Crush Có Chút Bất Lương

Chương 11: Chương 11

“Dạ?” Hạ Bối bất ngờ nhìn bà.

Bà ngoại sao mà đoán được vậy?

Cô vội xua tay phản bác: “Sao cháu có thể thích anh ấy được? Anh ấy là bạn của anh hai nên cũng là anh của Bối Bối.”

Bà ngoại bật cười: “Vậy sao? Bối Bối muốn nghe bà kể về chuyện tình của bà và ông ngoại không?”

“Có ạ!” Hạ Bối gối đầu lên chân bà, ngoan ngoãn ngồi nghe bà kể chuyện.

Chuyện tình cả bà và ông ngoại giống hệt như truyện ngôn tình.

Vừa nhẹ nhàng, vừa trắc trở.

Ông ngoại lớn hơn bà 18 tuổi, với khoảng cách chênh lệch tuổi tác này rất khó có được sự chấp thuận của hai bên gia đình.

Ông bà đã vất vả lắm mới có thể kết hôn với nhau.

Dù cho bây giờ ông ngoại không còn nữa nhưng bà ngoại vẫn một lòng chung thủy với ông.

Một câu chuyện tình đẹp đến như vậy thật khiến cho Hạ Bối ghen tị.

Buổi tối sau khi dùng bữa xong, Hạ Bối vào phòng để học bài.

Cô nhìn chậu hoa Lan ở bệ của sổ, loài hoa đó là loài hoa mà ông ngoại rất thích.

Chuông điện thoại Hạ Bối vang lên, cô tò mò nhìn vào màn hình điện thoại.

Là dãy số lạ sao?

“Alo, cho hỏi ai vậy ạ?”

“Ở dưới quê có vui không?”

“…” Giọng nói trầm ấm này…

“Không nhận ra giọng của anh sao?”

Hạ Bối lắc đầu: “Không phải ạ.

Chỉ là có hơi bất ngờ.”

“Ừm.

Ở quê vui chứ?”

“Rất vui nhưng mà…” Hạ Bối ngừng lại.

Khuôn mặt liền nóng bừng.

“Nói tiếp?”

‘Nhưng mà có chút nhớ anh’- sao Hạ Bối có thể nói ra được.

“Không có gì đâu ạ.”

“Ngày mấy em thi?”

“Ngày 8 tháng 7.”

“Ừm.

Lâu thật.”

“Dạ?”

“Không có gì.

Chỉ là có đôi chút nhớ Tiểu Hạ Bối.

Trời không còn sớm nữa.

Mau ngủ đi.

Ngủ ngon.”

“Ngủ… Ngủ ngon…”

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng “Tút… Tút” Hạ Bối mới dám bỏ điện xuống.

Khuôn mặt cô ngây ra, cô có nghe nhầm không? Anh ấy nói nhớ cô sao?

Trái tim thiếu nữ của Hạ Bối bắt đầu đập rộn ràng, cô vui sướng ngã người ra giường ngủ.

Hóa ra không chỉ cô một mình nhớ anh ấy.

Hạ Bối nhìn lên trần nhà, thở dài: “Tự nhiên muốn trở về Bạch Sa quá…”

Hạ Bối nhiều ngày ở dưới quê cuối cùng cũng chỉ còn vài ngày nữa là trở về Bạch Sa.

Mấy ngày qua cô cũng có hay trò chuyện với Mộ Triết qua điện thoại.

Tuy vậy nhưng sự nhớ nhung về anh vẫn không thể nào vơi đi được.

Hạ Bối nhớ anh, nhớ khuôn mặt đẹp trai của anh, nhớ giọng nói trầm ấm, nhớ mùi thơm mát mẻ xen lẫn chút ít mùi thuốc lá của anh.

“Hạ Bối, đang chuẩn bị đồ à?”

“À, dạ…” Hạ Bối nhìn bà ngoại: “Sao bà không dọn lên ở với bọn cháu luôn ạ? Tiện cho việc chăm sóc bà hơn.”

Bà ngoại mỉm cười: “Người già thường không thích cuộc sống quá ồn ào như thành thị.

Vả lại nơi này với bà có rất nhiều kỷ niệm.

Không nỡ đi được.”

“Vâng…”

Hạ Bối nằm trên giường, trằn trọc mãi vẫn không ngủ được.

Đã trễ như thế này rồi không biết anh ấy có còn thức hay không.

Tiếng chuông thông báo phát ra, Hạ Bối bật điện thoại lên, cả người như lò xo liền bật dậy.

Mộ Triết: [Ngủ chưa?]

Hạ Bối vui vẻ nhắn lại: [Vẫn chưa.]

Tin nhắn vừa gửi đi, điện thoại nhanh chóng chuyền đến cuộc gọi.

Hạ Bối bắt máy.

“Sao còn chưa ngủ?”

“Em… Tại em đang bận suy nghĩ một vài chuyện.” Cũng không thể nào nói thẳng thừng là nhớ anh được.

“Khi nào về?”

“Mốt… Mai, mai em về ạ.” Dù cảm thấy hơi có lỗi với bà ngoại nhưng thật sự là trong lòng Hạ Bối rất muốn về lại Bạch Sa.

Hơn một tháng rồi cô chứ gặp anh, rất nhớ anh ấy!

“Ừ.

Trễ rồi, ngủ đi.

Trẻ con không nên thức khuya quá!”

“Vâng…” Hạ Bối cúp máy.

Ngoan ngoãn nghe lời anh đi ngủ.

Mộ Triết ở bên này, môi mỏng khẽ cười.

Bàn tay anh lướt xem trang cá nhân của Hạ Bối.

Anh dừng lại ở tấm hình mới đăng vào ngày hôm nay, Hạ Bối trong ảnh vừa tinh nghịch vừa đáng yêu.

Anh đọc dòng trạng thái đính kèm với bức anh- ‘Mùa hè tuy nóng nhưng cũng không hẳn nóng.’

Anh bật cười: “Nóng nhưng không hẳn nóng? Đúng là chỉ có đầu óc như em ấy mới nghĩ ra được.”

Sáng hôm sau, bà ngoại đưa Hạ Bối đi đến ga tàu.

Trong lòng có chút buồn nhưng cũng không làm gì được.

“Bà ngoại đừng buồn.

Có dịp, Bối Bối lại về chơi với bà ha?”

“Nhớ giữ gìn sức khỏe, cháu gầy quá rồi.”

Hạ Bối cùng bà trò chuyện vài câu thì chuyến tàu cô đi đã đến.

Hạ Bối tạm biệt bà ngoại, trong lòng cảm thấy có lỗi không thôi.

Bà hẳn là buồn lắm!

Hạ Bối ngồi ngay ngắn trên tàu.

Nơi này với Bạch Sa chỉ cách tầm 3 tiếng đi tàu.

Vừa hay hôm nay là chủ nhật, hẳn là mọi người đều có mặt ở nhà.

Cô nhắn tin cho Mộ Triết: [Em lên tàu rồi.]

Rất nhanh tin nhắn được gửi đến: [Ừm.

Cả nhà đang rất trông em về.]

Hạ Bối mỉm cười, có người chờ đợi quả thật rất hạnh phúc!

Hạ Bối xuống trạm sau 3 tiếng ngồi tàu, cô nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng anh trai.

Lạ thật, Hạ Sáng Dương sao lại không đến đón cô chứ?

“Hạ Bối!”

Hạ Bối đưa mắt nhìn theo, con tim liền đập mạnh: “Anh Mộ Triết…”

“Chờ lâu không?” Anh hỏi.

“Không lâu.” Hạ Bối lắc đầu.

Hôm nay anh ấy chỉ đơn giản mặt áo phông với quần thể thao nhưng lại toát ra khí chất soái ca bất bình thường.

Mấy chị gái đi ngang qua đều hướng mắt nhìn anh ấy.

Hạ Bối bĩu môi: “Anh trai em đâu? Sao anh ấy không đến?”

“À, Hạ Sáng Dương sáng nay có ca làm nên nhờ anh đến đón.”

Hạ Bối không nói gì.

Định mồm nói anh ‘tại sao hôm nay lại ăn mặc đẹp’ thế nhưng nghĩ lại thì là do khí chất bảnh trai của anh nên mới hớp hồn mấy chị gái xung quanh.

Chỉ mặc đồ tối giản cũng đủ làm nhiều người chú ý đến vậy, lỡ như…

“Suy nghĩ gì vậy?”

“K- Không có gì đâu.

Về thôi!” Hạ Bối giật mình.

Cô bị điên rồi sao? Chỉ mới từng này tuổi mà ghen bóng ghen gió…