Crush Có Chút Bất Lương

Chương 48: Chương 48

Em mệt mỏi lắm phải không? Yên tâm, sau này có tôi thay em gánh vác hết rồi.

An Sơ Hạ nhìn Hạ Sáng Dương, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Giá mà cô nghe được câu nói này sớm hơn…

“Sáng Dương à… Mình không thể, thật sự thì mình không thể nào gạt bỏ nó ra khỏi đầu được…”

Hạ Sáng Dương đau lòng: “Sơ Hạ, tôi không đủ tốt sao? Hay là trông tôi không đủ trưởng thành? Em nói đi, chỉ cần là kiểu người em thích, tôi liền vì em mà thay đổi.”

“Cậu đừng như vậy nữa mà.

Cậu cứ như vậy làm mình cảm thấy rất áy náy.”

“Nếu thấy áy náy thì yêu tôi đi.”

“…”

Hạ Sáng Dương nhìn đôi môi căng mọng kia, nặng nề nuốt một ngụm nước bọt.

Anh nhìn An Sơ Hạ, giọng nói có chút trầm: “Sơ Hạ, tôi hôn em được chứ?”

“…” An Sơ Hạ bất ngờ, không nghĩ Hạ Sáng Dương lại chủ động hôn cô.

Trái tim cô thổn thức, không ngại ngùng mà đáp lại nụ hôn của anh.

Phải làm sao đây? Cô thật sự yêu anh nhưng lại sợ bản thân mình không đủ xứng đáng…

“Sơ Hạ, chúng ta thật sự không thể nào sao?” Anh dừng lại: “An Sơ Hạ, tại sao yêu nhau lại không thể đến với nhau?”

“…” Đáy lòng cô đau nhói: “Sáng Dương… Mình không dám, thật sự không dám tiến tới… Lòng mình chịu đủ đớn đau rồi…”

“Tôi đâu cần em tiến tới? Sơ Hạ, em mệt rồi thì đừng tiến nữa.

Em cứ đứng yên đó, tôi sẽ cõng em đi.” Anh ngừng lại, giọng nói có chút run rẩy: “Chỉ em cho tôi thêm một cơ hội.

Tôi chỉ cần em chịu cho tôi thêm cơ hội thôi.

Sơ Hạ à, tôi chỉ cần em ở bên tôi và yêu tôi thôi.

Thế giới sau này đã có tôi thay em chống đỡ rồi.”

Trái tim An Sơ Hạ không ngừng thổn thức, cô ôm chầm lấy Hạ Sáng Dương.

Có lẽ anh nói đúng, cô không nên khép mình mãi như vậy được.

Cho anh cơ hội cũng như tạo cho cô thêm cơ hội.

Cô cũng là một cô gái bình thường, cô cũng muốn bản thân mình được hạnh phúc.

“Hạ Sáng Dương, em yêu anh.

Chúng ta hẹn hò đi!”

Mộ Triết rời khỏi nhà tắm, anh ra ban công để lau khô tóc, tiện thể ngắm nhìn ban công nhà bên cạnh.

Khuôn miệng anh khẽ cười, nhóc con đó chắc đang chuẩn bị hành lý nhỉ?

Chuông điện thoại anh vang lên, vừa nhìn thấy dòng chữ trên màn hình, cảm hứng anh liền vụt mất.

“Lại chuyện gì nữa?”

Hạ Sáng Dương nhíu mày: “Cậu thái độ với ai vậy?”

“Gọi làm gì? Lại theo đuổi thất bại nữa rồi à?”

“Cô ấy đồng ý rồi.

Bọn mình sẽ hẹn hò.”

“Vậy chúc mừng anh rể.” Anh ngừng lại: “Cơ mà hai người đã làm rồi à?”

Hạ Sáng Dương thở dài, giọng nói có chút chán nản: “Đây chính là lý do mà mình gọi cậu đây.

Cậu có cách nào để ăn cô ấy không?”

“Yêu nhau rồi thì cứ việc làm thôi.

Cậu sợ sệt cái gì?”

“Mình sợ cô…” Hạ Sáng Dương đột nhiên im lặng.

Đôi lông mày anh nhíu lại, sao tên đó có thể nói một cách tự nhiên và thỏa mái như vậy?

“Sao cậu nói tự nhiên quá vậy? Đừng có là cậu đã làm chuyện đó với em gái tôi nha?”

“…” Mộ Triết im lặng.

Anh nhiệt tình hơi quá rồi thì phải?

“Im lặng là đồng ý?”

“Ờ thì… Thật ra thì tụi mình cũng chỉ vừa làm một lần thôi…”

“Một lần?” Hạ Sáng Dương nhíu mày: “Tên khốn nạn kia, tôi cho cậu một ngày để bay về Bạch Sa gặp tôi.

Nếu không thì đừng trách sao tôi ác.”

“Mình cũng đâu có nói là chơi Hạ Bối qua đường? Mình định cuối năm đến nhà cậu thưa chuyện.

Chỉ cần Hạ Bối tốt nghiệp, mình liền cưới em ấy làm vợ.

Nhưng mà mình sợ ba mẹ cậu không đồng ý…” Mộ Triết thở dài.

Ba Hạ Bối thừa biết hoàn cảnh gia đình anh, lần trước tình cảm anh chưa rõ ràng mà ông ấy đã một mực ngăn cản.

Anh sợ lần này về thưa chuyện lại bị ông ấy từ chối một lần nữa.

“Cậu cứ việc thay tôi chăm sóc cho Bối Bối.

Về phần ba mẹ thì cứ để tôi lo.”

“Cảm ơn anh vợ.

Chuyện vợ con của mình đều nằm hết vào tay cậu.”

“Anh vợ cái gì? Cúp máy đây!” Hạ Sáng Dương cúp máy.

Anh chỉ kịp thở dài, chuyện tình cảm của em gái anh xem ra còn rối ren hơn anh nhiều.

Hạ Bối cùng Mộ Triết bay đến Đông Bắc.

Đây là lần đầu tiên Hạ Bối đến đây, đến quê hương của anh!

“Em ở đây chờ anh, anh đi lấy hành lý.” Mộ Triết nhìn Hạ Bối khẽ cười.

Hạ Bối ngoan ngoãn dạ một tiếng.

Nhìn anh khuất bóng trong dòng người, cô vội đưa tay chà chà vào nhau để tạo nhiệt.

Biết rằng mùa đông ở Đông Bắc có hơi lạng hơn so với Lạc Hà và Bạch Sa nhưng không nghĩ nó lại lạnh đến như thế này.

Mộ Triết đi lấy hành lý, sẵn tiện mua chút đồ nóng để uống cho ấm bụng.

Anh kéo hành lý lại chỗ Hạ Bối, nhẹ nhàng để ly nước ấm vào tay cô.

“Uống đi cho ấm bụng.

Đông Bắc vào tháng 12 lạnh lắm.”

Hạ Bối cầm ly nước ấm mà anh đưa, thuận miệng cảm ơn anh.

Cô uống một ngụm nước, là sữa nóng sao?

“Anh Mộ Triết…” Hạ Bối lên tiếng hỏi: “Chúng ta thuê khách sạn ở ạ?”

Mộ Triết ngừng việc bấm điện thoại lại, anh nhìn sang Hạ Bối, khẽ cười: “Hạ Bối chê nhà anh sao?”

“Dạ? Không có, em không có chê.” Cô vội xua tay phản bác: “Lần trước anh có nói từng bán nhà để trả nợ…”

“Thì đúng là có bán nhà trả nợ.” Anh ngùng lại, cầm lấy tay Hạ Bồi bỏ vào túi áo mình: “Căn nhà anh muốn nói là nhà của bà ngoại anh.”

“…”

Hạ Bối cùng anh ngồi taxi đi đến nhà bà của anh.

Hạ Bối nhìn căn nhà nhỏ trước mắt mình, tuy không to lớn nhưng căn nhà trông rất gọn gàng và đẹp mắt.

Cả hai đi vào nhà, trong lòng Hạ Bối có chút hồi hộp, lần đầu gặp người nhà anh đương nhiên là hồi hộp rồi!

Mộ Triết nhìn ba tấm ảnh treo trên tường liền cúi đầu, khuôn miệng anh khẽ cười: “Bà, ba mẹ, con về rồi!”

“…” Hạ Bối nhìn ba khung ảnh trên tường, trong lòng liền bàng hoàng hơn.

Mất, đều mất cả rồi sao?

“Hôm nay nhân ngày giỗ của mẹ, con có đưa thêm một người nữa đến dự.” Anh nhìn Hạ Bối, khóe miệng khẽ cười, cầm chặt tay cô hơn: “Người này với con rất quan trọng, cô ấy là người mà Mộ Triết con muốn dùng cả đời để chăm sóc.”