hoàn toàn không có lực.

 

Khương Kỳ say mê trong mùi hương thơm ngát để hắn mê mụi kia, thân mật cọ xát. Hô hấp dày đặc phả vào bên tai Nghiêm Tiêu Nghi, làm nàng giật mình một cái. Khương Kỳ khẽ cười một tiếng, mép môi lần theo cái cổ mịn màng chậm rãi chuyển qua bên tai đã đỏ rực hoàn toàn.

 

Nhẹ nhàng hôn lên vành tai nhỏ nhắn của nàng, Khương Kỳ khàn giọng, an ủi: "Nghi nhi, đừng sợ! Ta chỉ muốn ôm nàng một cái, đừng sợ!"

 

Khương Kỳ mặc dù có tâm, nhưng tình trạng của mình bây giờ sợ cũng là hữu tâm vô lực. Chỉ là hắn thật sự là không nỡ buông Nghiêm Tiêu Nghi ra, người trong ngực nhu mềm thật sự khiến hắn khó mà buông tay. Khương Kỳ hận không thể vân vê tiến mình vào bên trong hoa thịt, không xé thành từng chút thì không xong.

 

Khương Kỳ lè lưỡi, ngậm lấy vành tai đỏ thấu kia vào trong miệng. Cảm nhận được người trong ngực run rẩy, Khương Kỳ vô cùng thỏa mãn than nhẹ. Khương Kỳ có chút buồn bực, buồn bực vì thân thể mình khi nào mới có thể trở lại như thường?

 

Không đủ. . .

 

Khương Kỳ nâng đầu lên, đôi mắt đào hoa bởi vì cưỡng chế mà rực, chăm chú nhìn Nghiêm Tiêu Nghi.

 

Nghiêm Tiêu Nghi có chút hoảng hốt, ánh mắt không biết nên nhìn vào đâu. Nàng cho là đã kết thúc, đang muốn mở miệng nói cái gì, môi son lại chào đón Khương Kỳ ngậm lấy.

 

Nghiêm Tiêu Nghi trợn mắt, hai tay chống lên lồng ngực Khương Kỳ, muốn đẩy hắn ra.

 

Khương Kỳ đang nhấm nháp ngọt ngào làm sao có thể để Nghiêm Tiêu Nghi toại nguyện, bao trọn bàn tay của nàng càng thêm chiếm hữu lưng ong mảnh khảnh, vuốt ve.

 

Không đủ. . .

 

Khương Kỳ một cái tay chế trụ đầu Nghiêm Tiêu Nghi, không cho nàng có chỗ trống để phản kháng, thăm dò vào trong miệng Nghiêm Tiêu Nghi bởi vì kinh ngạc còn chưa khép lại, muốn có được tất cả ngọt ngào.

 

Một cái tay khác dọc theo nàng phía sau lưng trượt xuống eo nhỏ thon thả, dùng lực một cái, để Nghiêm Tiêu Nghi càng thêm gần mình hơn.

 

Nghiêm Tiêu Nghi bị hôn toàn thân như nhũn ra, nhưng động tác đột ngột này của Khương Kỳ, làm nàng rõ ràng cảm giác phần bụng tựa hồ có cái gì chống đỡ. Theo bản năng, Nghiêm Tiêu Nghi cảm thấy nguy hiểm.

 

Nghiêm Tiêu Nghi có chút hoảng hốt, nàng cố gắng giãy dụa. Thế nhưng hắn lại càng thêm dùng sức ôm, cơ hồ muốn bóp nát xương cốt của nàng.

 

"Đừng nhúc nhích, Nghi nhi, chớ có lộn xộn." Khương Kỳ buông Nghiêm Tiêu Nghi ra, thở nhẹ.

 

Nghiêm Tiêu Nghi giương mắt nhìn Khương Kỳ, đôi mắt đào hoa lộ ra nguy hiểm không để cho nàng dám giãy dụa. Nàng rủ mắt, giọng nói yếu ớt: "Thế tử xin hãy buông thiếp ra. . ."

 

"Không thả." Khương Kỳ bên trong giọng nói mang theo một tia ẩn nhẫn cùng ủy khuất."Nghi nhi, để vi phu ôm một cái, ôm một chút là được."

 

Nghiêm Tiêu Nghi muốn nói, nếu chỉ là ôm một cái, ngươi lại vì sao muốn hôn ta? Chính ngươi nói không giữ lời, làm sao còn ủy khuất?

 

Nhưng mà Khương Kỳ lại không cho nàng cơ hội này, bởi vì không chờ nàng mở miệng, Khương Kỳ đã hôn lên nơi ngọt ngào của nàng. Chỉ là lần này so với vừa nãy càng thêm kịch liệt.

 

Bàn tay Khương Kỳ để ở eo thon của nàng xoa nhẹ, sờ lấy trên dưới  sau đó dần dần trượt xuống, phủ lên nơi căng tròn kia dùng sức hướng về phía mình. Hắn biết mình không thể xúc động, nhưng người trong ngực quá mức ngọt ngào, quá mức để cho người ta quyến luyến. Trong miệng tràn ra từng tiếng rên tựa như dây đàn, từng chút từng chút quấn lấy trái tim hắn, mê luyến cùng thỏa mãn.

 

Khương Kỳ cảm thấy trong mộng mình không chỉ là phế vật mà còn là kẻ ngu, một tiểu yêu tinh như vậy hắn lại hoàn toàn không để mắt. Mà trong mộng kia chỉ có mấy lần cùng giường, làm hắn nhớ rõ ràng nhất lại là nước mắt của Nghiêm Tiêu Nghi.

 

Hai chân nhũn ra gần như sắp không chịu nổi, Nghiêm Tiêu Nghi theo bản năng đưa tay vòng lấy cổ Khương Kỳ. Toàn thân nàng nóng hổi, trong đầu đã không còn cách nào để suy nghĩ. Mọi thứ đều giống như rời xa mình, có thể cảm giác được, cũng chỉ có đem nàng đang nóng rực ôm chặt.

 

Trong lúc mê mang, Nghiêm Tiêu Nghi bị Khương Kỳ mang trở lại giường. Chỉ là thân thể Khương Kỳ dù sao cũng là đang khôi phục, mới vừa đi tới bên giường, thân thể hắn mềm nhũn ngã xuống trên giường. Có điều tay Khương Kỳ lại không buông ra, cho nên Nghiêm Tiêu Nghi cũng cùng hắn ngã xuống theo, nằm ở trên người hắn.

 

Có chút như là ôm ấp yêu thương, Khương Kỳ cười nhẹ thầm nghĩ.

 

Nghiêm Tiêu Nghi ghé vào trên người Khương Kỳ, không biết làm sao. Chỉ là vị trí này, để nàng càng thêm rõ ràng cảm giác được nguy hiểm kia đang chống đỡ lấy mình. Nàng muốn chống thân thể lên rời khỏi, nhưng lại bị Khương Kỳ kéo vào trong ngực.

 

"Không sợ!" Khương Kỳ an ủi."Không sợ."

 

Khương Kỳ vỗ nhè nhẹ sau lưng Nghiêm Tiêu Nghi, an ủi nàng, cũng đang để cho mình điều chỉnh tâm tình. Hắn biết nếu như tiếp tục thêm, sợ là sẽ nên chuyện thật. Thế nhưng là Khương Kỳ không muốn ủy khuất Nghiêm Tiêu Nghi, hắn muốn cho Nghiêm Tiêu Nghi tốt nhất, cho dù là mình, đêm đầu của nữ tử không thể trải qua cùng một người ốm yếu.

 

Thế nhưng Khương Kỳ hôm nay nếm đến ngon ngọt, làm sao cũng không nguyện ý vào thời điểm thân thể bình phục, tiếp tục ăn chay. Hắn hôn nhẹ lên cánh môi đỏ tươi vì bị hắn ăn hiếp, nói với Nghiêm Tiêu Nghi: "Phu nhân, đây chính là nguyên nhân vi phu không cho nàng tiếp tục xoa bóp."

 

Nghiêm Tiêu Nghi còn chưa lấy lại tinh thần sững sờ, gương mặt đã có chút dịu đi bỗng đỏ lên một lần nữa.

 

"Sau này vẫn là để trần thái y hao chút tâm tư đi!" Nghiêm Tiêu Nghi buồn bực nói.

 

Khương Kỳ khẽ cười một tiếng, nói: "Cái này sao có thể được? Nhưng Trần thái y phó thác cho phu nhân, phu nhân cũng không thể mặc kệ vi phu."

 

Nghiêm Tiêu Nghi không nói gì, chỉ cảm thấy Khương Kỳ quá giảo hoạt. Nói là thân thể đang khôi phục, sao vừa rồi ôm nàng lực đạo lại lớn như vậy? Mặc nàng giãy giụa như thế nào cũng không tránh thoát.

 

Chỉ là Nghiêm Tiêu Nghi không biết là, hiện tại Khương Kỳ thật sự thể lực tiêu hao, cho dù là hữu tâm cũng là thật bất lực.