Cùng Người Yêu Cũ Xuyên Đến 23 năm sau

Chương 50

“Vậy nên, Thích Mộ Dương ngồi cạnh cậu, hai người là bạn cùng bàn?” Cố Tuyền lặp lại một lần lời nói của Chử Tình, nói xong thì cười: “Bình thường người ngồi cùng bàn với cậu ta không phải đều là chó săn của cậu ta sao? Lúc nào lại đổi thành cô bé xinh đẹp rồi?”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Cậu có ý kiến?” Chử Tình nhướng mày.

Khóe môi Cố Tuyền cong lên, nhìn chằm chằm cô một lát, suy ngẫm gì đó, lát sau ý cười trong mắt càng đậm: “Có hứng thú đổi chỗ với tôi không?”

“Không.” Chử Tình vội vàng uống mấy ngụm canh trứng cuối cùng, nghe vậy đầu cũng không ngẩng lên.

Cố Tuyền cũng không nóng nảy: “Đừng từ chối tôi nhanh như vậy, tôi còn chưa nói điều kiện của tôi đâu, tuyệt đối không làm cậu thất vọng.”

“Hả? Cậu định lấy cái gì trao đổi?” Ý là muốn hối lộ cô? Quả nhiên, Chử Tình nghèo đói cảm thấy hứng thú ngẩng đầu, chuẩn bị nghe xem cậu ta định làm thế nào.

Mắt đào hoa quyến rũ của Cố Tuyền nhếch lên, bộc lộ sức hút của cậu ta như một con khổng tước: “Cậu đổi chỗ với tôi, tôi làm bạn trai cậu.”

Chử Tình: “…”

“Yên tâm, con người tôi nhìn qua có vẻ dữ dằn nhưng đối với con gái cũng coi như dịu dàng, cậu làm bạn gái tôi sẽ không thiệt.” Cố Tuyền lười biếng mở miệng, nói xong bèn chờ Chử Tình phản ứng.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nhưng Chử Tình cũng không lộ ra cảm xúc vui vẻ gì cả, ngược lại nhìn cậu ta, có vẻ một lời khó nói hết.

Cố Tuyền dừng lại, nụ cười trên mặt nhạt đi: “Cậu không muốn hay là chướng mắt tôi?”

Chử Tình buông tiếng thở dài, thấm thía mở miệng nói: “Chuyện này, Đại Quất à…”

“Cậu gọi tôi là gì?” Cố Tuyền cắt lời cô.

Chử Tình chớp chớp mắt: “Đại Quất.”

“… Tôi tên Cố Tuyền, ai nói với cậu tôi là Đại Quất?” Cố Tuyền cạn lời.

Chử Tình nhíu mày: “Có vấn đề à? Lấy đại cục làm trọng(*), còn là thành ngữ, bố mẹ cậu rất có văn hóa.”

(*) Đại Quất trong 大橘为重 diễn sinh từ lấy đại cục làm trọng “大局为重”, hai cụm này đồng âm với nhau. Tên Cố Tuyền có từ 顾 trong 顾全大局, cũng có nghĩa là lấy đại cục làm trọng nên Chử Tình đặt biệt danh cho Cố Tuyền là Đại Quất.

Beta: Đại Quất còn có nghĩa đen là quả quýt to, chắc Chử Tình cũng có ý này. 

“… Cmn đừng có đặt biệt danh linh tinh cho tôi.”

“Sao lại là đặt linh tinh chứ? Tôi cảm thấy khá hay.” Đằng sau Chử Tình đột nhiên truyền đến giọng nói của Thích Mộ Dương. Đợi lúc cô quay đầu nhìn lên, Thích Mộ Dương đã đến cạnh cô, ngồi xuống. Sau đó Thích Vị Thần cũng ngồi xuống bên còn lại, hai người một trái một phải bảo vệ cô ở giữa.

Sau khi nhìn thấy Thích Mộ Dương, ý cười trong mắt Cố Tuyền đậm hơi: “Ai da, đây không phải Thích đại ca à, sao không đi cùng đám chó săn kia của cậu?”

“Ai cần mày lo, Đại Quất.” Thích Mộ Dương cố ý nhấn mạnh hai chữ cuối.

Ý cười trên mặt Cố Tuyền nháy mắt không còn, đôi mắt đào hoa dường như mọc ra dao nhỏ, hung tợn nhìn chằm chằm Thích Mộ Dương. Thích Mộ Dương cũng nhìn lại, hai người giống như hai con gà âm thầm chọi nhau, muốn dùng ánh mắt xử lý đối phương.

Chử Tình quét mắt nhìn bọn họ một cái, sau đó quay đầu nhìn về phía Thích Vị Thần: “Cậu không mua cơm à?”

“Ừ.” Thích Vị Thần trả lời, nhưng lại không có ý định đứng dậy đi lấy cơm mà hỏi cô: “Vừa nãy hai người nói chuyện gì?”

“À, cũng không có gì, cậu ta muốn đổi chỗ với tôi, tôi không đồng ý.” Chử Tình thuận miệng nói.

Thích Vị Thần nhìn về phía cô: “Chỉ vậy?”

“Đúng vậy.” Chử Tình khó hiểu nhìn cậu, không hiểu chuyện này có gì để mà nghi ngờ.

Thích Vị Thần đánh giá cô một lúc, xác định cô không giấu giếm chuyện gì khác thì ánh mắt hơi dịu dàng hơn: “Cậu ăn gì rồi?”

“Tiểu long bao, hôm nay khá ngon, nếu cậu muốn ăn thì đi mua hai lồng, chia tiếp cho tôi mấy cái, tôi chưa ăn no.” Chử Tình hứng lên.

Ánh mắt Thích Vị Thần khẽ động: “Ngon như vậy?”

“Ừ, thật sự rất ngon.” Chử Tình nở nụ cười.

Thích Vị Thần nhìn chằm chằm cô một lát, quanh thân ngập tràn hơi thở sung sướng.

Gặp phải màn nói chuyện nhàm chán của hai người, cuối cùng hai con gà chọi đều không duy trì được khí thế kiêu ngạo, hơi bất mãn nhìn về phía họ. Sau khi Cố Tuyền nhìn thấy mặt Thích Vị Thần thì dừng lại một lát, hơi ngạc nhiên mở miệng: “Thích Mộ Dương, đây là anh em ruột thất lạc nhiều năm của mày à?”

“Liên quan cái rắm gì đến mày, nói nhảm nhiều thật.” Thích Mộ Dương cũng không khách khí chút nào.

Cố Tuyền ‘hừ’ một tiếng, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa Thích Vị Thần và Chử Tình, đột nhiên ý vị sâu xa: “Hai người các cậu là một đôi?”

“Ừ...”

“Không phải.”

Giọng nói của hai người đồng thời vang lên. Thích Vị Thần chỉ ‘ừ’ một tiếng, nghe thấy Chử Tình vội vàng làm rõ như vậy thì sung sướng ban nãy trở thành hư vô.

Chử Tình ‘khụ’ một tiếng, bình tĩnh nhìn Cố Tuyền: “Cậu nghĩ nhiều.” Con trai còn ở đây đó, dù cô đánh nhau, yêu sớm, chửi tục, nhưng ít nhiều cũng phải bận tâm đến vấn đề giáo dục, sao có thể thừa nhận điều này trước mặt Thích Mộ Dương được.

“Không phải à, vậy thì tốt rồi.” Cố Tuyền cười tủm tỉm nhìn Chử Tình, so với cái tính  y như chọi gà ban nãy thì khác biệt như hai người.

Thích Vị Thần lạnh lùng nhìn cậu ta một cái, sự lạnh lùng trong mắt làm Cố Tuyền sửng sốt. Thích Mộ Dương tức giận mắng một tiếng: “Có gì mà tốt, cmn mày cút xa ra.”

Cố Tuyền hoàn hồn: “Mày kích động thế làm gì? Cũng không phải đang nói mày, chắc không phải…” Cậu ta nói được một nửa thì sửng sốt bởi lời nói của chính mình, sau khi phản ứng lại thì cười như không cười nhìn về phía Thích Mộ Dương: “Không phải chứ mày? Bảo sao lại ngồi cùng bàn với con gái, hóa ra là cây vạn tuế ra hoa?”

Thích Mộ Dương cười lạnh một tiếng: “Nói lung tung cái gì, cút đi cho ông.”

“Không cút” Cố Tuyền khiêu khích nhìn cậu ta một cái, sau đó cong lên khóe môi nhìn về phía Chử Tình, đưa thẻ căn cước trong tay sang: “Bạn học, độc thân sao?”

“Liên quan cái rắm gì đến mày!” Thích Mộ Dương cả giận nói.

Cố Tuyền hiểu rõ: “Xem ra độc thân, chưa ăn no đúng không, đi, tôi mời cậu.”

“Mẹ ông đây… cần đến mày mời à?!” Thích Mộ Dương xù lông đứng dậy.

Cố Tuyền hình như rất thích nhìn dáng vẻ xù lông của Thích Mộ Dương, nghe vậy tâm trạng vui vẻ nhìn về phía cậu ta: “Tôi thích.”

“Cậu ấy không thích.”

Giọng nói lạnh lẽo vang lên, ba người khác đều sửng sốt. Nhìn về phía Thích Vị Thần, chỉ thấy cậu lạnh lùng ăn nốt chiếc bánh bao cuối cùng trong lồng hấp của Chử Tình, sau đó bơ hai con gà chọi đi, bình tĩnh nhìn về phía Chử Tình: “Ăn chưa no.”

“… Nói nhảm, cậu chỉ ăn có một cái thì có thể no à?” Chử Tình cạn lời đối diện với cậu, hoàn toàn không nhớ ra vừa nãy cậu dùng đũa của mình.

Thích Vị Thần bình tĩnh nói: “Mua cho mình.”

“Cậu không tự đi được?” Chử Tình nhướng mày.

Thích Vị Thần không nói, chỉ im lặng nhìn cô chằm chằm. Khóe miệng Chử Tình giật giật: “Được rồi, tôi mua cho cậu, còn cần gì nữa không?”

“Mua sữa đậu nành.” Thích Vị Thần cũng không khách khí.

Thích Mộ Dương lập tức bổ sung một câu: “Tôi cũng muốn sữa đậu nành, cảm ơn.”

Chử Tình nhìn hai người này một cái, lẩm bẩm một câu “Quỷ phiền phức” rồi trực tiếp đi mua đồ ăn cho bọn họ.

Chử Tình vừa đi, bầu không khí tại hiện trường hoàn toàn lạnh lẽo. Thích Vị Thần hờ hững nhìn Cố Tuyền một cái: “Cách xa cô ấy ra.”

Cố Tuyền bị Thích Vị Thần khiêu khích trắng ra như vậy cũng không tức giận, chỉ là nhìn chằm chằm cậu không chớp mắt, nhìn một lúc lâu rồi cong khóe môi lên: “Sao tôi lại cảm thấy chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi nhỉ?”

“Cmn bớt lôi kéo làm quen đi.” Thích Mộ Dương không kiên nhẫn nói: “Cút nhanh lên.”

Cố Tuyền không muốn đi đâu, nhìn chằm chằm Thích Vị Thần hơn nửa ngày mới bừng tỉnh: “Có phải trong lúc họp phụ huynh hồi cấp hai không? Không đúng không đúng, có thể là tôi nhớ nhầm…”

Thích Mộ Dương nghe vậy, trong lòng căng thẳng, trường cấp hai cậu ta học quản lý rất nghiêm khắc, một năm hai lần họp phụ huynh, bố mẹ thường xuyên thay nhau đi họp, Cố Tuyền từng gặp cũng bình thường. Đầu óc thằng nhóc này lại thông minh, nhỡ đâu nghĩ ra điểm mấu chốt trong đó… Thích Mộ Dương nhanh chóng cắt lời cậu ta: “Mày gặp qua cái rắm, cậu ấy là người thân của tao, năm nay mới đến thành phố A, tên ngu ngốc như mày không phải cảm thấy cậu ấy trông giống tao thì cho rằng mình từng gặp chứ.”

“Ai biết, chắc là nhớ nhầm.” Cố Tuyền không chút để ý nhìn Thích Mộ Dương một cái: “Tao nói này, không gặp nhau lâu như vậy rồi, mày không thể nói chuyện khách khí với tao chút à?”

“Tao không đánh mày đã là không tệ rồi, nhanh cút đi.” Thích Mộ Dương chán ghét nói.

Cố Tuyền liếc xéo cậu ta một cái, dường như đã chơi đủ rồi, xoay người rời đi. Cậu ta đi rất lâu rồi nhưng tâm trạng Thích Mộ Dương vẫn không như ý, cau mày nhìn về phía Thích Vị Thần: “Bố, bố nói xem cậu ta có phải rất phiền phức không?!”

“Ừ, rất phiền.” Thích Vị Thần bình tĩnh nói.

Thích Mộ Dương hầm hừ ngồi xuống: “Giờ làm sao đây, có thể đuổi cậu ta đi không?”

“Cậu ta không ăn trộm, không cướp giật, đuổi đi kiểu gì?” Thích Vị Thần hỏi lại.

Thích Mộ Dương hừ một tiếng: “Cũng phải.”

Đợi lúc Chử Tình đến trước mặt, hai người đàn ông kết thúc cuộc nói chuyện, nhận lấy bữa sáng trên tay cô bắt đầu ăn. Bởi vì chuyện của Cố Tuyền mà thời gian ba người giải quyết xong bữa trưa muộn hơn lúc trước rất nhiều. Đến khi vào lớp, trong lớp đã ngồi đầy người, mấy người vào phòng học thì chú ý đến cái bàn bên cạnh chỗ ngồi của ‘Không đạt tiêu chuẩn’ không thấy đâu, đến gần lối đi chỗ Thích Mộ Dương lại có thêm một chiếc bàn. Giờ phút này, Cố Tuyền đang ngồi ở đó, cãi nhau với Gian Thần bên cạnh.

“Ai da, đến rồi?” Cố Tuyền vẫy vẫy tay với Thích Mộ Dương.

Thích Mộ Dương chán ghét nhìn cậu ta một cái: “Mày ngồi đây làm gì?”

“Cô chủ nhiệm bảo tao ngồi, bạn học Chân Hữu Chí ngồi cùng bàn với tao có một tiết đã hậm hực, vì sự khỏe mạnh cả thể xác lẫn tinh thần của cậu ta, tao chỉ có thể chuyển xuống phía sau.” Cố Tuyền nói xong ‘hừ’ một tiếng, dáng vẻ không tình nguyện.

“Cmn đừng tưởng là tôi không thấy cậu tự mình tìm cô giáo đổi chỗ.” Gian Thần lập tức vạch trần.

Ánh mắt Cố Tuyền lạnh đi, khóe miệng vẫn cười như không cười khiêu khích: “Mày là cái thá gì, đến lượt mày nói chuyện với tao?”

“Cmn mày…” Gian Thần một chân đá bay ghế dựa, định đánh cậu ta nhưng lại bị Nhóc Mập ngăn cản một phen.

Trần Tú ở chỗ ngồi cũng lập tức thấy lo lắng, nhanh chóng chạy đến giữ chặt cậu ta, dùng giọng nói chỉ có bọn họ nghe thấy nhỏ giọng nói: “Mày đừng có chọc đến nó, mày đánh không lại nó...”

“Gian Thần.” Gian Thần không phục, còn muốn xông lên đánh, cuối cùng, Thích Mộ Dương lên tiếng cảnh cáo nên cậu ta mới oán hận đứng yên, không tiếp tục bước về phía trước thêm bước nào nữa.

Cố Tuyền mỉa mai: “Gian Thần? Cái biệt danh này thật sự độc đáo, xem ra Thích Mộ Dương cũng không coi mày ra gì nhỉ.”

Thích Mộ Dương vừa nghe thì muốn nổ tung, bị Thích Vị Thần kéo lại, lúc này cậu ta mới nhẫn nhịn, cau mày hỏi: “Cmn mày có chuyển đi hay không?”

“Không chuyển.” Cố Tuyền cười khiêu khích.

Thích Mộ Dương cười lạnh một tiếng, trực tiếp ném cái bàn cậu ta vừa kê đến xuống đất. Nụ cười trên mặt Cố Tuyền nháy mắt biến mất, không khí trong giây phút này căng thẳng đến tận cùng.

Ngay lúc một trận hỗn chiến sắp bắt đầu, một cái tay nhỏ đẩy Thích Mộ Dương đi vào trong, vừa đi vừa phàn nàn: “Sắp vào học rồi còn cãi cọ cái gì, nhất định phải đợi thầy giáo đến đánh các người một trận hả? Mộ Dương, chúng ta đổi chỗ, không phải không để cậu ngồi với Đại Quất là được rồi sao…”

Thích Vị Thần nghe được thấy cô định ngồi cạnh Cố Tuyền ngồi, ánh mắt hơi động.

“… Đừng gọi bậy.” Sự tức giận mà Cố Tuyền tích góp bị cái biệt danh không ra gì này quấy nhiễu hoàn toàn.

Chử Tình quét mắt nhìn cậu ta một cái, đẩy Thích Mộ Dương đến góc tường, sau đó bản thân định ngồi xuống ngay cạnh cậu ta, kết quả vừa ngồi xuống đã bị Thích Vị Thần kéo dậy: “Cậu ngồi với Trần Tú, mình ngồi giữa bọn họ.”

Chử Tình: “?”

Thích Mộ Dương: “…”

“Nghe lời.” Thích Vị Thần bình tĩnh mở miệng.

Cậu nói ra hai chữ này trước mặt nhiều người như vậy, Chử Tình có chút xấu hổ đến mức luống cuống, nhanh chóng gật đầu rồi lên phía trước ngồi. Thích Vị Thần liếc nhìn Cố Tuyền một cái, sau đó ngồi xuống ngay bên cạnh Thích Mộ Dương. Cố Tuyền nhàm chán sờ sờ mũi, kê bàn tử tế rồi ngồi xuống.

Chử Tình thấy cậu ta nghe theo như vậy, đáy mắt xuất hiện chút kinh ngạc. Nên biết là mới một tiếng trước, cậu ta còn vì ‘Không đạt tiêu chuẩn’ tùy tiện nói vài câu đã đánh người, nhưng bị Thích Mộ Dương xốc bàn lên lại không thấy cậu ta trả đũa, là kiêng kị đối phương hay là… có mưu đồ lớn gì?

Trong lúc Chử Tình suy đoán động cơ của Cố Tuyền, Thích Mộ Dương đã nguôi giận, giờ phút này nhìn Thích Vị Thần ở bên cạnh, có cảm giác hối hận muộn màng ——

Cậu ta không muốn ngồi cùng bố!

“Tiết này là Vật lý, cậu còn mấy công thức chưa nhuần nhuyễn, chúng ta ôn tập chút.” Thích Vị Thần bình tĩnh nói.

Thích Mộ Dương nuốt nước miếng, còn chưa nói lời nào đã nghe thấy tiếng cười nhạo của Cố Tuyền tiếng: “Ai da Thích Mộ Dương, cậu còn học nữa cơ, thật không ngờ nha.”

“Trước kia ông đây cũng học, sao hả?!” Thích Mộ Dương mắng lại, âm thầm cảm thấy có chút mất mặt không thể nói ra.

Cố Tuyền hừ một tiếng, không nói gì, nhưng sự khinh thường trong mắt không che giấu được. Thích Mộ Dương nhìn đến mức tức giận, chỉ muốn một trận tử chiến với cậu ta, nhưng dưới ánh mắt lạnh lùng của Thích Vị Thần lại phải cố gắng nhịn, tâm trạng không vui giở sách ra.

Cố Tuyền thấy vậy càng không kiêng nể gì: “Cậu còn rất dễ quản, cậu ấy là bố cậu à mà cậu nghe cậu ấy như vậy, bảo học cái gì thì học cái đó.”

“Cmn mày…” Thích Mộ Dương điên tiết nhìn qua, lại vì ở giữa còn có Thích Vị Thần, nháy mắt nuốt lời định nói xuống, nét mặt bị đè nén trầm xuống.

Cố Tuyền thấy dáng vẻ này của cậu ta thì không nhịn được muốn chọc giận, lúc đang định tiếp tục nói gì đó kích thích thì Thích Vị Thần đột nhiên nhìn về phía cậu ta: “Im lặng, đừng quấy rầy cậu ấy.”

Không biết vì sao, mỗi lần Cố Tuyền đối diện với Thích Vị Thần thì luôn không nhịn được sợ hãi. Cậu ta vô cùng không thích cảm giác này, vậy nên nói chuyện vô cùng không khách sáo: “Ông đây càng muốn quấy rầy, mày muốn thế nào?”

Thích Mộ Dương bênh vực người mình nhất, vừa nghe cậu ta nói chuyện với bố mình kiêu ngạo như vậy thì lập tức muốn đập bàn đứng dậy, thời khắc mấu chốt lại bị Thích Vị Thần ngăn cản.

Học sinh hai bàn sau đều luôn luôn chú ý đến chỗ bọn họ, Chử Tình cũng không ngoại lệ. Họ nghe thấy lời nói của Cố Tuyền, trong lòng đều vô cùng không vui.

Tuy tính cách Thích Vị Thần lạnh lùng, ngày thường cũng không giao lưu với người khác nhưng uy danh của cậu trong lòng những học sinh hàng sau lại cao vô cùng. Giờ phút này nhìn thấy cậu bị mắng đều hơi ngo ngoe rục rịch, nhưng vì tiết đầu tiên là của thầy giáo Vật lý, vị thầy giáo đức cao vọng trọng này chỉ nhìn nhận theo thành tích, từ trước đến giờ phạt rất nặng đối với học sinh học kém, vậy nên bọn họ sợ ông đến mức ngoài dự kiến.

Bởi vì sợ thầy giáo nên họ chỉ có thể dùng ánh mắt cảnh cáo Cố Tuyền. Chử Tình thảm hại hơn, ngay cả ánh mắt cũng không cho được, chỉ có thể dựng lỗ tai lên nghe rõ tình huống, hơn nữa hạ quyết định trong lòng, tính nếu Cố Tuyền tiếp tục quá mức thì sẽ dùng một cái tát đánh vỡ đầu cậu ta.

Cố Tuyền không biết chính mình chỉ mắng Thích Vị Thần một câu, đã bị những người khác suy ngẫm ra bao nhiêu hình ảnh máu me, giờ phút này còn đang đắc ý dào dạt, thậm chí lấy điện thoại ra bật nhạc ra hơi nhỏ.

“Cảnh cáo cậu lần cuối cùng, yên tĩnh một chút.” Giọng nói của Thích Vị Thần lạnh xuống.

Cố Tuyền cong lên khóe môi: “Trả lời mày lần cuối cùng, ông đây không.”

Tất cả những người nghe thấy lời nói của bọn họ đều nhíu mày lại, Thích Mộ Dương càng là gần như sắp bùng nổ. Thật ra Thích Vị Thần bị khiêu khích vẫn bình tĩnh, nghe vậy bình thản giơ tay lên. Tất cả mọi người đang lưu ý đến bên này đều sửng sốt, không hiểu cậu định làm gì.

Thầy giáo đang giảng bài vốn dĩ xụ mặt, sau khi nhìn rõ là Thích Vị Thần thì vẻ mặt lập tức dịu dàng hỏi: “Sao vậy?”

“Thưa thầy, cậu ta quấy rầy em học.” Giọng nói Thích Vị Thần bình thản chắc chắn, trong lúc nói ra thì dùng ngón tay thon dài chỉ Cố Tuyền bên cạnh.

Cố Tuyền: “…”

Những người khác: “…” Như vậy cũng được?

Bọn họ lăn lộn nhiều năm như vậy, chuyện lớn hay nhỏ đều tự mình giải quyết, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy… Có người tố cáo với thầy giáo.