Công Tước

Chương 224: Vở kịch hai người.2

Sau khi Bộ Sinh ngồi xuống thì thấy hơi đau đầu, hình như tối nay bản thân đã uống hơi nhiều. Anh nới lỏng cà vạt, cảm thấy hình như nhiệt độ trong phòng hơi cao.

Lão Tào nhìn thấy liền hỏi: “Cậu sao vậy?”

Bộ Sinh cười: “Hình như tôi uống hơi nhiều.”

Lão Tào cười nhạo: “Cậu có uống bao nhiêu đâu, cậu chỉ uống được thế thôi sao?”

Vẻ mặt Bộ Sinh bất đắc dĩ, “Tối nay tôi uống hơi nhiều loại rượu, giờ thấy hơi đau đầu. Nghỉ ngơi một lát là không sao đâu...”

Lão Tào liếc nhìn anh, nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Ở đây nghỉ ngơi thế nào được? Ồn ào huyên náo, cậu đến căn phòng nào đó nghỉ ngơi đi, cậu đợi đấy, để tôi đi hỏi xem.”

Nói xong, lão Tào đứng dậy đi tìm nhân viên phục vụ, đúng lúc nhìn thấy Cung Ngôn Thanh đứng cách đó không xa, Lão Tào vội vàng chào hỏi: “Cô Cung đúng không? Hình như Bộ Sinh uống hơi nhiều rồi, phiền cô chăm sóc cậu ấy một lát, tôi cho người đi thuê phòng cho cậu ấy nghỉ ngơi. Nửa giờ sau nếu vẫn chưa nôn ra thì cho cậu ấy uống chút canh giải rượu.” Anh ta còn lẩm bẩm, “Sao Bộ Sinh gần đây lại uống kém thế này...”

Cung Ngôn Thanh cong khóe môi, đi cùng lão Tào, phát hiện ra tinh thần Bộ Sinh có chút bực bội, bộ vest đang mặc trên người cũng được nới ra thêm mấy cúc, cà vạt cũng bị ném lên tay ghế sofa.

Nhân viên phục vụ vừa nhìn đã biết ngay là người này uống say rồi, vội vàng nói: “Để tôi đưa anh chị đến phòng nghỉ ngơi, anh Đinh đã chuẩn bị phòng dành cho khách rồi.”

Cung Ngôn Thanh nhờ nhân viên phục vụ dìu Bộ Sinh đã hơi loạng choạng đi vào trong phòng, diễn tròn vai người bạn gái dịu dàng chu đáo chăm sóc bạn trai.

Cung Ngôn Bồng đang trò chuyện với bạn bè, ngẩng lên nhìn, ra hiệu bằng ánh mắt với Cung Ngôn Thanh đang dìu Bộ Sinh đi lên tầng.

Hai người nhìn nhau nhưng rồi nhanh chóng di chuyển tầm mắt nhìn đi chỗ khác. Cung Ngôn Bồng quay sang nói chuyện bình thường với người bên cạnh, Cung Ngôn Thanh cũng vào căn phòng đã được chuẩn bị sẵn.

Đầu óc Bộ Sinh hơi choáng váng, cơ thể cũng bắt đầu mất khống chế, trước mắt là người phụ nữ đang bận rộn đi tới đi lui, nhất thời anh không phân biệt được là Cung Ngôn Thanh hay là Nhạc Mỹ Giảo.

“Bộ Sinh, Bộ Sinh, là em đây.” Cung Ngôn Thanh cúi người cởi giày cho anh, “Anh nghỉ ngơi một lát đi, em rửa mặt cho anh...”

Bộ Sinh nghe thấy vậy, anh muốn nói không cần nhưng lại không biểu đạt được suy nghĩ trong đầu ra được. Anh kéo quần áo mình, bắt đầu thấy buồn bực vì phản ứng của cơ thể mình, nhưng cảm giác buồn bực ấy nhanh chóng lóe lên rồi biến mất.

Cung Ngôn Thanh nhìn dáng vẻ của anh, cắn môi, lấy khăn ướt lau mồ hôi trên mặt anh.

Bên ngoài có người gõ cửa, Cung Ngôn Thanh vội vàng chạy ra mở cửa, Tào Tuần không yên tâm đứng ở ngoài, trên tay là một bát canh giải rượu: “Cô Cung, Bộ Sinh có sao không?”

“Không sao, anh ấy uống say, đang gây rối chút, không có chuyện gì lớn cả. Anh Tào cứ yên tâm, để tôi chăm sóc anh ấy là được rồi.”

Đây là người bạn gái được Bộ Sinh thừa nhận, Tào Tuần cũng yên tâm, gật đầu: “Vậy làm phiền cô Cung rồi. Trước đây tửu lượng của Bộ Sinh cũng khá, không ngờ bao năm không gặp lại kém đi như vậy, nếu biết trước thế này thì tôi đã không uống với cậu ấy nhiều như vậy rồi. Đây là canh giải rượu tôi cho người làm, cô cho cậu ấy uống, khoảng bốn mươi phút là tỉnh lại ngay thôi.”

Cung Ngôn Thanh cầm chiếc khăn lông trong tay, dáng vẻ có chút chật vật, cô ta vội vàng cầm lấy bát canh, vẻ mặt cảm kích nói: “Rất cảm ơn anh Tào. Tôi cũng không ngờ Bộ Sinh mới uống có mấy ly đã say thế này rồi...”

Trong phòng Bộ Sinh phát ra một chút động tĩnh, cô ta vội nói: “Anh Tào cứ lo việc của anh đi, ở đây giao lại cho tôi, tôi xử lý được.”

Tào Tuần gật đầu: “Nếu không sao thì chúng tôi đi trước đây, có chuyện gì cô cứ gọi điện thoại.”

Đợi Tào Tuần đi, Cung Ngôn Thanh đóng cửa lại rồi chốt cửa luôn. Cô ta đứng ở cửa, cắn môi, lắng nghe động tĩnh trong phòng, cô ta biết nhất định là thuốc đang phát tác. Cô ta bước vào trong phòng, mặt Bộ Sinh đã đỏ bừng lên, mắt nhắm chặt lại, miệng mơ hồ gọi: “Mỹ Giảo…”

Cung Ngôn Thanh cảm thấy anh đang gọi tên ai đó nhưng lại không nghe rõ được là tên gì. Nghe cách phát âm không rõ ràng từ miệng Bộ Sinh, Cung Ngôn Thanh cảm thấy cái tên mình nghe được không phải là “Linh Châu”. Cơ thể Cung Ngôn Thanh hơi lạnh đi, chẳng lẽ bên ngoài Bộ Sinh có rất nhiều phụ nữ hay sao?

Tuy đã có sự chuẩn bị từ trước, nhưng khi nghe anh ta gọi tên một người phụ nữ khác, cô ta vẫn bị đả kích nghiêm trọng.

Không phải là Tiểu Ngũ, không phải là Tô Linh Châu, anh ấy đang gọi một cái tên khác cô ta chưa nghe bao giờ!

Cung Ngôn Thanh thấy không cam lòng, tại sao chứ? Tại sao chuyện như vậy lại xảy ra với cô ta chứ?

Cô ta đứng ở đầu giường, chầm chậm đến gần, cúi người xuống kéo tay Bộ Sinh: “Bộ Sinh, anh sao rồi? Anh thấy không thoải mái à? Có cần gọi bác sĩ không?”

Bộ Sinh mở đôi mắt mông lung ra, bóng dáng người phụ nữ đứng trước mặt đang không ngừng lắc lư, cô ấy tươi cười rạng rỡ, một gương mặt dần hiện lên rõ nét.

Anh giơ tay về phía cô ta, nói: “Mỹ Giảo, tôi muốn em...”