Crush Có Chút Bất Lương

Chương 3: Chương 3

Hạ Bối leo lên xe Mộ Triết, ánh mắt vui vẻ nhìn về hướng Viên Hạo, vẫy tay tạm biệt.

Mộ Triết không nói gì, đạp xe đi về.

Nhóc con này cũng có mắt nhìn người nhỉ?

“Sao anh lại đến đây?”

“Chỗ anh thực tập khá gần với trường của em.” Đó cũng là lý do mà Hạ Sáng Dương bảo anh dọn đến nhà cậu ấy ở.

Hạ Bối ồ lên một tiếng: “Vậy tức là anh sẽ ở lại nhà em đến khi tốt nghiệp đại học?”

“Có lẽ là vậy.” Anh chìa tay ra phía sau, giọng nói không ấm không lạnh: “Đưa tay em đây.”

“Dạ?”

“Ôm eo anh để giữ thăng bằng.

Anh chạy xe khá lụa đấy.” Anh kiên nhẫn.

Nếu cứ chạy với tốc độ này thì không biết khi nào mới có thể về đến nhà.

Hạ Bối không nói gì, ngoan ngoãn làm theo lời anh.

Tay nhỏ của Hạ Bối cầm lấy áo anh, cô cũng có thể cảm nhận được lớp da thịt sau chiếc áo sơ mi này, bụng anh hẳn là cũng có sáu múi như Hạ Sáng Dương nhỉ? Khuôn miệng Hạ Bối lẳng lặng mỉm cười.

Khung cảnh lãng mạng này tựa như cảnh tượng nam chính đạp xe chở nữ chính trong những tiểu thuyết mà Lạc Anh từng kể cho cô nghe.

Vừa nhẹ nhàng, vừa lãng mạn.

Có lẽ lời Lạc Anh hỏi cô lúc sáng không hề sai.

Cô bắt đầu thích người ta rồi!

Trở về nhà, Mộ Triết bảo Hạ Bối vào nhà trước vì anh còn phải trả xe đạp.

Ở Bạch Sa, xe đạp công cộng được đặt ở mọi nơi, chỉ cần quẹt mã QR để xác định danh tính và trả phí thì có thể lấy xe để đi.

Có lẽ đây cũng là một điểm độc lạ mà chỉ mỗi thành phố này mới có.

“Bối Bối về rồi à?” Ba Hạ nhìn con gái hỏi.

Hạ Bối dạ một cái rồi đi lên lầu.

Ba Hạ là tổ trưởng của một tổ điều tra trong cục cảnh sát, Hạ Bối đã luôn tự hào về nghề nghiệp này của ba mình, ông ấy phá án rất giỏi.

Còn mẹ Hạ cũng không hề kém cạnh, bà là phó hiệu trưởng của một trường tiểu học.

Cũng nhờ có ba mẹ giỏi giang nên từ nhỏ Hạ Bối đã sống trong môi trường điều kiện kinh tế tốt.

Hạ Bối đi xuống nhà, thấy ba Hạ đang nói chuyện với Mộ Triết liền chạy lại.

“Hai người đang nói chuyện gì thế ạ?”

Mộ Triết cười: “Chỉ là một vài chuyện nhỏ thôi.”

Ba Hạ cũng thuận theo anh: “Ừm, hỏi thăm quê quán một chút.”

Hạ Bối gật đầu, ngồi xuống cùng ba Hạ xem ti vi.

Mọi người trong nhà đang đợi Hạ Sáng Dương về để dùng bữa.

Bữa cơm hôm nay tại nhà họ Hạ có thêm một thành viên mới, Hạ Bối ngồi cạnh Mộ Triết có phần hơi gượng gạo.

Cứ ở gần anh là tim cô lại đập mạnh…

“Bối Bối, cơm hôm nay không vừa miệng con sao?” Mẹ Hạ nhìn cô hỏi.

“Dạ không… Vì mai phải thi học kì nên con hơi lo thôi.” Hạ Bối cười gượng.

Hạ Sáng Dương nhìn cô em gái có chút khinh bỉ: “Hạ học bá cũng có ngày sợ thi cử sao?”

“…” Cái tên anh trai này… “Đó không phải tâm lý của mọi học sinh sao?”

Hạ Sáng Dương không thèm đáp trả, em gái anh ngay cả cuộc thi cấp thành phố còn không lo sợ thì sao có thể sợ thi học kì được?

Hạ Bối nhanh chóng ăn hết chén cơm rồi ngồi dậy: “Con ăn xong rồi.

Con xin phép lên phòng ôn bài.”

Mẹ Hạ lo lắng: “Con hôm nay bị làm sao vậy? Ăn mới có xíu cơm đã no.”

“Cứ kệ con bé đi.

Trẻ con không nên ép buộc.” Ba Hạ nhìn cô: “Con lên phòng học bài đi.”

Hạ Bối gật đầu rồi xin phép phòng.

Cô sợ còn ngồi lâu ở đó thì cả nhà sẽ nghe rõ nhịp tim của cô quá.

Tấm lưng nhỏ của cô tựa vào cánh cửa, hai tay đặt lên trước ngực.

Cứ đập mạnh thế này thì sao cô dám ngồi gần anh ấy đây…

Hạ Bối nửa đêm vẫn còn ngồi trên bàn học, đúng là ngày mai cô có bài thi thật nhưng không đáng để cô ôn bài đến tận 2 giờ sáng.

Cô nhìn bức họa trên giấy a4, khuôn miệng thầm cười.

Hạ Bối từ nhỏ đã rất có năng khiếu hội họa, bây giờ lại càng phát huy tối đa tiềm năng ấy.

Mộ Triết trong tranh vẽ không khác gì mấy so với bên ngoài.

Hạ Bối ghi một dòng chữ nhỏ ở mặt sau bức tranh rồi ký tên vào đó.

Một ngày mới bắt đầu, Hạ Bối nhanh nhẹn đeo cặp sách trên vai.

Đi xuống dưới nhà đã nhìn thấy Mộ Triết cùng anh trai đang dùng bữa ở dưới.

“Anh Mộ Triết, chào buổi sáng.”

“Anh hai của mày đâu có thuật tàng hình.” Hạ Sáng Dương lạnh lùng nhìn cô.

“…” Hạ Bối bĩu môi: “Anh trai, sáng vui vẻ.”

Hạ Sáng Dương: “Hôm nay anh không rảnh chở mày đi học đâu.”

“Em cũng đâu ép anh chở em.” Đồ anh trai bủn xỉn.

Mộ Triết đặt dĩa trứng ốp lết xuống cho Hạ Bối, giọng nói vui vẻ: “Nếu Tiểu Hạ Bối không ngại thì anh có thể đèo em đến trường.

Dù gì cũng cùng đường với nhau.”

Hạ Bối vui vẻ: “Vâng ạ!”

“Ồ, thân nhau gớm nhỉ?” Hạ Sáng Dương cười lạnh: “Anh chăm mày 15 năm mà mày đối đãi anh một góc cũng không bằng tên tiểu tử đó.”

Hạ Bối không thèm đối kháng với anh trai.

Cô vui vẻ dùng bữa sáng của mình.

Mộ Triết lại lấy xe đạp công cộng chở Hạ Bối đi học.

Cô nhóc này cũng thật nhẹ cân, anh chở mà cứ như không chở.

“Tiểu Hạ Bối nhà mình chiều cao cân nặng bao nhiêu nhỉ?”

“Em cao 1m60 nặng 39 cân.”

“Nhóc con, em gầy quá rồi đấy!”

“Anh cũng đâu khác gì em? Đều là bộ xương di động cả.” Hạ Bối bĩu môi.

“…” Miệng mồm quả thật rất giỏi phản bác.

Hạ Bối chào tạm biệt Mộ Triết tại cổng trường.

Cô vui vẻ đi vào lớp học, Lạc Anh cùng lúc đó cũng đi lại ngồi vào chỗ mình.

“Cái người chở cậu đến trường là ai vậy?”

“…” Hạ Bối đỏ mặt, cậu ấy thấy rồi sao?

Lạc Anh nhìn bộ dạng thẹn thùng của cô bạn liền có chút nghi ngờ: “Bạn trai của cậu? Này, Hạ học bá, cậu cũng phải biết chọn người chứ? Tuy cái người đó có chút nhan sắc nhưng tuổi tác khác nào ông chú đâu?”

“Ông chú?” Hạ Bối nhíu mày: “Con mắt nào của cậu nhìn anh ấy ra ông chú vậy?”

“Trông anh ấy chả giống bạn đồng tuổi tí nào.”

“Người ta là bạn anh trai mình.

Anh ấy đang sống ở nhà mình.” Không giống bạn đồng tuổi thì cũng không nên ví anh ấy là ông chú chứ? Người ta cũng có tuổi hơn cô mấy đâu? Cơ mà anh ấy đã bao nhiêu tuổi rồi nhỉ? Chắc là bằng tuổi Hạ Sáng Dương.

Lạc Anh có chút bất ngờ: “Bạn anh trai cậu? Lại còn ở cùng nhà?”

“Ừm, công ty anh ấy thực tập gần nhà mình nên Hạ Sáng Dương mới bảo anh ấy về nhà ở.”

Giờ giải lao giữa buổi, Hạ Bối cùng Lạc Anh đi đến nhà ăn của trường để dùng bữa.

Vì buổi chiều bắt đầu thi tập trung nên không ít học sinh tranh thủ thời gian ôn bài, Lạc Anh cũng nằm trong số đó.

“Cậu có cần phải vừa ăn vừa ôn bài như vậy không? Nhìn chán quá!” Hạ Bối nhìn Lạc Anh nhíu mày.

“Học bá như cậu làm sao hiểu được nỗi lòng của bọn tôi cơ chứ.” Lạc Anh than thở: “Mỗi thi cử cậu đều ung dung bình thản như vậy…”

Hạ Bối chỉ cười trừ, ai cũng nghĩ cô học giỏi nên không cần lo lắng.

Nhưng mấy ai hiểu được để có được thành tích như bây giờ, Hạ Bối đã phấn đấu đến nhường nào.