Cưng Chiều Em, Sao Nhỏ

Chương 16: Đẹp trai ngất trời

“Nếu chút hy sinh này cũng không thể chịu đựng được, vậy cậu có tư cách gì để đứng trên đỉnh vinh quang kia?”

Cô cũng từng là ngôi sao sáng nhất trong trời đêm, nhưng khoảnh khắc ngã xuống, tất cả trả giá cùng nỗ lực đều tan thành mây khói.

Thế nên hiện tại cô còn chấp nhất cái gì?

Lâm Hi không hiểu, cúi đầu nhìn Lý Huyền đang kiễng mũi chân, cố gắng cầm bông dặm phấn lên trán anh, rốt cuộc Lâm Hi vẫn cúi người xuống, ghé sát mặt vào cô, để cô phủ từng lớp phấn trang điểm lên mặt mình.

Lý Huyền thoáng kinh ngạc, để kẻ mắt vào trong túi, sau đó lấy hộp phấn mắt đánh phấn cho anh.

“Sao lại phối hợp thế?”

Lâm Hi vẫn rất không cam lòng, khẽ kêu một tiếng.

Cô cười nhạt, bên khóe miệng có hai má lúm đồng tiền. Lâm Hi cảm nhận được tiếng hít thở của cô nhẹ nhàng phả lên mặt anh, cơ thể toả ra hương thơm bao vây anh, đó là hương vị đến từ phụ nữ thành thục.

Nhắm hai mắt lại, khiến nhịp từng hô hấp sâu đến tận cùng.

Lý Huyền chỉ dặm cho anh chút phấn, kẻ chút viền mắt, gần như không nhìn ra lớp hoá trang, nhưng cả người lại có tinh thần hơn rất nhiều, Lâm Hi rất vừa lòng, cầm gương nhỏ của Lý Huyền, tự luyến mà ngắm trái ngắm phải.

———-

“Hoá ra cậu còn có chuyên viên trang điểm tư nhân à!” Trở về phòng hóa trang, Đường Dã đến bên cạnh Lâm Hi, tỉ mỉ quan sát mặt anh, tuy không rõ ràng, nhưng cô ấy vẫn có thể phân biệt được, anh được trang điểm.

Ánh mắt Triển Bằng cũng liếc lại đây.

Vừa rồi sống chết không cho nhà tạo mẫu động đến mặt, nói đi ra ngoài hút thuốc, không ngờ đến khi quay lại trên mặt đã được dặm phấn, Triển Bằng liếc mắt khinh thường anh, cho rằng tìm một nhà tạo mẫu kỹ thuật tốt hỗ trợ thì có thể càng xuất sắc trên sân khấu sao? Buồn cười……

“Cũng được đấy!” Đường Dã dính bên người Lâm Hi, không buông tha hỏi: “Chuyên viên trang điểm nào trang điểm cho cậu thế, có thể giới thiệu cho tôi không?”

Lâm Hi ngồi xuống, thờ ơ đáp: “Lý Huyền.”

Người xung quanh đều cười khẽ, hiển nhiên coi lời Lâm Hi nói trở thành lời nói đùa.

Đường Dã “Hừ” một tiếng: “Không nói thì thôi.”

Triển Bằng tự dưng càng chán ghét tên kia, thật sự chỉ cần nhìn nhiều một chút cũng cảm thấy khó chịu.

———-

Cuộc đấu chính thức bắt đầu, MC đã lên sân khấu, tiến hành nghi thức khai mạc, đương nhiên cũng không tránh khỏi một loạt quảng cáo sản phẩm của nhà tài trợ.

Lâm Hi ngồi yên lặng trong hậu trường, nhìn màn hình TV phía trước.

Ba vị giá khảo đã lần lượt lên sân khấu, hát liên khúc mở màn, làm nóng khán phòng. Bọn họ đều là những người quan trọng trong làng âm nhạc Hoa Ngữ, họ xuất hiện trên sân khấu khiến khán phòng nổ ra một tràng pháo tay, nghe thấy nhiều ca khúc quen thuộc vang lên, cả khán phòng thét chói tai, bầu không khí lại càng thêm nóng bỏng.

Máy quay thay đổi, dẫn lên ghế ngồi của ban giám khảo, Lý Huyền ngồi trong bóng tối, nhìn sân khấu rực rỡ một cách chăm chú, vô cùng yên tĩnh.

Lâm Hi thoáng nhíu mày, tay siết thật chặt, cốc giấy trong tay bị siết đến nhăn nhúm, ngay sau đó anh đứng dậy, đi ra phòng chờ.

———-

Chương trình《 Tìm kiếm giọng ca mới 》 quảng bá rầm rộ hơn nửa năm, vòng đấu loại sử dụng cách truyền hình trực tiếp đồng thời trên cả TV và internet, vừa mới phát sóng, số người theo dõi trên internet đã lên tới mười mấy chục nghìn, mà ratings trên TV cũng chiếm lấy số lượng khán giả xem nhiều nhất tối nay.

Chương trình được phát sóng không quá vài phút, một tấm ảnh trên mạng đã làm nổi lên cơn lốc lớn, ảnh chụp góc nửa sáng nửa tối cuối hành lang, một người người đàn ông hơi cúi người, người phụ nữ cầm bông dặm phấn trang điểm cho anh, bức ảnh này được xử lý độ sáng rất tốt, người đàn ông nhắm mắt, lông mi dài rậm rủ xuống tạo thành bóng râm, môi mỏng như lưỡi dao, ngũ quan tựa như vẽ ra từ tranh thuỷ mặc.

Chính diện anh, bóng dáng cô, nhìn không sót thứ gì…

“A a a a a! Người đàn ông này quả thực đẹp trai mù mắt tôi rồi!”

“Là thí sinh đúng không, là thí sinh đúng không? Vì sao trong video vòng sơ tuyển tôi lại không thấy cậu ấy?”

“Khẳng định là đúng! Trên người cậu ấy có bảng số thí sinh dự thi mà! Số 4!”

“Ôi má ơi! Người đẹp trai như vậy bây giờ mới được lộ diện, liếm màn hình ing…”

“Chẳng lẽ chỉ có một mình tôi chú ý tới, người trang điểm cho cậu ấy mặc váy rất giống váy nữ thần Lý Huyền của tôi mặc tối nay à?”

“Ấy? Bạn vừa nói như vậy, tôi cũng cảm thấy rất giống!”

“Trời ạ, vừa thấy như vậy, hai người thật sự rất xứng đôi, a a a, độ chênh lệnh chiều cao, quá xứng luôn!”

“Này này mọi người tỉnh táo một chút được không, nữ thần Lý Huyền nổi tiếng lạnh lùng, sao có thể tự tay trang điểm cho một người mới, ảnh chỉ chụp bóng dáng, nhất định là đụng hàng rồi!”

“Ấy, lầu trên vừa nói như vậy, tôi cũng cảm thấy đúng!”

……

Hứa Dịch đang uống nước, vừa mới cầm điện thoại mở Weibo, chợt phun một ngụm nước ra ngoài, bắn lên người Triển Bằng, Triển Bằng chuẩn bị lên sân khấu, bấy giờ hung tợn trừng mắt lườm cậu ta một cái, Hứa Dịch vội vàng lấy khăn giấy lau quần áo cho Triển Bằng.

“Cậu gặp quỷ à?” Triển Bằng tức giận hỏi.

Không khác gì so với với gặp quỷ luôn!

Hứa Dịch đưa điện thoại cho Triển Bằng, Triển Bằng nhìn thấy bức ảnh kia, sắc mặt nháy mắt sa sầm, trong vòng vài phút ngắn ngủi, số lượng chuyển phát bức ảnh đã lên tới hàng chục nghìn.

“Chỉ dựa vào một khuôn mặt thì có thể làm nên được gì.” Cậu ta bĩu môi khinh thường, có vẻ rất bất mãn với nhóm fans hiện tại.

“Không phải đâu anh Triển.” Hứa Dịch phát hiện Triển Bằng không nắm bắt được trọng điểm, vì thế thật cẩn thận mà nhắc nhở: “Người phụ nữ trang điểm cho cậu ta, mặc trang phục… Rất giống trang phục của cô giáo Lý Huyền!”

Không chỉ trang phục giống, đến cả bóng dáng cũng giống!

Triển Bằng giật điện thoại, nhìn kỹ lại, lại ngẩng đầu nhìn màn hình TV, dường như… Thật sự rất giống!

Đúng lúc này, phó đạo diễn mở cửa gọi tên Triển Bằng, để cậu ta chuẩn bị sẵn sàng lên sân khấu, Triển Bằng đứng dậy, tùy ý ném điện thoại lên bàn, cười lạnh một tiếng: “Kỹ thuật PS (1) bây giờ cũng tuyệt thật đấy.”

Hứa Dịch bắt lấy di động, nhìn bức ảnh, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn màn hình TV, không hề có dấu vết PS mà!

———-

Triển Bằng hát ca khúc 《 Giọt sương 》, day dứt đau khổ, trong khi cậu ta biểu diễn một cách thâm tình, máy quay lướt qua một lượt khán giả ngồi dưới sân khấu, mọi người đều cầm khăn giấy lau nước mắt, ca khúc còn chưa hết một nửa, ba vị giám khảo đều đã “Bộp bộp bộp” mà ấn xuống nút xoay người.

Nhưng ánh mắt Triển Bằng, vẫn nhìn chằm chằm chỗ ngồi của Lý Huyền, ca khúc đã gần kết thúc, vị giám khảo cậu ta ngưỡng mộ nhất vẫn không xoay người. Tim Triển Bằng run lên, không còn tập trung vào bài hát, ca khúc trở nên nhạt nhẽo vô vị, một khúc chuyển âm sâu nhất, cũng chính là phần tinh hoa của bài, cậu ta lại không thể hát đúng cảm xúc. Người xem có lẽ nghe không hiểu, nhưng ba vị ban giám khảo đã xoay người lại rất rõ ràng, hiển nhiên cũng hiểu, cậu ta vì Lý Huyền không xoay người mà ảnh hưởng tới phần thi của mình.

Nhất thời, giám khảo đã xoay người có chút khó xử, tất cả mọi người đều là nhân vật quan trọng của âm nhạc Hoa Ngữ, thành thật mà nói, không ai phục ai, vẻ mặt Triển Bằng để lộ sự thất vọng rõ ràng như vậy, khiến trong lòng bọn họ rất không thoải mái.

Rốt cuộc, ca khúc đã hát xong, Lý Huyền không vì cậu ta mà ấn xuống nút xoay người, vẻ mặt Triển Bằng không che dấu được mất mát.

Mà ba vị giám khảo khi nói chuyện với cậu ta cũng không thân thiết giống các thí sinh khác, ai ai cũng thấy tẻ nhạt.

Cuối cùng Triển Bằng chọn ca sĩ hát nhạc thịnh hành Chu Mục Ca làm giáo viên của mình.

Mặc dù phần thể hiện phía sau chưa được tốt, nhưng ở trên mạng, fans của Triển Bằng vẫn hết lòng tâng bốc cậu ta.

“Hôm nay ca ca thật là đẹp trai!”

“Ca ca hát《 Giọt sương 》 hay đến mức tôi phải bật khóc, ca ca thật là thâm tình.”

“Bài hát này rõ ràng tặng cho Lý Huyền, vậy mà cô ấy lại không xoay người, hừ, đúng là không có tình người.”

“Gửi lầu trên, chẳng lẽ hát bài của ai thì người đó phải xoay người à? Logic kiểu này tôi cũng phục!”

“Chỉ số thông minh đáng quan ngại.”

……

Sau khi Triển Bằng xuống sân khấu, cậu ta không đưa microphone cho người sắp lên sân khấu là Lâm Hi, mà lại phẫn nộ ném microphone xuống mặt đất, nhưng không ngờ microphone lại chưa tắt, ngay sau đó, một âm thanh chót tai từ hậu trường truyền ra, sự việc bất ngờ xảy ra, màng nhĩ khán giả chấn động, mọi người theo bản năng che kín lỗ tai.

Cùng lúc đó, phần bình luận trong mục truyền hình trực tiếp trên internet nổ ra ầm ầm.

“Tiếng vừa rồi là gì thế? Có chuyện gì xảy ra vậy? Mèo của tôi bị dọa đến vãi tè rồi.”

“Cùng câu hỏi.”

“Không phải là vì Lý Huyền không xoay người, Triển Bằng tức giận đến ném microphone chứ?”

“Nghe tiếng động có vẻ giống như thế, vẻ mặt lúc xuống sân khấu vừa rồi của cậu ta như ăn phải sh*t vậy.”

“Vãi nhái hành xử kiểu gì vậy!”

“Đừng có đoán mò được không! Biết đâu lại là trượt tay thì sao!”

“Ha ha, trượt tay.”

———-

Giây tiếp theo, Lâm Hi lên sân khấu, khi ánh đèn hợp lại chiếu xuống, mỗi một khán giả trong khán phòng, đều không nhịn được hít sâu một hơi.

Anh ôm một cây đàn ghi-ta điện đứng trên sân khấu, khóe miệng cười như không cười, ngẩng đầu, đôi mắt sâu thẳm, thông qua máy quay, chạm đến tâm của mỗi người.

Sau khi Lâm Hi lên sân khấu, số người xem truyền hình trực tiếp trên internet nháy mắt tăng vọt, tất cả bình luận đều là tiếng hò hét của các cô gái.

Lâm Hi gật đầu với ban nhạc, khi âm nhạc vang lên, da đầu Lý Huyền đột nhiên đau nhức.

Anh không chỉ không dùng ca khúc 《 Mối tình đầu 》mà cô viết cho anh, hơn nữa khi âm nhạc vang lên, lại là giai điệu của 《 Giọt sương 》!

Sau lưng Lý Huyền đổ mồ hôi lạnh…

Rốt cuộc anh đang làm gì thế! Vì sao tự dưng lại đổi ca khúc biểu diễn, hơn nữa ca khúc anh đổi… Lại là ca khúc 《 Giọt sương 》mà Triển Bằng vừa thể hiện.

Một bài hát, hai người cùng trình bày, chẳng lẽ bên tổ đạo diễn cũng đồng ý?

Lý Huyền quay đầu nhìn Trác Phàm đứng bên cạnh, hiển nhiên vẻ mặt anh ta cũng có chút lo lắng, nhưng không kinh ngạc, chẳng lẽ anh ta biết? Trác Phàm chú ý tới ánh mắt của Lý Huyền, anh ta gật đầu với cô, ý bảo cô yên tâm…

Đúng là đã biết!

Mà giờ phút này, bình luận trên internet cũng không yên bình.

“Tại sao lại là 《 Giọt sương 》 thế?”

“Chẳng lẽ tối nay là buổi biểu diễn giành riêng cho Lý Huyền?”

“Xem ra chàng trai này cũng hướng về nữ thần Lý Huyền rồi!”

“Bắt chước vớ vẩn, phiền phức.”

“Lầu trên đang vả mặt người điều khiển chương trình đấy hả, ha ha.”

“Hai người hát cùng một bài hát, đối với một tiết mục biểu diễn sân khấu mà nói, đây quả thật là sắp xếp thất bại.”

“Biết đâu chàng trai này lại thể hiện xuất sắc ngoài dự đoán thì sao!

……

Hết chương 16

(1): PS viết tắt của từ Photoshop

Lời editor: Tại sao nhiều lúc tớ cứ có giảm giác Huyền với Hi như gà mẹ chăm con vậy nhỉ, haha, chăm chút cho anh nhà từng tí một ^^