Cung Loạn Thanh Ti

Chương 164: Phiên Ngoại (1) Hoàng Hậu thiên

Khi nhìn thấy cung nữ áo xanh kia, ta có chút bất ngờ. Không có ấn tượng gì nhiều, chỉ là trước kia nàng luôn biết vâng lời, biểu hiện luôn luôn là cung kính cẩn thận, làm việc cũng thỏa đáng chu toàn. Nhưng lần này có chút khác biệt. Còn nhớ nàng đã làm một cái phúc, mà cũng là vụng về không đúng quy củ, mặc dù trên mặt hết sức duy trì điềm tĩnh, vẫn có thể thấy được hai tay nàng nắm thành quyền, có lẽ là đang căng thẳng.

Khuôn mặt trắng nõn, đuôi mắt dài thẳng quét dư quang tới đây, mang theo vài tia có thể coi là càn rỡ, ánh mắt tò mò đánh giá. Tầm mắt đảo lên rơi thẳng vào mắt ta, nàng có chút run lên, giống như đây là lần đầu nhìn thấy ta. Ánh mắt nàng mang theo kinh ngạc, phỏng đoán, như là đang xuyên qua đôi mắt ta mà dò xét tâm tư, cũng có thể là nàng tò mò tại sao ta lại tuột mất ân sủng đi.

Đã rất lâu rồi không ai dám thẳng thắn nhìn thẳng vào mắt ta như thế, bọn họ luôn là sợ hãi, nếu không cũng là lo lắng, lo lắng khi nhìn vào mắt ta, những thứ mềm yếu cùng bí mật đều sẽ bại lộ. Mỗi khi nhìn vào gương đồng, bản thân ta cũng không muốn nhìn vào đôi mắt mình. Tại sao lại như vậy, lạnh lẽo đạm mạc, như có thể nhìn thấu hết thảy, để cho người ta không dám nhìn ngắm, sợ hãi trốn tránh.

Nhưng nàng lại khác, ngược lại làm cho ta có loại cảm giác bị khám phá, trong lòng không cảm thấy thoải mái, cho nên cũng chỉ có thể nhàn nhạt mở miệng,

"Ngươi có vẻ không còn giống như trước", nàng cả kinh, nhanh chóng phục hồi tinh thần, thu liễm ánh mắt đánh giá, cúi đầu cảm tạ. Nàng nói sau khi bị thương đều đã quên hết những chuyện trước kia. Cũng có thể là như vậy, quả thật nàng bây giờ cũng không còn giống như xưa.

Lần thứ hai nhìn thấy nàng là vào một ngày Trường Trữ cung náo loạn. Dụ Tần cắt tay tự vẫn, những chuyện như vậy ở nơi hậu cung này ta đã thấy không ít. Hoàng đế đa tình, chủ tử lục cung tranh giành ân sủng, không điều gì là không thể xảy ra, tệ hơn thì bị biếm truất nơi lãnh cung cô tịch. Các phi tử phát điên, rồi chết, cũng như chuyện thường, làm cho lòng người ta trở nên lạnh lẽo.

Nhưng trên khuôn mặt nàng lại lộ ra kiên nghị cùng đau lòng, xem ra trong mắt nàng mạng người quan trọng đến thế. Xem ra, nàng thực sự đã quên mọi chuyện lúc trước, đã quên nàng từng bị Trữ Quý phi đánh gục trên mặt đất nhưng chưa bao giờ phản kháng, đã quên phải luôn cẩn trọng từ lời nói đến việc làm, như vậy mới có thể ở nơi cung cấm này an ổn bình yên.

Nàng lại đưa tay đánh Dụ Tần. Nàng đánh Dụ Tần mà vẫn lộ ra không đành lòng, lớn tiếng quát lên, "Chết đi chỉ có thể chứng minh bản thân ngươi hèn yếu", "Các ngươi đã từng vì mình mà sống sao?", vì mình mà sống, ta nghĩ, nàng thực sự đã hoàn toàn mất trí rồi, một chút cũng không còn nhớ. Thậm chí nàng đã quên cả việc nàng đang sống nơi hoàng cung, tất cả nữ nhân, tất cả, chỉ sống vì một người, ấy là hoàng đế quân lâm thiên hạ kia mà thôi.

Nhưng tại sao những lời kia lại như đánh thẳng vào tâm lý nữ nhân, làm cho người ta nghe vào không khỏi nổi sóng trong lòng. Thì ra nữ nhân không cần dựa vào nam nhân, cũng không cần dựa vào gia tộc, nhưng một cuộc đời vì mình mà sống lại có cỡ nào là kinh hãi thế tục, là trái luân thường đạo lý đây? Bây giờ nhìn kĩ, chân mày sắc bén tỏa ra thương xót, môi mỏng cao ngạo, khuôn mặt bình thản nhưng con ngươi lóe lên chớp quang, có lẽ trước giờ là ta nhìn sai ngươi rồi.

Buổi tối, trong bếp bay ra từng đợt mùi thơm, tiếng chẻ củi rửa rau, bình dị mà hưng phấn náo nhiệt, làm cho lãnh cung vắng lặng này thêm vài phần khói lửa nhân gian. Cảm thấy thật giống như cuộc sống bình thường của dân chúng, cuộc sống bình yên nhưng lại vô cùng xa lạ, làm người ta tò mò.

Vốn là muốn đi dạo ngắm trăng, bước chân vẫn vô thức đi tới tiểu viện phía kia, thấy được bóng người đang gục xuống bàn, cổ áo mở rộng lộ ra xương quai xanh, mấy sợi tóc buông xuống bên thái dương, phất phơ. Con ngươi khẽ hé, trong tròng mắt hẳn là men say. Ánh trăng hắt lên từng đường nét khuôn mặt nàng, lộ ra bi thương cô tịch. Chính bản thân ta cũng đã quen thuộc với loại cảm giác này, mà thấy trên mặt người kia hiện lên tia bi thương, trong lòng ta lại trào lên tò mò cùng rung động.

Thì ra, ngươi cũng giống như ta, trên thế gian này, chúng ta đều cô độc như vậy...

Nàng xoay đầu lẳng lặng ngó chừng ta, ta không thể làm gì khác hơn là đi tới ngồi xuống. Vừa ngồi xuống đã dọa nàng sợ đến giật mình, con ngươi tỉnh táo lại mấy phần. Nhanh như thể nàng biết ma pháp, thu dọn lại bát đũa, lại bày lên một bàn thức ăn. Nàng có chút thấp thỏm mời ta, nói rằng đây đều là nàng làm.

Ta có chút kinh ngạc, lơ đãng nhìn lại nàng, không tự chủ mà suy nghĩ xem những lời này là thật hay giả. Trong cung không thiếu gì người, ngoài miệng có thể xu nịnh ngươi mà trong lòng đã sớm âm thầm tính kế hãm hại.

Khuôn mặt tinh tế ôn hòa như là hiểu được ta đang nghĩ gì, bày ra vẻ mặt hết sức chân thành tha thiết, làm cho ta bỗng nhiên cảm thấy có chút buồn cười. Nàng lại sợ ta không tin nàng sao?

Tin hay không cũng chẳng quan trọng, nàng và ta vốn không có mối liên hệ nào khác.

Đưa mắt nhìn trên bàn, một bàn đậu hũ rau xanh thanh đạm thuần khiết, cũng có chút mê hoặc, nhưng ta lại không có thói quen dùng điểm tâm ban đêm, vốn định nếm thử một chút liền rời đi là được.

Nhưng đậu hũ vừa vào miệng đã mang theo hương vị mặn mà thoang thoảng, rau cần cũng xanh tươi ngọt dịu. Thức ăn chay vô vị cũng có thể chế biến được ngon miệng như vậy làm người ta không thể kìm lòng. Ta vô thức ngồi ăn, tới khi hết chỗ rau nàng bày ra, thực sự mà nói cũng không tránh khỏi có chút ngượng ngùng, nói cảm ơn liền rời đi. Người này, cũng có một tay tài nghệ nấu nướng.

Lúc gặp lại, ngoài dự tính của ta, khi ấy nàng đang lệ rơi đầy mặt.

Không hẹn mà gặp gỡ mấy lần, mỗi lần đều thấy được một mặt khác của nàng. Thấy được bộ dạng khi nàng càn rỡ đánh giá ta, khi nàng tự kiêu mà vẫn đau lòng, khi nàng cô độc say rượu, rồi bây giờ lại thấy nàng mềm yếu rơi lệ.

Chỉ một người sao lại có thể có nhiều mặt như vậy, không giống như ta, luôn là trong trẻo lạnh lùng, không để vạn vật vào mắt, không không để cho tâm nhiễm buồn vui tức giận.

Nàng ngồi co lại trong góc, che mặt mà khóc, nước mắt tựa như những hạt cườm nặng trĩu rơi xuống, giống như không kìm lại được.

Ta liền né đi, ai ngờ nàng vẫn thấy được động tĩnh, vội vàng hướng ta làm một cái phúc, sau đó liền muốn bỏ đi. Ta gọi nàng lại, cũng chỉ nghĩ rằng, nếu đã không thấy thì thôi, đã thấy vậy cũng nên an ủi một câu, ta cũng không muốn nàng nghĩ ta là một kẻ vô tình.

Sau khi ngồi xuống, nhất thời lại không biết nên nói cái gì. Vân Khuynh bên cạnh ta, nàng chưa từng rơi nước mắt, còn những người khác, chưa người nào dám rơi lệ trước mặt ta.

Đột nhiên có chút khó xử, chính ta nói nàng lưu lại, cuối cùng lại không thể làm gì. Chỉ có thể thở dài, đưa khăn lụa cho nàng, giống như mẫu thân khi xưa vẫn hay an ủi ta, vỗ vỗ nhẹ trên lưng nàng, dùng một câu trong kinh Phật, "Vạn vật tùy duyên, buồn vui tự tại" mà an ủi. Nàng có lẽ là bất ngờ, ta cũng rời đi, sợ rằng nàng cảm thấy không được tự nhiên.

Đã một thời gian, ban ngày luôn nghe thấy tiếng nàng bên ngoài nói chuyện giảng bài, ban đêm chẻ củi nấu cơm. Trường Trữ cung xưa nay yên bình lạnh nhạt bây giờ lại có chút lộn xộn, giống như là yên tĩnh trong cung đã bị xua đi hết. Cũng giống như nàng sau khi tỉnh lại thì Trường Trữ cung cũng bắt đầu không giống như trước, nàng gieo vào nơi tĩnh mịch này một tia sức sống, cũng thả vào lòng mỗi phi tử ở đây một tia hy vọng.

Ta có chút tưởng niệm đậu hũ Tây Hồ kia, cũng muốn hưởng thụ một chút hỏa khí ấm áp, vậy nên mỗi khi từ mùi thơm trong bếp theo gió bay tới đây, ta đều gọi Vân Khuynh phụng bồi tới cùng dùng bữa. Có lúc Dụ Tần cùng mấy người khác cũng tới, thấy bọn họ thần trí tỉnh táo, có lẽ cũng đã bỏ vào tai

mấy lời Thanh Sanh nói rồi.

Ta cùng dùng bữa nhưng cũng không hề mở miệng, phần lớn thời gian đều là lẳng lặng ngồi nghe mà thôi. Mọi người nói tới những chuyện lúc sáng sớm người kia kể, những nữ tử ở quê hương nàng, hoặc là xinh đẹp tuyệt sắc, hoặc là thông minh dũng cảm. Có vẻ như nữ tử trong con mắt của nàng luôn có thể rực rỡ chói mắt được như vậy.

Mỗi khi ta tới, nàng cũng không nói nhiều, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi, cũng giống như giọng điệu của phu tử chân chính vậy. Cử chỉ có chút câu nệ, nhưng ta vẫn có thể cảm nhận được, mỗi lần ta tới, nàng luôn bộc lộ ra tia vui vẻ, ra sức thản nhiên, thu liễm ánh mắt, nhưng sự cao hứng kia cứ như vậy rơi vào mắt ta.

Nàng ăn không nhiều, cũng ăn rất nhanh. Hơn nữa nàng không những không để ý người khác ăn uống luôn chu toàn lễ nghi, nàng vẫn luôn nhanh nhẹn gắp thức ăn, và một miếng cơm vào miệng, trên mặt còn lộ vẻ thỏa mãn. Cử chỉ dùng bữa không như là nữ tử thường thấy, phóng khoáng nhanh nhẹn, đôi khi còn có chút thô lỗ, thật giống như là chưa từng học qua quy củ dùng bữa trong cung.

Đại khái nghĩ đến nàng đã quên hết những chuyện trước kia, mọi người cũng tùy ý không nhắc nhở nàng, chỉ thỉnh thoảng cúi đầu cười trộm mà thôi. Nàng cũng không biết vì sao nên ngó nghiêng thăm dò, lại càng làm cho tiếng cười vang lớn. Đôi khi nàng sẽ liếc mắt về phía ta, ta đương nhiên đều có thể phát hiện dư quang người kia dừng trên người mình, nhưng cũng đều bất động thanh sắc, coi như là miễn cưỡng để nàng thăm dò tâm tình.

Nàng luôn ăn xong đầu tiên, liền ngồi chống cằm nhìn mọi người ăn sạch sẽ đồ nàng làm. Mỗi khi như vậy, trên mặt nàng đều hiện lên thần sắc vui mừng. Thì ra là nhìn người khác ăn sạch rau mình làm cũng có thể vui vẻ như thế sao? Thật là một người đơn giản, xem ra rất dễ thỏa mãn.

Cho tới khi ta nhìn thấy vườn hoa nàng trồng, một bên là cây lá xanh biếc, một bên là bất thuyết hoa đỏ rực, mới biết được mấy ngày nay ra là nàng bận rộn làm việc này. Nàng một thân trường sam trầm màu đứng trước vườn hoa, hạ bụi bất thuyết hoa xuống, đào xới một hồi, cực lực ôn nhu che chở, khuôn mặt vốn vẫn bình tĩnh tươi cười thường ngày bỗng nhiên dị thường chuyên chú, dung mạo bỗng nhiên trở nên đặc biệt động lòng người.

Cho tới khi ta bước tới gần nàng mới phát hiện ra sự có mặt của ta, vội vàng quay lại làm lễ. Trên trán trắng noãn lấm tấm mồ hôi, một giọt chảy xuống khóe mắt nàng, làm cho nàng trừng mắt chớp chớp, như là cánh hồ điệp vương hạt sương, con ngươi cũng chớp động, trong suốt thấu triệt.

Nàng tùy ý đưa tay quệt ngang lau đi mồ hôi, nhưng vô ý lại để lại trên khuôn mặt một vết bùn đất, trông giống như một con tiểu miêu nghịch ngợm. Ta không khỏi buồn cười, đến một chút lễ nghi cung đình cũng không hiểu a.

Ta đánh giá nàng mấy lần, có thể thấy được sự vui vẻ toát ra trong đôi mắt kia, tự nhủ, nàng thật là một người có thể dễ dàng vui vẻ. Bỗng nhiên nàng vươn tay ngắt một cành bất thuyết hoa đang lúc nở rộ, đưa tới cho ta, ánh mắt sáng như sao.

Ta không khỏi ngẩn ra, nàng chẳng lẽ không biết đây là hoa đưa tình gửi ý, sao có thể là do nàng tặng, vậy nên ta hỏi nàng, liệu nàng có biết đây là hoa gì hay không. Nàng chỉ lắc đầu không nói, bàn tay vẫn cố chấp hướng về phía ta.

Nhìn cành hoa trong tay nàng, tim ta không biết vì lí do gì lại trở nên loạn nhịp. Nhớ tới nhiều năm trước, có một bàn tay cũng như vậy đưa ra, bày tỏ tình ý, như tình ý này cũng không thắng được thời gian, không thắng được thử thách, dễ dàng bị đánh vỡ, cũng đã chôn cất lâu rồi.

Cho đến một lúc kia, có một cỗ hương thơm mát lạnh đánh tới, bàn tay ấm áp mềm mại lướt sát qua sườn má ta. Ra là nàng cài cành hoa lên trên tóc ta, còn nói, "Sinh tình có thể sẽ đáng sợ, nhưng nếu xa cách với chữ tình, dù có không lo không sợ thì nhân sinh cũng chẳng có nghĩa lý. Như vậy chính là uổng phí một đời".

Ta giật mình tỉnh lại từ trong vòng suy nghĩ, những lời này như xuyên thẳng chiếu vào lòng ta, làm ta mơ màng luống cuống.

Tình sinh phiền não, tình loạn tâm trí, tình làm người ta mất đi lí trí, không thể tự chủ. Ta đã sớm mai táng tình ý đế vương, ta cũng sớm chôn cất con tim chính mình, đã sớm nguyện ý chỉ canh giữ thanh tịnh, cô tịch cả đời.

Nghe được lời này, ta đột nhiên nghĩ lại, không yêu chính bản thân mình chính là uổng phí cả đời sao? Ta lâm vào trầm tư, nên cũng quên hỏi nàng tại sao lại cả gan cài hoa kia lên tóc ta, thật là không hiểu quy củ.

Trước mắt có một khăn lua giơ lên, là khăn lụa ta từng đưa cho nàng lau nước mắt, nhưng ta cũng không nhận lại.

Khăn lụa kia đã nhiễm mấy phần khí tức của nàng, nhiễm luận điệu kinh hãi thế tục, những lời nàng nói như là bông bồ công anh tản ra trong gió, bất cứ khi nào cũng có thể rơi vào lòng người, âm thầm bén rễ, lặng lẽ trưởng thành. Ta để nàng giữ lại khăn lụa, xoay người bước nhanh rời đi.

Không, tuyệt đối không thể. Đế vương bạc tình, ta đã sớm đóng băng tình cảm, như giam hãm chính mình trong một tòa cô thành. Ta đã quá rõ tính cách của chính mình, ngoài xa lánh phòng bị, cũng chỉ còn lại yếu ớt cố chấp mà thôi. Nếu lại có thêm lần nữa, chỉ sợ tâm ta sẽ thương tổn không thể vãn hồi. Cho dù ở nơi lãnh cung cô tịch cả đời này, cũng tốt, ta không bao giờ muốn lây nửa điểm tình, dù chỉ là một lần nữa.

Nhìn thân ảnh phản chiếu dưới hồ, bản thân ta như một loại bóng hình cô độc. Một đời sẽ là như thế, vĩnh viễn, cũng sẽ chỉ có mình ta với cô tịch.

Thật lâu sau đó ta mới biết được, thì ra ở thời khắc nàng cài cành bất thuyết hoa lên tóc ta, ta đã sớm động tâm.

- --Còn tiếp---

Editor lảm nhảm: Cùng ôn lại chuyện tềnh đao lòng này dưới góc nhìn của Hậu...

Tin buồn, sắp tới tui sợ là tui sẽ bận nè, sẽ cố vẫn 1 ngày 1c, nhưng sợ là ko phát phúc lợi thường xuyên đk ời:(((