Công Tử Bột Sủng Thê

Chương 40

"Bẩm Thế tử, vừa rồi có một thư sinh từ trên liễn Nhị điện hạ đi xuống ạ." Chu Trung bẩm.

 

"Thư sinh?" Khương Kỳ hỏi: "Biết là ai không?"

 

Chu Trung nói ra: "Tiểu nhân nhìn thấy hắn đi chỗ Lư Thái phó, tiểu nhân từ bọn tạp dịch ở đó thăm dò được người kia là môn khách* của Lư gia, đều gọi hắn là Viên tiên sinh, ngay cả Nhị điện hạ cũng gọi hắn một tiếng tiên sinh."

 

*Môn khách: người có tài năng được giới quý tộc thời phong kiến coi trọng và nuôi dưỡng trong nhà để dùng đến khi cần thiết.

 

"Viên tiên sinh?" Khương Kỳ hoàn toàn không có ấn tượng gì về người này. Nghĩ đến chắc là một người râu ria cũng không cần quá để ý. Nhưng lúc này Nghiêm Tiêu Nghi ở bên cạnh nói: "Nếu Nhị điện hạ gọi người này là tiên sinh vậy vì sao chỉ là môn khách của Lư Thái phó chứ?"

 

Khương Kỳ dừng lại, mình thật đúng là ngu xuẩn, toàn bộ nhờ ký ức trong mộng lại quên đi hiện thực bày ra trước mắt.

 

"Sợ không phải Lư Thái phó tìm phụ tá cho Nhị điện hạ: "Sau đó Khương Kỳ liền nói với Chu Trung: "Nếu như vị kia thật sự là phụ tá Lư Thái phó tìm cho Nhị điện hạ, có thể làm cho Lư Thái phó nhìn trúng lại tặng cho Nhị điện hạ thì nhất định không phải người tầm thường. Mà Nhị điện hạ bây giờ còn chưa khai phủ kiến nha, muốn gặp phụ tá cũng chỉ có thể mượn cơ hội xuất cung nhưng một hoàng tử làm sao có được cơ hội xuất cung thường xuyên. Thu tiễn cần hơn nửa tháng, trong khoảng thời gian này vừa vặn có thể để cho Nhị điện hạ cùng phụ tá ở chung. Chu Trung, nghĩ biện pháp theo dõi một chút, đồng thời truyền tin trở về, hỏi thăm lai lịch của người này một chút."

 

"Tiểu nhân đã rõ." Chu Trung dường như có chút hưng phấn.

 

Đợi Chu Trung lui ra sau đó Nghiêm Tiêu Nghi hiếu kỳ nói: "Vì sao Thế tử nhằm vào Lư gia?"

 

Không phải nàng không nghĩ tới, nguyên nhân có phải bởi vì Nghiêm Tiêu Nguyệt hay không nhưng Khương Kỳ đối đãi với nàng thực tình không giống giả mạo, một chút hoài nghi này khiến nàng có chút hổ thẹn với người trước mắt. Nhưng mà trừ cái đó ra, Nghiêm Tiêu Nghi căn bản không tìm ra được lý do khác. Mặc dù Thế tử cũng từng nói với nàng rằng Lư gia trong bóng tối cũng có ý đồ nhúng tay vào thế lực Ninh Quốc Công phủ nhưng hai nhà ngoài mặt cũng không hoàn toàn trở mặt, mà từ sau chuyện Lư Viện, Thế tử nhằm vào Lư gia là điều ai cũng có thể nhìn ra.

 

Nghiêm Tiêu Nghi lo lắng quá mức chủ động ngược lại sẽ hạ bản thân xuống trở thành người thấp kém.

 

Khương Kỳ thấy Nghiêm Tiêu Nghi lo lắng, khẽ cười nói: "Chỉ là nhìn Lư gia không vừa mắt thôi."

 

". . ." Nghiêm Tiêu Nghi không lên tiếng, nhưng trên mặt lại viết ra chữ không tin.

 

"Vi phu đích thật là nhìn Lư gia không vừa mắt, chỉ bằng bọn họ dám chửi bới Nghi Nhi của ta cũng đã rất chướng mắt rồi: " Lời này cũng không phải là giả dối nhưng cũng không phải toàn bộ. Chỉ là Khương Kỳ không thể nói cho Nghiêm Tiêu Nghi biết tất cả chuyện xảy ra trong mộng, cũng bởi vì cảm thấy có chút hoang đường nên không muốn để cho Nghiêm Tiêu Nghi nghe xong lại tăng thêm phiền não. Những cái chuyện loạn thất bất tao* kia, có hắn là được, hắn muốn để Nghiêm Tiêu Nghi không buồn không lo.

 

*Loạn thất bất tao: ngổn ngang đủ thứ

 

"Lư gia như thế nào, bây giờ đã không còn chút liên quan gì đến thiếp, Thế tử cần gì phải để ý?" Nghiêm Tiêu Nghi nói.

 

Khương Kỳ sáp đến, nhìn khuôn mặt nhỏ của Nghiêm Tiêu Nghi, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má đỏ thắm của nàng: "Nghi Nhi không để ý là vì Nghi Nhi rộng lượng, nếu vi phu không ra mặt cho Nghi Nhi thì đó chính là vi phu không phải."

 

Khuôn mặt nhỏ của Nghiêm Tiêu Nghi đỏ lên, giả vờ tức giận đẩy tay Khương Kỳ ra, giận trách: "Thế tử như vậy giống như đang lừa gạt thiếp."

 

Khương Kỳ kêu oan: "Vi phu sao dám lừa gạt phu nhân? Phải biết mỗi một câu vi phu nói với phu nhân đều là tình chân ý thiết chưa bao giờ có nửa điểm giả dối."

 

Nghiêm Tiêu Nghi tức giận trợn nhìn hắn một chút: "Câu này của Thế tử chính là lừa gạt."

 

Khương Kỳ sững sờ, lập tức nhào về phía Nghiêm Tiêu Nghi, trong miệng còn la hét oan uổng .

 

Nghiêm Tiêu Nghi kinh hô một tiếng, muốn tránh đi nhưng xa liễn này có lớn hơn nữa cũng không có nơi để Nghiêm Tiêu Nghi lẫn trốn. Kết quả không đợi nàng xoay người, đã bị Khương Kỳ nhào tới.

 

Nha hoàn và bà tử hầu hạ bên ngoài xa liễn mơ hồ nghe được tiếng kinh hô kia của Nghiêm Tiêu Nghi, Cát Nhi vừa muốn lên tiếng hỏi thăm, Tiêm Nhu đã ra dấu bảo nàng im lặng. Cát Nhi sững sờ, sau đó khuôn mặt nhỏ đỏ lên lập tức hiểu rõ.

 

Vị Viên tiên sinh kia ra khỏi xa liễn Lý Ngạn sau đó đến chỗ của Lư Thái phó.

 

Lư gia bởi vì Lư Anh cùng Lư Viện liên tiếp xảy ra chuyện cho nên lần thu tiển này cũng chỉ có Lư Thái phó cùng thứ tử Lư Chung đi theo. Năm trước Lư Chung từ một Tri Châu tiến vào Đại Lý Tự, bây giờ lại đến Hình bộ giữ chức Hình Bộ Thị lang.

 

"Viên tiên sinh vất vả." Lư Thái phó chắp tay nói.

 

Viên Tập chắp tay hoàn lễ, nói: "Thái phó đa lễ, tại hạ chỉ là cùng Nhị điện hạ trò chuyện nói gì tới vất vả?"

 

Lư Thái phó khoát tay nói: "Lão phu nói thẳng, mặc dù Nhị điện hạ thông minh nhưng do tuổi còn nhỏ, kinh nghiệm quá ít, rất nhiều chuyện đều có chút mơ mộng quá hão huyền. Nếu không có người dẫn dắt tốt, lão phu lo lắng Nhị điện hạ lại bởi vì niên thiếu khí thịnh* mà gặp phải rắc rối."

 

*Niên thiếu khí thịnh: Tinh thần niên thiếu mạnh mẽ hừng hực.

 

"Thái phó quá lo lắng. Bây giờ bệ hạ đang ở độ tuổi tráng niên, rất nhiều chuyện đều có thể bàn bạc kỹ hơn. Huống chi có Thái phó ở đây, cho dù là không có tại hạ, dưới sự chỉ điểm của Thái phó thì Nhị điện hạ cũng nhất định có thể đạt được mong muốn." Khóe môi Viện Tập mang ý cười, nói rất là chân thiết (chân thành + tha thiết).

 

Lư Thái phó thì lại lắc đầu nói: "Nhị điện hạ ngày càng lớn lên, rất nhiều chuyện đều có chủ kiến. Lão phu tuy là trưởng bối nhưng nếu gián ngôn* quá nhiều, sợ là sẽ khiến Nhị điện hạ tưởng rằng lão phu ý đồ dắt mũi. Viên tiên sinh thì không phải vậy. Cho dù ngươi là môn khách của lão phu, trong mắt hắn cũng không phải hoàn toàn không có cách nào chọc thủng. Chẳng hạn lấy lợi ích dụ dỗ để. . ."

 

*Gián ngôn: thường được sử dụng để chỉ lời tham khảo lời khuyên mà cấp dưới đề xuất cho cấp trên.

 

Hai tay Viên Tập để trong tay áo, lông mày nhướng lên cao, bày ra vẻ mặt không thể tin: "Thái phó đây là đang hoài nghi tại hạ bị Nhị điện hạ mua chuộc?"

 

Lư Thái phó khoát tay nói: "Lão phu ngược lại hy vọng là như thế, nhưng xem ra không phải Viên tiên sinh không đồng ý, mà là Nhị điện hạ chưa ra tay."

 

"Thái phó nói Nhị điện hạ tuổi còn nhỏ, kinh nghiệm quá ít thế nhưng tại hạ không cho rằng như vậy." Viên Tập ngồi thẳng, đối mắt với Lư Thái phó:"Từ khi Thái phó đề cử tại hạ cho Nhị điện hạ, bây giờ cũng đã gần một năm có thừa. Mặc dù mỗi lần Nhị điện hạ gặp mặt tại hạ, đều trò chuyện vui vẻ nhưng hắn vẫn thủy chung không lộ ra bất kỳ mục đích hay chấp niệm gì cho tại hạ thấy. Nếu không phải khoảng thời gian trước Ninh Quốc Công hờ hững với tình hình triều chính, sợ là tại hạ sẽ phải cho rằng Nhị điện hạ hoàn toàn không có suy nghĩ đối với ngôi vị chí tôn kia."

 

Lư Thái phó nói: "Lời này sợ là chính bản thân Viên tiên sinh cũng không tin đi! Người sẽ chỉ nghĩ tiến thêm một bước, huống chi đối với Nhị điện hạ mà nói, trước mặt hắn chính là ngôi vị chí tôn kia. Nhưng người có hùng tâm tráng chí thì không khả năng xem vị trí kia kém hơn người khác."

 

Viên Tập nhấp một miếng trà xanh, nhìn Lư Thái phó, chậm rãi nói: "Nhị điện hạ bây giờ đối với Ninh Quốc Công phủ tựa hồ còn có quá nhiều thành kiến. Tại hạ cho rằng, nếu cứ thế mãi, để Ninh Quốc Công và Trưởng Công Chúa nhận ra địch ý của Nhị điện hạ, sợ là sẽ làm cho Ninh Quốc Công phủ vứt bỏ trung lập, ngược lại đứng vào phe Đại điện hạ."

 

Lư Thái phó dừng lại, nói theo: "Viên tiên sinh cho rằng, bây giờ Ninh Quốc Công phủ vẫn trung lập như cũ?"

 

Viên Tập gật đầu nói: "Vạch tội Lư Trạch Bảo là Vân Huy Tướng quân gây nên, chuyện này liên quan đến án tham ô quân lương lúc trước ở Tây Nam, cho dù không có chuyện Kiến An hầu tráo hôn trước đó thì Vân Huy Tướng quân cũng sẽ không bỏ qua cho Lư Trạch Bả. Mà chuyện tiểu thư Lư Viện. . . Tha thứ cho tại hạ nói thẳng, chuyện kinh mã mặc dù là ngoài ý muốn nhưng vừa vặn gặp phải Thế tử Quốc Công vừa bệnh nặng mới khỏi. Cho nên cho dù ngoài ý muốn nhưng người ngoài nhìn thấy sợ cũng không có mấy người tin. Thế tử Quốc Công làm việc quái đản, sao có thể nhịn được hành vi gần như khiêu khích? Cộng thêm một vài nguyên nhân trước đó, mới khiến cho Thế tử Quốc Công chĩa mũi nhọn về phía Lư Viện tiểu thư cùng người đi theo nàng, tính ra, Nhạc công tử lại sợ bị Lư Viện tiểu thư vạ lây. Cho nên cho dù là Ninh Quốc Công phủ cùng Lư gia có hiềm khích, chí ít hiện tại còn chưa có dính đến triều đình. Dù sao khoảng thời gian Thế tử bệnh nặng đó, không chỉ là Lư gia đang tùy thời mà động."

 

Dù Viên Tập chưa nói rõ nhưng Lư Thái phó vẫn nghe được rõ ràng hắn đang bất mãn chuyện lúc trước Lư gia không nghe khuyên nhủ, quá liều lĩnh. Chỉ là chuyện này không chỉ có mỗi Viên Tập bất mãn, ngay cả lão cũng hối hận không thôi. Là bọn họ khinh thường vị trí của Ninh Quốc Công phủ ở trong lòng bệ hạ, cũng là bọn họ quá mức tự tin về bản thân mình. Từ đó dẫn tới sự chú ý của bệ hạ, khiến cho Lư gia trong một tháng ngắn ngủi bị trách cứ hai lần.

 

"Lúc trước hối hận không nên không nghe lời tiên sinh, chỉ là việc đã đến nước này, chúng ta vẫn cần từ từ toan tính." Lư Thái phó nói: "Nhưng mà Trưởng Công Chúa yêu chiều Khương Kỳ khắp Kinh Thành không ai không biết, nếu sau này Khương Kỳ vẫn đối với Lư gia ta không ngừng làm phiền, lão phu lo lắng Trưởng Công Chúa cũng sẽ chịu ảnh hưởng."

 

"Chỗ Lư Viện tiểu thư không phải Thái Phó đã có quyết định rồi sao?" Viên Tập nói: "Huống chi thi Hương sắp tới, học tử (học sinh) thiên hạ đi Kinh Thành. Thả ra tin đồn, để thiên hạ biết việc lập thân của Lư gia nghiêm cẩn. Lư gia vì chính gia phong, cho dù là đích Tôn tiểu thư cũng không nuông chiều, cứ như vậy đã là cho Ninh Quốc Công phủ thấy thái độ của mình vừa một lần nữa lập được danh tiếng cương trực trong lòng chúng học tử khắp thiên hạ, cớ sao mà không làm?"

 

Mặc dù Lư Thái phó đối với hướng đi sau này của Lư Viện đã có quyết định, nhưng nghe Viên Tập kiến giải như vậy, cũng không biết là thật cảm thấy mắc nợ Lư Viện hay bởi vì bị Viên Tập nói toạc, theo bản năng không muốn thừa nhận mình lãnh huyết, chỉ nghe lão ta nói: "Vì Lư gia, lão phu thật sự là hổ thẹn với bọn họ!"

 

Viên Tập cúi đầu, nhìn diện mạo của mình phản chiếu trong chén trà. Lo lắng nói: "Chỉ là nhất thời mà thôi, đợi cho ngày khác Lư gia danh chấn thiên hạ, sao không là hậu nhân tận hưởng vinh quang."

 

Lư Thái phó gật đầu, thở dài nói: "Đúng là như thế, vì vinh quang Lư gia, mọi hy sinh đều là cần thiết, đây cũng do bọn họ thân là người nhà họ Lư phải chịu."

 

Viên Tập nghe vậy mỉm cười, tất cả chỉ vì lòng người không biết đủ mà thôi!

 

Hoàng đế đi tuần, dù nói muốn tiết kiệm như thế nào nhưng cũng không thể phá hủy quy củ. Theo lễ đi tuần chu, Hoàng đế xuất hành, xa giá liền chia làm tứ đẳng: Đại giá, pháp giá, loan giá, kỵ giá. Đại giá, dùng cho ngoại thành cúng tế trời cao; pháp giá, dùng cho triều hội và tế tổ Thái Miếu*; loan giá, dùng cho ra vào bình thường; kỵ giá, dùng để vi hành. Mà xe Đế Vương ngồi lên cũng phân ra đại lộ, ngọc lộ, kim lộ, tượng lộ, cách lộ, mộc lộ. Như ngọc lộ, lấy ngọc trang trí, kim lộ lấy kim sức mà gọi tên, còn có tượng lộ, cách lộ, mộc lộ các loại đều có cái đặc biệt, gọi là "Côn Thiên Tử Ngũ Lộ" cần 28 người đến nhấc.

 

*Thái Miếu: là nơi thờ các vị vua.

 

Nhưng mà mặc dù tam vương chi loạn đã qua gần hai mươi năm nhưng bởi vì chiến trường chủ yếu là địa phận kinh kỳ, ngoại thành kinh thành gần như hóa thành tro tàn. Lý Miểu nhìn ở trong mắt khắc sâu tại tâm. Cho nên sau này hàng năm đi tuần có thể tiết kiệm thì chưa bao giờ tùy ý phô trương, xa giá của hắn cũng không cần thiết thì tuyệt không tu sửa. Mới đầu, đại thần trong triều đều ca tụng Lý Miểu cần kiệm nhưng về sau cuộc sống bách tính khôi phục như thường, quốc khố tràn đầy, Lý Miểu vẫn cứ thế mà làm như cũ. Việc này không chỉ có văn võ cả triều đều hận không thể đóng vai thành tên ăn mày, những cửa hàng trong Kinh Thành cũng bắt đầu tiêu điều. Nếu không phải Trưởng Công Chúa thật sự chịu không được cái hành vi gần như uốn nắn quá tay của Lý Miểu bằng không Kinh Thành sợ là phải trở thành nơi nghèo túng nhất.