Cửa Xoay Tròn

Chương 77: - Chúng ta về nhà đi

Cho tới bây giờ Kỷ Niệm cũng không biết, có thể có cuộc sống nhàn rỗi yên ổn như vậy.

Ngày tháng ở Phượng Hoàng, hai người không có nhiều tiền. Vài ngày thì Ngô Tranh mới kiếm được chút tiền sinh hoạt, ngoài ra thì cuộc sống của hai người quá nhàn hạ như thần tiên. Bước chậm bên bờ sông, đi qua từng tảng đá xanh bên đường, ngồi trong quán nhỏ cạnh bờ sông thưởng trà ngắm cảnh, thời gian cứ như ngừng trôi.

Đến ngày họp chợ của người Miêu, người Miêu từ bốn phương tám hướng đều tập trung lại, trên lưng là gánh hàng hóa của mình. Ngô Tranh với Kỷ Niệm sẽ tham gia vui chơi, hai người ngồi trên xe bus, để đến chợ.

Đến họp chợ hầu hết là những lão bà cao tuổi, ăn mặc quần áo đầy hoa văn của dân tộc Miêu, trên đầu thì quấn khăn đầu màu xanh cao thấp khác nhau. Nghe em gái Miêu nói, phụ nữ người Miêu có địa vị càng cao, thì vải xanh quấn trên đầu càng cao. Ngô Tranh và Kỷ Niệm ngồi xổm ven đường, ăn vài cái bánh, so sánh từng cái khăn đội đầu, hứng thú trò chuyện với một lão bà địa vị tương đối cao.

Trại người Miêu cũng cách không xa. Không đi cùng với đoàn, hai người ngồi trên giao thông công cộng, đi qua vài ngọn núi, để tới trại người Miêu. Nhà được xây bằng đá, cổ kính và phù hợp với thiên nhiên, ẩn bên trong những cây cối cao lớn, thật đặc biệt.

Hai người nắm tay nhau đi trên đường, có vài chú chó hoang chạy qua. Những người trẻ tuổi trong thôn đều đã đi làm hoặc ra đồng, chỉ có vài người già ở lại, ngồi trong nhà để thêu thùa.

Người Miêu rất hiếu khách, hai người được một gia đình nhỏ tiếp đãi bữa trưa. Nữ chủ nhân nhiệt tình chào hỏi, còn lấy miếng thịt khô treo ở cửa, cắt một ít đem xuống, xào với những loại rau dại tự trồng. Ăn một miếng, miệng tràn đầy hương vị đồng quê, lại kết hợp với rượu nếp tự cất, thật cứ như thần tiên.

Cho dù như thế nào bà chủ cũng không chịu lấy tiền cơm, Ngô Tranh liền ngồi xuống mua một đống đồ thêu cùng trang sức, cũng không có bao nhiêu tiền, bà chủ rất vui vẻ trong bụng lại nở hoa, chỉ phía sau núi nói ở nơi đó có phong cảnh vô cùng đẹp.

Sau khi ăn xong, hai người rãnh rỗi đi về phía núi. Đi ngang qua một thửa ruộng, có một chàng trai đang hát dân ca, cánh tay trần cùng với con trâu cày ruộng, tự nhiên phóng khoáng. Phóng tầm mắt tới màu xanh thăm thẳm, tâm trạng thật thoải mái.

Vòng qua một ngọn núi nhỏ, một thung lũng tươi đẹp như thế ngoại đào nguyên liền đập vào mắt. Dưới đó là một màu xanh biếc như mặt hồ bất động, cứ như một khối ngọc bích. Ngô Tranh và Kỷ Niệm men theo con đường nhỏ đi xuống, tới gần mới nghe được tiếng nước chảy róc rách.

Cả cái sơn cốc ngoại trừ Ngô Tranh và Kỷ Niệm, cũng không còn người khác, yên tĩnh mà ấm áp, chỉ có âm thanh của thiên nhiên.

Hai người ở giữa rừng hoa cỏ, ngửa mặt. Mặt trời ấm áp, liền nhắm mắt lại, hưởng thụ sự an bình.

Nếu cứ an nhàn như vậy sống đến cuối cuộc đời, cũng không tệ lắm.

Hai người dừng chân ở Phượng Hoàng cũng đã một tháng, mới theo một đoàn hướng dẫn du lịch đi tới biên giới. Vượt hơn 3000km, 800 dòng suối ngang dọc. Cùng đoàn đi tận bảy ngày, đi qua hết những đỉnh nói to nhỏ, mới đến Trường Sa.

Sắp chuyển đông nên nhiệt độ càng thấp, hai người thương lượng, trực tiếp mua vé tàu đến Vân Nam. Côn Minh bốn mùa vẫn là mùa xuân, đi dạo chín làng Thạch Lâm, rồi tới Đại Lý ở Vân Nam xinh đẹp ai cũng muốn ngắm nhìn.

Cổ thành Đại Lý không to không nhỏ, nửa giờ là có thể đi hết, du khách không nhiều, sạch sẽ yên tĩnh. Nước từ Thương Sơn chảy xuống, xuyên qua cổ thành, chảy thẳng ra Nhỉ Hải. Ba tòa tháp ở cổ thành cách đó không xa, đứng sừng sững, phong cảnh phong hoa tuyết nguyệt làm cổ thành tràn đầy cảm giác lãng mạn. Mơ ngâm rượu, còn cả núi đồ ăn vặt, còn có rất nhiều loại hoa quả chưa từng thấy, càng làm Kỷ Niệm và Ngô Tranh yêu thích đến tận xương tủy.

Vì vậy hai người ở trên lâu đài của Đại Lý nhìn xuống dưới.

Ngô Tranh có kinh nghiệm đầy mình, lại là cao thủ đàn hát nên được một quán bar nhận vào làm lương khá cao. Mỗi đêm đều một người, một đàn, ngồi giữa sân khấu tự đàn tự hát. Trong quán bar, khách đến từ khắp nơi, đều nghe mê say. Kỷ Niệm đem số tiền hai người tích góp được, quăng vào thị trường chứng khoán. Ngày ngày cầm máy tính bảng nhìn chằm chằm đồ thị K, chưa đầy hai tháng thì số tiền đã tăng lên khá nhiều.

Đột nhiên nhớ đến đã ở đây hơn bốn tháng.

Liên quan tới chuyện Kỷ Niệm bỏ nhà đi, Kỷ thị đã ra công bố là Kỷ Niệm xuất ngoại để đào tạo chuyên sâu, cháu trai lớn Kỷ Thuần thì vừa nhượng lại tất cả cổ phần. Mấy ngày trước còn có tin tức về vụ án của Tôn Vân Viễn, tòa đã kết án xử tù chung thân. Tôn Vân Viễn còn lâu mới được chống án, đúng là ngoài dự tính của Kỷ Niệm. Trong hình, Tôn Vân Viễn cạo đầu húi cua, ánh mắt rất sáng, dường như trở về thời học sinh. Kỷ Niệm nhìn thấy tin tức này, trong lòng không biết có cảm giác gì.

Hai người cho rằng cuộc sống sẽ mãi yên lặng như vậy, đến cuối tháng mười hai có một ngày, Ngô Tranh hết giờ làm nắm tay Kỷ Niệm cười nói từ trong quán bar đi ra, đi chưa được mấy bước, thì nhìn thấy Kỷ Uân từ trong bóng tối đi tới, yên lặng nhìn Kỷ Niệm và Ngô Tranh.

Hai người đều ngẩn ngơ, Ngô Tranh theo bản năng đứng lên trước bảo vệ Kỷ Niệm, nhíu mày nhìn Kỷ Uân. Kỷ Uân hình như vừa mới tới, vẫn còn cầm áo khoác dày. Người đàn ông này vẫn nét mặt u sầu, mây đen giữa trán ngày càng đậm.

Ở Đại Lý không một bóng người, ba người nhìn nhau rất lâu. Kỷ Uân gật đầu nhìn Ngô Tranh, rồi nhìn Kỷ Niệm nói: "Niệm Niệm, về nhà đi."

Kỷ Niệm nghiêm mặt không nói lời nào. Kỷ Uân thở một tiếng nói: "Người trong nhà mỗi ngày đều tìm hai người ở khắp nơi, tháng trước anh có người bạn ở quán bar này nhìn thấy Ngô Tranh, thật ra anh cũng không muốn tìm hai người về."

Kỷ Niệm khẽ cười một tiếng, nói không muốn tìm, vậy tại sao lại xuất hiện ở chỗ này?

Kỷ Niệm cũng không để Kỷ Uân vào mắt, chẳng lẽ người đàn ông này dùng dây thừng trói cô về nhà sao? Cô như gặp phải kẻ thù, căng thẳng kéo Ngô Tranh ra ngoài, khi đi ngang qua Kỷ Uân, khinh thường nói một câu: "Tôi đã rời khỏi nhà, sẽ không bao giờ trở về, ông nội có tới, cũng đừng hòng kéo được tôi về nhà."

Kỷ Uân xoay người lại, đi qua đuổi theo Kỷ Niệm, níu tay Kỷ Niệm lại, nhíu lông mày thật chặt, nhìn Kỷ Niệm cả buổi, mới trầm giọng nói ra: "Ba bị xơ gan thời kỳ cuối, đang ở trong bệnh viện."

Trên đường yên tĩnh không có ai, dường như chỉ có thể nghe tiếng tim mình đập.

Ngô Tranh nhanh chóng nhìn Kỷ Niệm, cảm thấy Kỷ Niệm nắm tay ngày càng chặt. Kỷ Niệm cũng có chút ngẩn người, nhìn Kỷ Uân, trong nhất thời còn chưa lấy lại tinh thần.

Kỷ Uân nói tiếp, lông mày nhíu càng chặt: "Mới phát hiện ra, bác sĩ đề nghị lập tức lấy gan cấy ghép, nhưng mà, gan người trong nhà không thích hợp, nhưng chuyện quyên tặng rất khó khăn... Tình trạng của bệnh thì không thể chờ đợi được. Niệm Niệm, cho dù em có hận ông ta đi nữa, cũng về nhìn mặt ông ấy một lần đi."

Kỷ Niệm không biết mình làm sao hất tay Kỷ Uân ra, thậm chí cô có nói chuyện hay không "Chuyện của ông ta, cũng không liên quan gì đến tôi" câu nói này, cô cũng không nhớ rõ.

Buổi tối trở về phòng, đứng dưới vòi sen, trong lòng dường như lại thấy trống rỗng.

Bệnh xơ gan, cần gan cấy ghép, đang ở bệnh viện, hình như cũng không có chuyện tốt lành gì.

Người kia, rõ ràng từ nhỏ đến lớn ngoại trừ chửi cô, tổn thương cô, chuyện gì cũng không có làm qua, tại sao cô luôn khó chịu vậy?

Cô vẫn luôn cố gắng hận người kia. Cố gắng, dùng hết sức lực hận ông ta, hận ông ta không để ý tới cô, hận ông ta một lần rồi lại một lần tổn thương cô, vô cùng hận ông ta.

Nhưng bỗng nhiên có người nói cho cô biết, cô vẫn hận con người đó, có thể từ bỏ cả thế giới này, vậy cô sợ cái gì?

Cô không muốn thừa nhân, cô muốn người đó sống tốt, chỉ cần chừa cho cô một chút an ổn là được rồi.

Nhưng tại sao ông ấy bỗng nhiên lại bệnh? Còn lại bệnh nặng nữa? Làm sao ông bỗng nhiên làm cho cô không hận nữa, giống như người mẹ chưa từng nhìn thấy mặt, cái gì cũng không lưu lại cho cô?

Kỷ Niệm tắm rửa xong, chán nản đi tới, nhìn ánh mắt đầy lo lắng của Ngô Tranh. Kỷ Niệm nhẹ nhàng cười, vỗ vỗ gương mặt Ngô Tranh, sau đó tự mình đi sấy tóc.

Đột nhiên cô cảm giác mệt mỏi quá, bỗng nhiên không muốn nói chuyện.

Tại sao rời khỏi lâu như vậy, vẫn không có tin tức của nhà họ Kỷ, vừa xuất hiện thì mang cho cô một tin tức chấn động như thế?

Buổi tối lúc nằm ở trên giường, Kỷ Niệm nằm nghiêng đưa lưng về phía Ngô Tranh. Tắt đèn, Ngô Tranh từ phía sau ôm lấy Kỷ Niệm, nhẹ nhàng nói: "Niệm Niệm, chúng ta về nhà đi?"

Kỷ Niệm cúi đầu không nói lời nào, cô không biết nói gì, trở về thì có lợi ích gì chứ? Khi trở về, hai người còn rời khỏi được sao? Kỷ Bác sẽ đơn giản mà thả hai người đi sao?

Ngô Tranh im lặng xích lại càng gần, mặt dán vào lưng Kỷ Niệm: "Niệm Niệm, người thân mãi mãi là không thể bỏ được. Mặc kệ chúng ta chạy bao xa, người thân vẫn là người thân."

Lời nói quen thuộc lại từ miệng Ngô Tranh nói ra, Kỷ Niệm nhịn không được im lặng cười lên, xoay người lại ôm Ngô Tranh, từng chút rồi từng chút vuốt cái lưng trơn bóng của Ngô Tranh, trầm mặc cả buổi, thở dài hơi có chút bất đắc dĩ nói: "Trở về cũng vô dụng ..." Dừng một chút, rồi nói, "Hình như ông ấy là máu O, chị là máu A, muốn gấp cũng giúp không được."

Ngô Tranh cũng không nói tiếp, ở trong bóng đêm ôm chặt Kỷ Niệm, nhẹ nhàng nói: "Trước tiên ngủ đi." Dứt lời liền ôn nhu hát một bài hát ru ngủ.

Trong lòng Kỷ Niệm có chút chua xót, vẫn cố gắng mỉm cười, nhắm mắt lại. Từ từ thả lỏng theo tiếng hát mềm mại của Ngô Tranh.

Trở về, thì có tác dụng gì chứ? Người kia, gặp mình ngoại trừ chán ghét vẫn là chán ghét? Không thể giúp được gì, còn làm tâm trạng ông ấy không tốt, cần gì phải như vậy.

Sáng sớm hôm sau, Ngô Tranh nói quán bar có việc nên đi rất sớm. Kỷ Niệm buồn chán cầm laptop ra ngồi ở ban công nhỏ, nhìn vào những đường cong lên xuống trong màn hình. Trong lòng không biết nghĩ gì mà loạn cả lên, vắng vẻ khó chịu. Cô liều mạng để hết tâm trí vào những con số trên màn hình, đỏ xanh không ngừng biến động.

Thật vất vả chờ tới trưa, Kỷ Niệm lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi điện cho Ngô Tranh, thì Ngô Tranh liền đẩy cửa ra, thở hồng hộc chạy vào, nhìn Kỷ Niệm cười một cái, liền bắt đầu ba chân bốn cẳng thu dọn đồ đạc.

Kỷ Niệm giữ một tư thế khá lâu, nên cơ thể hơi cứng. Cô thấy Ngô Tranh dọn đồ, đã biết được tiếp theo sẽ đi đâu, nhưng trong lòng vẫn không muốn tin.

Trước sau cô cũng không cử động, chỉ là nhìn Ngô Tranh, nhìn Ngô Tranh không ngừng dọn dẹp đồ đạc của hai người, cái chén, sách, bàn vẽ, khăn mặt...

Mãi đến khi căn phòng trống trãi như chưa từng có người ở, thì Ngô Tranh mới đi tới, lấy laptop trong lòng cô, nở nụ cười nhìn cô. Sau đó cúi xuống hôn cô, nhưng chỉ là dùng môi nhẹ nhàng lướt qua, cứ như lông chim lướt qua.

Kỷ Niệm không nhúc nhích, mặc cho Ngô Tranh nhẹ nhàng hôn.

Sau đó nghe thấy Ngô Tranh ôn nhu nói: "Về nhà đi."

Kỷ Niệm vẫn không nói lời nào, chỉ nhìn Ngô Tranh. Nhìn đôi mắt rực rỡ đó bây giờ giống như Kỷ Uân, u sầu.

Nụ cười của Ngô Tranh có chút cứng ngắt, nhưng vẫn cố cười, nắm chặt tay cô nói: "Sáng nay em đã xin thôi việc, may mà quán bar tính lương theo ngày, nên có thể đi bất cứ lúc nào, nếu không chẳng biết sẽ lổ bao nhiêu. Em cũng trả phòng rồi, bà cũng rất tốt, ây da, tất cả tiền cọc đều đưa lại. Chị thích uống rượu mơ ở đây, nên em đã mua 2 thùng đem về. Còn đi đến Nhị Xuân mua loại ốc mà chị thích nhất, dọc đường có thể ăn.........."

Ngô Tranh vẫn cười híp mắt nói tất cả việc sáng nay đã làm, dường như mọi thứ đã dừng lại, chẳng biết phải làm sao đối diện với hoàn cảnh lúc này.

Rõ ràng Ngô Tranh không nói cho cô biết gì cả, cứ tự ý làm hết mọi thứ. Nhưng Kỷ Niệm không hề giận, cô biết rõ, nếu như nói với cô, thì cô nhất định sẽ từ chối.

Ngô Tranh luôn hiểu cô, biết cô nghĩ gì, rồi cứ tự mình quyết định, có muốn chừa đường thoát cho cô không? Tuy rằng cô không muốn thừa nhận, nhưng về nhà với người đó cô không muốn. Nhưng cô đúng là, có chút muốn về nhà.

Đã rất lâu cô không nhìn rõ người đó đến vậy. Ấn tượng với người đó, đều dừng lại khi cô còn nhỏ, mỗi lần cô ngẩng đầu người đó rất cao to. Mỗi lần ngọt ngào gọi tiếng: "Ba ba!" Đổi lại là ánh mắt lạnh lùng.

Khi đó ông rất lạnh lùng cao lớn, cứ như tảng băng không thể tiếp cận. Sau đó thì sao, bây giờ, ông đã biến thành hình dáng gì? Tại sao cô cái gì cũng không biết, một chút cũng không biết. Có người nói cho ông biết, ông sẽ rất nhanh không còn ở trên thế giới này.

Ngô Tranh nắm chặt tay Kỷ Niệm, xuyên qua từng con đường quen thuộc ở Đại Lý. Đi thẳng tới con đường chính duy nhất, gọi taxi.

Kỷ Uân ngồi cạnh tài xế, nhìn Kỷ Niệm với ánh mắt có chút vui mừng.

Dọc đường đi, Kỷ Niệm một câu cũng không nói, chỉ nắm tay Ngô Tranh, lòng bàn tay đầy mồ hôi.

Khi xe taxi chạy tới Côn Minh, trời đã tối, mọi người xuống xe ở sân bay Côn Minh, trực tiếp đi vào sân bay, lên máy bay.

Nhìn ngoài cửa sổ một màu đen như mực, dường như có thể nuốt chửng hết tất cả ngôi sao, Kỷ Niệm bỗng nhiên hơi sơ.

Cô phải nói chuyện gì với người đó? Nhiều năm qua, ngoại trừ quát mắng cô, ngoại trừ cô bắt bẻ ông, thì hai người có thể nói gì đây?

Hơn nữa cô trở về, thì vẫn sẽ ở cùng Ngô Tranh, hay sẽ lại nhận được áp lực từ gia đình, phong ba lại nổi lên?

Cô thích cuộc sống thanh nhàn bình lặng như bây giờ. Khi trở về, thiên hạ có đại loạn nữa không?

Cảm giác lòng bàn tay ấm áp, Kỷ Niệm liền nhìn Ngô Tranh bên cạnh, ánh mắt có chút lo âu.

Ngô Tranh cũng nhìn cô, dường như vẫn luôn nhìn cô. Nụ cười ấm áp đó, có một loại sức mạnh làm cô bình tĩnh. Mắt nhìn nhau, nhẹ nhàng gối đầu lên vai cô, lướt qua mặt cô, dịu dàng và kiên định nói: "Nhất định sẽ không có chuyện gì."