Công Tước

Chương 227: Vở kịch hai người.5

Buổi sáng Công Tước đại nhân đưa Yến Đại Bảo đến trường học, nhìn thấy Cung Ngũ ở cổng trường, anh liền hỏi: “Tiểu Ngũ, xe em đâu?”

Cung Ngũ chỉ vào đuôi xe bus: “Đấy, xe chạy rồi.”

Công Tước đại nhân hơi ngẩn người, “Ý tôi là… sao hôm nay Tiểu Ngũ không có xe đưa đi học?”

Cung Ngũ buồn phiền, “Em đi từ chỗ mẹ em đến đây, không có xe đưa đi.”

Trước kia Bộ Sinh đều dậy rất sớm, nhưng sáng nay lại không thấy đâu, lái xe cũng không đợi dưới lầu, cô tiếc không dám gọi điện thoại nên tiêu hai đồng để đi xe bus đến trường.

Công Tước đại nhân liếc nhìn cô, cười nói: “Em lên lớp với Đại Bảo đi.”

Sau một đêm, tâm trạng khấp khởi của Cung Ngũ đã lắng xuống khá nhiều, nhưng khi gặp Công Tước đại nhân, cô vẫn không nén nổi xoay vòng vòng quanh anh như chú cún con, suýt nữa thì lè cả lưỡi ra để nịnh nọt lấy lòng, “Anh Tiểu Bảo, vậy còn anh thì sao? Anh ở một mình à? Anh có về không? Hay là đợi ở trường?”

Nhất định không được đợi ở đây, nhỡ chẳng may gặp phải cái đồ mặt dày Hạ Chân kia, Cung Ngũ lo cô ta sẽ câu dẫn Công Tước đại nhân. Cho nên Cung Ngũ nghĩ mọi cách để đẩy Công Tước đại nhân đi, buổi trưa lại đến nữa là tốt nhất.

Công Tước đại nhân cười híp mắt nhìn cô, “Bây giờ tôi đi về, trưa nay lại đến đón Tiểu Ngũ và Đại Bảo đi ăn cơm.”

“Vâng ạ, anh Tiểu Bảo về đi, em đi học đây.”

Công Tước đại nhân mỉm cười, “Đi đi, nhớ học hành chăm chỉ đấy!”

Cung Ngũ gật đầu lia lịa, “Dạ vâng, em đi đây!”

Nói xong, Cung Ngũ vui vẻ chạy đi, vừa chạy còn vừa dùng tay bới tóc, tối nay nhất định phải cắt tóc, phải thật xinh đẹp!

Cô chạy đến phòng học, ngồi vào chỗ Yến Đại Bảo đã giữ cho cô. Hạ Chân kia vẫn ngồi bên kia Yến Đại Bảo, nhìn thấy cô đến còn mỉm cười vẫy tay thân thiện: “Hi Tiểu Ngũ.”

Cung Ngũ lườm cô ta, cô thực sự rất ghét Hạ Chân, phải làm sao đây? Cô cứ lo lắng cô ta thực sự cướp anh Tiểu Bảo đi mất!

Tuy anh Tiểu Bảo không phải là của cô, nhưng anh Tiểu Bảo cũng không thể là của Hạ Chân được!

Ngày hôm đó, trong lòng Cung Ngũ vẫn còn thấy đắc ý, cô đã được hôn anh Tiểu Bảo rồi, Hạ Chân còn chưa được nắm tay anh Tiểu Bảo nữa.

Hôm qua cô ngẩn ngơ cả ngày, hôm nay lại vui vẻ cả ngày, trạng thái vui vẻ này duy trì cho đến giờ tan học buổi trưa.

Bởi vì lo lắng Hạ Chân sẽ lại đi theo, vừa tan học Cung Ngũ đã kéo tay Yến Đại Bảo chạy: “Yến Đại Bảo nhanh lên, anh Tiểu Bảo đang đợi chúng ta ở bên ngoài rồi đó.”

Yến Đại Bảo vội vàng nói với Lam Anh: “Anh Anh cậu giúp tớ mang sách vở về nhé...”

Tần Tiểu Ngư hét lên phía sau Cung Ngũ nhưng cũng không đuổi theo, cô ta tức giận chống nạnh: “Tiểu Ngũ, cậu cố tình bơ tớ đúng không? Tớ đã mang kem chống nắng đi hai ngày nay rồi mà cậu ấy còn chưa đến lấy.”

Cung Ngũ không nghe thấy, trong lòng cô đang nhớ nhung đến Công Tước đại nhân ở bên ngoài. Yến Đại Bảo bị cô kéo chạy loạng choạng, hét lên, “Tiểu Ngũ, sao cậu chạy nhanh thế!”

“Không thể để anh Tiểu Bảo đợi lâu được, đây là phép lịch sự.”

Lời cô nói vô cùng chân thành và có lý. Nếu như để Đoàn Tiêu và La Tiểu Cảnh nghe thấy được chắc chắn sẽ nhổ nước bọt vào mặt cô, trước đây đi ra ngoài chơi, cô có bao giờ nôn nóng không để họ đợi lâu đâu?

“Tiểu Ngũ, cậu nói đi, hai ngày hôm nay có phải cậu giấu tớ lén lút yêu đương vụng trộm không?”

Cung Ngũ quay đầu lại, vẻ mặt nghi ngờ: “Chẳng lẽ là cậu nói lung tung với anh Tiểu Bảo là tớ đang yêu à? Cậu đang đổ oan cho tớ đấy, người tớ quen thì cậu đều biết hết, cậu thấy tớ đang yêu ai à?”

“Tớ cũng nghĩ như vậy, nhưng hôm qua cậu cứ ngẩn ngơ cả ngày nên tớ thấy đáng nghi lắm.”

Cung Ngũ dừng bước, nhìn Yến Đại Bảo, trịnh trọng nói: “Đại Bảo à, hai chúng ta thương lượng chuyện này nhé. Sau này có chuyện gì cậu có thể đừng nói cho anh cậu biết được không? Đặc biệt là chuyện liên quan đến tớ, cậu cứ thế này khiến tớ thấy áp lực lắm đấy cậu có biết không hả?”

Giống như bên cạnh mình lúc nào cũng có một chiếc máy quay, hại cô cứ lo lắng mãi không biết Công Tước đại nhân có biết chuyện xấu hổ gì của cô không. Chuyện cô bán quà tặng được nhận chắc chắn là do Yến Đại Bảo nói.

Yến Đại Bảo cười tươi rói: “Tớ không có nói mà!”

“Nói dối! Chắc chắn là cậu nói! Sau này không được nói nữa, biết chưa hả?”

“Tớ biết rồi!”

Nhưng ngay sau đó cô đã nói với Công Tước đại nhân, còn nói Tiểu Ngũ bắt cô sau này không được kể chuyện về Tiểu Ngũ cho anh nghe nữa, điều quan trọng là còn nói ngay trước mặt Cung Ngũ.

Cung Ngũ: “…”

Yến Đại Bảo đừng có thành thật như vậy nữa có được không?

Công Tước đại nhân nghe xong, vẻ mặt vẫn tươi cười, nhưng ánh mắt lãnh đạm lại liếc nhìn Cung Ngũ, cái liếc mắt này khiến tim Cung Ngũ như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Cô cẩn thận kéo tay áo Công Tước đại nhân: “Anh Tiểu Bảo, em nói đùa với Đại Bảo thôi...”

Công Tước đại nhân cười: “Ừ.”

Cung Ngũ kinh hãi, giận rồi! Lại giận nữa rồi kìa!

Cô vội vàng nói thêm: “Anh Tiểu Bảo, em không cho Yến Đại Bảo nói với anh là vì em muốn tự nói cho anh nghe, thế là có thêm đề tài để nói chuyện bằng tiếng Anh nữa có đúng không nào? Yến Đại Bảo đã nói rồi thì anh còn thấy có cảm giác mới mẻ gì nữa không?”

Công Tước đại nhân nhìn vào mắt cô. Cung Ngũ đang ngồi nghiêm chỉnh, vẻ mặt thản nhiên, suýt nữa đã tuyên thệ bảo đảm. Yến Đại Bảo há hốc mồm, “Tiểu Ngũ, cậu cũng đang học tiếng Anh à? Cậu dùng phần mềm đó của anh tớ à? Ui chao sao anh không nói với em? Như vậy thì ba người chúng ta có thể cùng nhau trò chuyện được rồi!”

Cung Ngũ liếc nhìn Yến Đại Bảo: “Tuyệt đối không được!”

Yến Đại Bảo nhảy dựng lên, Công Tước đại nhân xoa đầu cô ấy, cười nói: “Bởi vì Đại Bảo đã học rất tốt rồi, còn Cung Ngũ mới chỉ vừa bắt đầu thôi.”

Yến Đại Bảo bĩu môi, Cung Ngũ trừng mắt. Trời ạ, Yến Đại Bảo, cái đồ bóng đèn này, chẳng lẽ chuyện học tiếng Anh cậu ấy cũng muốn chen một chân vào nữa sao?

Hàng ngày trò chuyện học tiếng Anh với Công Tước đại nhân đã trở thành một trong những thú vui lớn nhất của Cung Ngũ, chẳng lẽ Yến Đại Bảo còn muốn cướp đoạt quyền lợi này của cô nữa sao? Nếu như Yến Đại Bảo cũng tham dự vào nữa thì sau này cô muốn trêu chọc Công Tước đại nhân cũng không được nữa rồi!

“Yến Đại Bảo!” Cung Ngũ cách Công Tước đại nhân, nghiêng đều nhìn cô ấy, nói, “Đợi tớ học tốt hơn một chút rồi sẽ học cùng cậu nữa, nếu không tớ không dám mở miệng ra nói, tớ sợ lắm!”

Yến Đại Bảo chớp mắt, “Ở trước mặt tớ mà cậu còn sợ nữa à? Cậu còn không sợ mất mặt trước mặt anh tớ cơ mà!”

Cung Ngũ trả lời: “Yến Đại Bảo, cậu phải để tớ giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng trước mặt anh cậu chứ. Tớ muốn cho cậu một niềm vui bất ngờ. Đây là bí mật của tớ và anh Tiểu Bảo, cậu không được chen chân vào!”

Công Tước đại nhân chỉ mỉm cười, nhìn hai cô gái nhỏ đang lí lắc nói chuyện với nhau. Cuối cùng Yến Đại Bảo cũng phải miễn cưỡng đồng ý, nhưng đồng thời cũng có chút bi thương, cô cứ cảm thấy mình đã bị anh và Tiểu Ngũ gạt sang một bên. Cô mở thật to đôi mắt nhung đen láy, gương mặt nhỏ xinh xắn tỏ vẻ vô cùng ấm ức. Cô bắt đầu thấy nghi ngờ, cô cứ để Tiểu Ngũ và anh cô ở bên nhau hàng ngày như vậy, liệu có khiến con thuyền nhỏ tình bạn của hai cô còn chưa kịp biến thành tàu lớn đã bị anh cô cướp mất người bạn này đi rồi không?