Cùng Một Mái Nhà

Chương 5

Những gì Khôi Vĩ nói trên lớp cũng như những gì nói với Huy Kha ở nhà. Khôi Vĩ chỉ tập trung vào ý thức, không phải ép buộc. Bọn học trò chưa hiểu biết được sự lợi hại của ông thầy trẻ, Huy Kha hơi cau mày một chút, biểu hiện này của Khôi Vĩ có vẻ không đúng lắm…

_ Huy Kha, tao chẳng sợ ông thầy này!

Đứa bạn ngồi bên phải Huy Kha lên tiếng. Cậu hơi nhếch mép bảo nó:

_ Là tại mày chưa hiểu hết sự lợi hại của ổng thôi.

_ Mày biết ổng à?

_ Không. -Không hiểu sao, Huy Kha lại không muốn thừa nhận mình đã biết Khôi Vĩ từ trước – Tao chỉ thấy có những người coi vậy mà không phải vậy đâu!

_ Hứ, muốn kiểm tra xem ông thầy này thế nào thì thử là biết!

_ Mày tính thử cái gì?

Huy Kha sửng sốt kêu. Khôi Vĩ trên bục giảng vẫn đang nói, dưới lớp bắt đầu nhao nhao, một vài đứa học sinh hơi cau mày nhìn mấy đứa mang danh là quậy phá đang bày trò, ai cũng ngán ngẩm “Tiêu rồi! Ông thầy hiền thế này thì lớp đến khi nào mới khá được!”. Huy Kha còn chưa kịp nói thêm câu gì, thằng bạn đã phóng một cái máy bay giấy lên chỗ Khôi Vĩ, mũi máy bay chạm nhẹ vào vai Khôi Vĩ và rơi thẳng xuống đất.

Cả lớp nhất thời im lặng, sau đó nổ lên một tràng cười khanh khách. Mấy đứa bạn đều chồm người lên phía trước, có đứa nhìn ra sau tìm thủ phạm, còn thủ phạm thật sự thì tỉnh bơ như không. Huy Kha chậc lưỡi, thằng này thuộc dạng cá biệt hết thuốc chữa rồi mà.

_ Sau giờ học, ở lại lớp gặp thầy.

Khôi Vĩ mở chiếc máy bay ra, liếc mắt qua nội dung bên trong, không chỉ đích danh, nhưng ánh mắt phóng thẳng xuống chỗ đứa bạn kia.

Khôi Vĩ quay lại bàn giáo viên, thản nhiên mà tiếp tục:

_ Cất sách vở Sinh học cùng Lịch sử vào, cả vở Toán nữa, đây là giờ sinh hoạt chủ nhiệm, không phải giờ cho các em làm bài tập; tắt nguồn điện thoại đặt trong cặp đi, trong giờ học không được mang ra; còn có, không được vô phép nói leo trong lúc thầy cô đang nói như vậy. Lần này là lần đầu tiên, thầy sẽ không chỉ đích danh, nhưng nếu là lần sau, thầy sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.

Khôi Vĩ làm hàng loạt đứa rùng mình. Cứ tưởng thầy không để ý, ai ngờ mình làm gì thầy đều biết, mà còn biết rất tường tận nữa.

Và ba mươi đứa học trò đều có cùng cảm giác mà Huy Kha đã trải qua rằng: thầy coi hiền vậy chứ thật ra không phải vậy.

Cũng không hiểu buổi trưa làm gì mà Khôi Vĩ không về nhà, Huy Kha có chút thắc mắc.

Buổi chiều, Huy Kha theo đúng giờ đến phòng của Khôi Vĩ.

_ Anh…thầy…

Huy Kha cảm thấy bối rối. Ngày hôm qua mới là anh, hôm nay đã là thầy, nhưng gọi “thầy” ở nhà lại thấy không quen.

_ Ở nhà, gọi anh là “anh” được rồi.

Khôi Vĩ cười cười, chỉ chỉ ghế bảo Huy Kha ngồi xuống.

_ Bất ngờ không?

_ Có. Nhưng anh biết anh sẽ chủ nhiệm em đúng không?

_ À, lúc đầu khi đồng ý với anh hai của em, anh vẫn chưa biết gì hết. Cho đến tận khi nhận được dnah sách lớp, anh mới để ý. Lúc đó thì anh đã gặp em rồi.

Huy Kha gật gật ừ ừ. Cậu mang ra tập vở, lại sực nhớ đến một chuyện:

_ Anh, sao trưa nay anh không về?

_ À, anh có chút chuyện.

_ Anh nói gì với Liêm vậy? – Liêm là tên thằng bạn hồi trưa Khôi Vĩ nói muốn gặp.

_ Lúc đầu thì bạn ấy không ở lại đâu, nhưng anh đã nói thì nhất định phải gặp được bạn ấy cho bằng được. – Khôi Vĩ tinh quái cười – Còn anh nói gì với Liêm à, có cho người khác biết hay không là chuyện của bạn ấy. Nếu bạn ấy muốn cho em biết bạn ấy sẽ trả lời em. Nếu không, anh cũng không muốn nói ra.

_ Liêm… nó có hoàn cảnh gia đình rắc rối lắm. Mấy thầy cô trước, ai cũng xem nó là bất trị, nhưng… nhưng mà thật ra nó tốt lắm, em chơi với nó, em biết mà!

Huy Kha phân trần. Khôi Vĩ theo thói quen vỗ vỗ đầu Huy Kha:

_ Ừ, anh biết mà. Giờ lấy thời khóa biểu ra đi.

Qua một buổi chiều, đến buổi tối, tám giờ ba mươi Huy Kha đã hoàn thành xong những bài tập nâng cao Hóa học của Khôi Vĩ. Khôi Vĩ kiểm tra qua một lần, đưa lại cho Huy Kha:

_ Lí thuyết tốt lắm, em rất thông minh nhưng cần siêng năng hơn nữa. Sau này để anh tìm đồ dùng thí nghiệm cho em, thực hành vui mà, đúng không? – Khôi Vĩ tinh nghịch nháy mắt.

_ Em biết rồi.

_ Lấy giấy ra đi, chép một trăm lần câu “Em sẽ bao giờ không nói chuyện riêng trong tiết sinh hoạt chủ nhiệm nữa”. – Khôi Vĩ nét mặt không đổi, thản nhiên nói.

_ Cái gì a? Anh…

Khôi Vĩ nghiêm mặt:

_ Không đúng sao? Đừng tưởng là anh không biết em làm gì. Giờ sinh hoạt chủ nhiệm còn dám lơ là, còn dám nói chuyện như vậy, giờ bộ môn khác sẽ như thế nào? Hôm nayphạt nhẹ, lần sau, anh nhất định tăng gấp đôi số lượng phạt. Có rõ không?

_ Em rõ rồi, em lập tức chép.