Cưng Chiều Mỗi Em

Chương 351: Oan ức

Sau khi Hoàng Ánh rời đi, Dương Tuyết Nhi thật sự ở lại.

Cô ta ngây ngốc đứng ở đó một lúc, thỉnh thoảng còn liếc nhìn trộm Lâm Quân, hai má đột nhiên ửng hồng, bộ dạng e thẹn nhút nhát làm cho người ta cảm thấy rất đáng yêu.

Dương Tuyết Nhi cũng không ngờ dì Lâm sẽ mang cô ta đến đây để đến “hầu hạ” tổng giám đốc Lâm.

€ô ta luôn nghĩ răng tổng giám đốc Lâm là một người mà chỉ có thể nhìn thấy trên tivi hoặc ở trên các trang báo, trang mạng xã hội.

Vậy mà bây giờ lại có thể được gặp ở ngoài đời, cô ta vô cùng mừng rỡ kích động.

“Tổng giám đốc Lâm, bây giờ tôi đi chuẩn bị cơm trưa nhé? Hai người thích ăn gì để tôi đi chuẩn bị” Tuy Dương Tuyết Nhi học không được giỏi nhưng cô ta rất giỏi làm việc nhà.

Vì để được làm người giúp việc cấp cao, cô ta còn đi học nấu ăn mất nửa năm nên đồ ăn làm ra khá ngon Lâm Quân còn không thèm liếc cô ta một cái, kéo Lê Nhật Linh rời đi.

Dương Tuyết Nhi ngượng ngùng đứng ở đó.

Sau khi nghe những lời Hà Dĩ Phong nói hôm qua, Lê Minh Nguyệt trăn trọc không ngủ được, trong lòng cảm thấy vô cùng buồn bã.

©ô ấy vẫn luôn coi Lê Nhật Linh là hình mẫu lý tưởng, nhưng không ngờ Lê Nhật Linh chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp, còn cuộc đời lại vô cùng lận đận.

Đúng là hồng nhan bạc phận, trời ghét người tài mà.

Mới sáng sớm cô ấy đã thức dậy, kéo Hà Dĩ Phong đi dạo một vòng siêu thị rồi chạy ra chợ mua thêm ít rau. Hôm nay cô ấy muốn làm một bàn cơm trưa thật to và phong phú.

Hậu quả của việc mua quá nhiều đồ nên đã đến muộn.

Lúc Lê Minh Nguyệt và Hà Dĩ Phong đến Phong Linh Đàm thì đã gần-mười một giờ. Cô ấy vội vàng chạy vào phòng bếp thì đã thấy ở đó có một người con gái đang nấu cơm rồi.

Mặc dù cô gái kia không được xinh đẹp cho lắm những khí chất rất mềm mại, khiến cho người khác có cảm giác vô cùng thoải mái khi gặp mặt lần đầu tiên.

Dương Tuyết Nhi quay đầu lại nhìn thấy Lê Minh Nguyệt và Hà Dĩ Phong thì cẩn thận hỏi: “Cô là ai vậy? Cũng đến đây nấu ăn sao?”

“Đúng rồi: Lệ Minh Nguyệt mạnh mẽ gật đầu, sau đó nói: Lễ Minh Nguyệt.”

Vẻ mặt của Dương Tuyết Nhi đột nhiên trở lên khó coi, giống như bị bắt nạt vậy.

Lê Minh Nguyệt ngu người luôn, mình chưa làm cái gì cả mà, sao cô gái này lại muốn khóc rồi?

Đột nhiên Lê Minh Nguyệt lại cảm thấy cô gái này không phải mềm mại ôn nhu mà lại có chút hơi thái quá, làm cho người ta cảm thấy rất phiền phức.

“Cô buồn cái gì? Tôi cũng không bắt nạt cô nhé!” Lê Minh Nguyệt vội vàng thanh minh.

Hà Dĩ Phong nghe thấy ở trong phòng bếp có tiếng nói chuyện, nghĩ răng Lê Minh Nguyệt lại đang lẩm bẩm một mình, muốn đến góp vui một chút nên anh ta đi vào phòng bếp để nghe rõ những lời mà cô ấy đang nói.

Vừa mới bước chân vào thì lập tức phát hiện ra ở đây không chỉ có một mình Lê Minh Nguyệt.

Hà Dĩ Phong nhìn vẻ mặt dữ tợn của Lê Minh Nguyệt, lại nhìn cô gái đang khép nép tủi thân sắp khóc kia, nở nụ cười bất đắc dĩ: “Có phải cô đều hung dữ với tất cả mọi người ngoại trừ Lê Nhật Linh đúng không?”

Lê Minh Nguyệt vô cùng oan ức: “Tôi đã làm cái gì đâu!”

Hà Dĩ Phong hoàn toàn không tin cô ấy: “Cô không làm cái gì mà người ta lại có cái biểu cảm như thế này sao.”

Lê Minh Nguyệt đặt túi thức ăn trong tay xuống, kéo kéo Dương Tuyết Nhi hai c: tự nói đi, tôi có bắt nạt cô không?”

Dương Tuyết Nhi vốn chỉ muốn khóc thì đến lúc này nước mắt đã rơi lã chã.

Lê Minh Nguyệt thật sự oan ức mà không có chỗ nào để thanh minh, cô ấy vô cùng tức giận, bỏ mấy túi đồ ăn xuống rồi bước ra ngoài.

Hình như Dương Tuyết Nhi bị Lê Minh Nguyệt làm cho sợ hãi, thân thể run nhẹ lên, nước mắt như hạt đậu chảy theo đường thẳng dài xuống rồi rơi xuống đất.

Hà Dĩ Phong cảm thấy tính tình nóng nảy của Lê Minh Nguyệt càng ngày càng lớn nên đuổi theo Lê Minh Nguyệt để giảng đạo lý.

Hà Dĩ Phong càng nói giúp cho Dương Tuyết Nhỉ thì Lê Minh Nguyệt càng tức giận muốn giết người.

Trong phòng bếp chỉ còn lại một đống nguyên liệu để nấu ăn của Dương Tuyết Nhi và Lê Minh Nguyệt mang đến.

Dương Tuyết Nhi cứ đứng yên ở đó, khóc suốt mười phút rồi chạy về phòng cầm điện thoại gọi điện thoại cho Hoàng Ánh: “Dì Lâm, con có thể quay về ở với dì được không? Con không muốn ở chỗ này quấy rầy đến họ.”