Cùng Người Yêu Cũ Xuyên Đến 23 năm sau

Chương 52

Chử Tình chạy mất trong tiếng tò mò của mọi người, giờ phút này ngay cả hai bố con cô cũng không đợi, về thẳng ký túc xá, đến tận khi đứng trước gương trên ban công mới nhìn đến gương mặt đỏ không bình thường của mình, đôi mắt lại sáng ngời.

Cô hít sâu một hơi, vứt hết những suy nghĩ lung tung rối loạn trong đầu đi, lúc này mới lấy đồ đạc đi tắm. Nữ sinh tắm rửa gội đầu luôn có rất nhiều trình tự, đợi đến khi cô tắm rửa thơm tho đi ra đã là nửa tiếng sau. 

Ngâm nước ấm đến mức xương cốt đều trở nên lười biếng, cô ra ngoài đến một lúc lâu vẫn lười đi sấy tóc, chỉ dùng khăn bông lau qua một chút rồi nằm lì trên ghế ngây người. Không biết qua bao lâu, cô tùy ý cầm lấy điện thoại, vừa định chơi một ván game thì nhìn thấy tin nhắn Thích Vị Thần gửi đến hai mươi phút trước: ‘Xuống tầng.’

Cô giật mình, nhanh chóng gọi lại cho cậu, di động chỉ đổ chuông hai lần đã có người nghe máy.

“Alo mẹ, có việc sao?” Giọng nói của Thích Mộ Dương từ ống nghe truyền đến.

Chử Tình nhíu mày: “Sao lại là con nghe, bố con đâu?”

“Bố con vừa đi ra ngoài, không cầm điện thoại, không biết đi đâu, giờ còn chưa về.” Thích Mộ Dương ‘chậc’ một tiếng: “Mẹ gọi đến có việc gì không?”

Chử Tình nghe vậy hơi sửng sốt, nhanh chóng nói: “À à không có việc gì, cúp đây.”

“Mẹ…”

Thích Mộ Dương nói được một nửa thì cô nhanh chóng tắt máy, ném khăn lông trên mặt, giày cũng không rảnh thay đã vội vội vàng vàng chạy xuống tầng, sau khi xuống thì ngó trái ngó phải nhưng không tìm thấy Thích Vị Thần. Giờ đã gần 10 giờ, dưới ký túc xá cũng không có một người nào, cô đi một vòng khắp nơi không tìm được người thì định quay người đi lên.

Vừa xoay người lại thì nghe thấy giọng nói quạnh quẽ trong một góc: “Không tìm nữa sao?”

Chử Tình hoảng sợ, sau khi quay đầu lại nhìn thấy cậu ở chỗ tối thì lập tức dở khóc dở cười đi đến: “Có phải cậu có vấn đề không, thấy mình xuống vì sao không gọi mình.”

“Mình còn chưa kịp gọi cậu thì cậu đã định về.” Vẻ mặt Thích Vị Thần bình tĩnh đánh giá cô: “Vì sao không sấy tóc, như vậy rất dễ bị cảm.”

Chử Tình cạn lời lườm cậu một cái, không muốn nói tiếp đến vấn đề này: “Cậu đột nhiên tìm mình có chuyện gì?”

“Có hai việc tìm cậu.” Thích Vị Thần nhìn về phía cô, chỗ bọn họ đứng vừa vặn ở góc chết đèn đường, trong một mảnh tối tăm, chỉ có đôi mắt cậu là ánh sáng duy nhất.

Không khí dường như đột nhiên nhạy cảm hơn, Chử Tình nuốt nước miếng, trái tim đập bùm bùm: “Chuyện, chuyện gì?”

Cô vừa dứt lời thì giọng nói trêu đùa của mấy nữ sinh truyền đến, nghe ra là người trong lớp, cô nháy mắt rùng mình. Nếu trong lúc này cô và Thích Vị Thần bị bắt được thì sẽ nói không rõ… dù không có gì nhưng nếu có người nhiều chuyện mách lẻo đến trước mặt thầy cô thì cũng sẽ tăng thêm rất nhiều phiền toái.

Trong lúc cô đang khẩn trương thì bàn tay to lớn của Thích Vị Thần đột nhiên cầm lấy hai cánh tay cô, kéo người vào trong lồng ngực, đồng thời lui về phía sau một bước, phần lưng trực tiếp tiếp xúc với tường vây, hai người lập tức hoàn toàn ẩn trong bóng tối.

“Cậu...”

“Suỵt!”

Giọng nói của các nữ sinh càng ngày càng gần, Chử Tình đành phải ngậm miệng lại, căng lỗ tai lên nghe giọng nói của họ. Đến tận khi nghe họ đã vào ký túc xá thì Chử Tình mới thả lỏng người. Vừa thả lỏng, cô mới phát hiện bản thân hoàn toàn dựa vào lồng ngực Thích Vị Thần, ngay cả đôi tay cũng đang chống trên vai cậu, tư thế thân mật vượt qua bất cứ lần tiếp xúc nào.

Mặt cô lập tức đỏ lên trong nháy mắt, tay chân cũng trở nên luống cuống, lại vì quá mức hoảng loạn mà không đứng vững, lần nữa nhào vào lòng ngực cậu. Đôi mắt của Thích Vị Thần tối sầm lại: “Cậu cố ý?”

“Mình không có!” Chử Tình xấu hổ buồn bực liếc nhìn cậu một cái, định đẩy cậu ra lần nữa nhưng lại bị cậu khóa chặt trong ngực không thể động đậy: “Cậu, cậu đừng quá mức, nhanh chóng nói xem tìm mình có việc gì, mình muốn đi ngủ.”

“Chuyện thứ nhất,” Thích Vị Thần điều chỉnh cánh tay một chút để ôm cô thuận tiện hơn:  “Hôm nay cậu nói bản thân có chủ, chủ kia là ai?”

Chử Tình: “…”

“Nói đi.”

Chử Tình chột dạ liếc cậu một cái: “Dù sao không phải cậu...”

Vừa dứt lời, trán bị cậu hôn một cái, Chử Tình ngây ngốc ngẩng đầu, khoảng cách với cậu không đến mười centimet.

“Là ai?” Thích Vị Thần hỏi.

Chử Tình: “…”

“Ai?” Thích Vị Thần hỏi xong, hôn một cái trên chóp mũi của cô.

Nếu cô thật sự không trả lời, tiếp theo hôn ở đâu hình như không cần nhiều lời. Chử Tình nuốt nước miếng: “Cậu...”

Thích Vị Thần lúc này mới vừa lòng buông cô ra. Chử Tình sợ đến mức lùi ra sau hai bước dài, sau khi giữ khoảng cách an toàn mới thở phào một hơi, mang theo một gương mặt đỏ thẫm không phục hỏi: “Cậu, cậu, cậu học chiêu trò ở đâu?!”

“Đọc một ít sách.” Thích Vị Thần bình tĩnh trả lời.

Chử Tình mở to hai mắt: “Chỉ đọc sách?”

Thích Vị Thần im lặng trong chớp mắt: “Cũng xem vài bộ phim truyền hình hợp khẩu vị của cậu. Phim những năm trước 2019 chiếu trên màn hình hiện tại không nét lắm nhưng không ảnh hưởng đến việc xem.”

Chử Tình: “… Cho nên? Rút ra được kinh nghiệm gì?”

“Rất nhiều, quan trọng nhất là chia một câu thành mười câu, con gái thích con trai lải nhải.” Nói đến đây, Thích Vị Thần nhăn mày lại, đáy mắt hiện lên sự khó hiểu chân thật: “Nói chuyện không tìm thấy trọng điểm có gì thích chứ?”

“Nhưng cậu bây giờ nói nhiều hơn trước kia không ít.” Chử Tình nhướng mày, bảo sao cô luôn cảm thấy nói chuyện với cậu thông thuận, hóa ra là bởi vì cậu nói chuyện nhiều.

“Không có cách nào, muốn bảo đảm cậu không di tình biệt luyến trước khi tốt nghiệp thì chỉ có thể dành nhiều công sức một chút. Tuy vẫn không hiểu vì sao cậu sẽ thích như vậy.” Thích Vị Thần nói xong dừng một lúc, nhìn chằm chằm cô một hồi, đáy mắt hiện lên chút ý cười rõ ràng: “Nhưng xem ra hiệu quả không tệ.”

Chử Tình: “…” Lưu manh không đáng sợ, chỉ sợ lưu manh có văn hóa, đặc biệt là loại lưu manh giỏi tổng kết như này.

Thích Vị Thần thấy cô mở to hai mắt, nhìn mình không chớp mắt. Rõ ràng bình thường tính tình sáng nắng chiều mưa, giờ phút này lại hoảng sợ giống như một con nai con, làm người ta muốn bắt nạt một chút. Nghĩ như vậy, cậu vô thức đi lên phía trước một bước. Chử Tình bị cậu làm cho hoảng sợ, đột nhiên lùi về sau hai bước, khoảng cách giữa hai người một lần nữa bị kéo xa.

“Mình đâu có ăn cậu.” Trong giọng nói của Thích Vị Thần hiếm khi lộ ra một chút bất đắc dĩ.

Đối với chuyện này, Chử Tình ‘a’ một tiếng, sau khi bình tĩnh thì nheo mắt lại hỏi: “Không phải có hai chuyện sao? Chuyện thứ hai là gì?”

Tuy Thích Vị Thần không muốn nói sang chuyện khác nhanh như vậy, song thấy mặt cô vẫn đỏ rực thì biết nếu bắt nạt người quá tàn nhẫn, e rằng sẽ cô sẽ không để ý cậu mấy ngày, vì vậy có chuyển biến tốt thì thu tay, không tiếp tục trêu cô.

Chử Tình thấy cậu không nói lời nào, trong lòng xuất hiện một chút thắc mắc, ngay khi đang định mở miệng hỏi một chút thì nghe thấy câu nói lạnh lùng của cậu: “Hôm nay cậu sai hơi nhiều đề, vừa nhìn là biết không học tử tế, bởi vì mình đổi chỗ ngồi không giám sát cậu chặt chẽ được à?”

Chử Tình: “…”

“Mình cũng đã nhìn ra, phạt tiền đối với cậu và Mộ Dương không có tác dụng, vậy nên sau này trực tiếp đổi thành chép sách, ít nhất còn có thể để hai người làm quen với Ngữ văn và tiếng Anh một chút, hiện tại thông báo với cậu, ngày mai nếu sai quá ba câu thì chép lại một lần tất cả bài khóa Ngữ văn và tiếng Anh từng học.”

Chử Tình: “…” Cô không nên đi xuống.

“Cho nên, biết tiếp theo nên làm thế nào chưa?” Thích Vị Thần tới gần một bước.

Khóe miệng Chử Tình giật giật: “Học hành tử tế, mỗi ngày đều tiến bộ.”

Khóe môi Thích Vị Thần hiện lên một chút độ cong: “Còn nữa?”

“Còn có…” Cậu đi ra khỏi bóng tối, ánh trăng chiếu trên mặt cậu, chiếu sáng rõ ràng nụ cười nhạt của cậu. Chử Tình không có sức kháng cự ngây người một lát, sau khi nghĩ đến tình cảnh hiện tại của mình thì lập tức cảm thấy sức quyến rũ của người trước mặt giảm đi: “Còn có, vì sau này có thể tập trung học tập, cậu cách xa tôi một chút.”

Cô quá hận, một giây trước còn gọi người ta Tiểu Điềm Điềm, giây tiếp theo đã phạt cô chép sách, nếu biết trước cô đã không xuống, để cậu một mình đứng ở chỗ này nhàm chán cho rồi. Nghĩ đến đây, Chử Tình oán hận liếc nhìn cậu một cái, chạy chậm về phòng ký túc xá.

Thích Vị Thần nhìn theo cô đi xa mới chậm rì rì vòng lại. Đến khi cậu về phòng ký túc xá, Thích Mộ Dương đang đi giày, dường như định ra ngoài.

“Đi đâu làm gì vậy?” Cậu hỏi.

Thích Mộ Dương ngẩng đầu, sau khi thấy cậu thì thở ra một hơi: “Bố! Bố đi đâu vậy? Con đang chuẩn bị đi tìm bố đây!”

“Có chút việc.” Thích Vị Thần không trả lời thẳng.

Thích Mộ Dương một lần nữa cởi giày, kéo ghế dựa đến trước mặt Thích Vị Thần, ngồi xuống: “Vừa nãy mẹ con gọi điện cho bố, bố muốn gọi lại không?”

“Lúc nào?”

Thích Mộ Dương suy nghĩ một lúc: “Khoảng gần nửa tiếng đồng hồ trước thì phải.”

Thích Vị Thần dừng một lúc: “Không có gì, không cần gọi lại.”

“Vì sao? Nhỡ đâu mẹ lo lắng…” Thích Mộ Dương linh quang chợt lóe, giận dỗi hỏi: “Bố giấu con lén gặp mặt mẹ?!”

Cậu ta tức giận quá chân thật, Thích Vị Thần lại không có lời gì để nói, lặng im một lát rồi nhắc nhở cậu ta: “Bố với cô ấy là vợ chồng hợp pháp.”

“Xì! Đấy cũng là việc sau này, giờ mẹ con là cô bé đáng yêu đơn thuần vô tội, vẫn là trẻ con đó! Bố đừng tán tỉnh mẹ lung tung. Dù có muốn theo đuổi cũng nên chờ sau khi tốt nghiệp cấp ba, nếu không dọa đến mẹ thì làm sao bây giờ?” Thích Mộ Dương cảnh cáo bố mình một cách chính nghĩa nghiêm túc. 

Thích Vị Thần im re, không biết có nên nói cho cậu ta biết cô bé đáng yêu đơn thuần vô tội trong miệng cậu ta, lúc trước vì theo đuổi mình đã làm hết tất cả những việc lưu manh sẽ làm hay không. Sau khi im lặng ba giây, cậu vẫn quyết định giữ gìn hình tượng vợ mình trong lòng con trai, không nói.

“Bố nghe thấy con nói chuyện không?” Thích Mộ Dương thấy cậu không phản ứng mình, không khỏi hơi bất mãn.

Thích Vị Thần nhìn về phía cậu ta: “Nghe thấy.”

“Vậy giờ bố đảm bảo trước khi tốt nghiệp cấp ba không được phép rình rập mẹ con.” Thích Mộ Dương nhìn thẳng vào đôi mắt của ông bố năm mười tám tuổi.

Thích Vị Thần im lặng một lát, chậm rãi nói: “Bố cảm thấy hiện tại người con nên lo lắng không phải bố.”

“Có ý gì?”

“Cố Tuyền.” Vẻ mặt của Thích Vị Thần lạnh hơn một chút: “Cậu ta không phải người dễ dàng từ bỏ.”

Vừa nghe đến tên này, tâm trạng Thích Mộ Dương cũng không tốt, cậu ta tức giận, thật sự muốn chửi bậy nhưng ở trước mặt Thích Vị Thần lại nhịn: “Nếu là người bình thường, nghe thấy kiểu lý do từ chối như có người yêu mà mẹ dùng nhất định sẽ ngại việc tiếp tục trêu chọc, nhưng cậu ta lại không giống vậy, cậu ta chính là tên biến thái.”

Thích Vị Thần vốn đang định nói gì, lại bị một câu của Thích Mộ Dương giành lấy sự chú ý: “Con cảm thấy… mẹ con nói mình có chủ là lấy cớ?”

“Đương nhiên, hiện tại mẹ con còn chưa hiểu chuyện gì đâu, sao có thể có chủ thật, bố sẽ không đến mức tin ngay cả loại nói dối này chứ?” Tuy rằng đối phương là bố đẻ của mình nhưng Thích Mộ Dương vẫn không nhịn được cười nhạo cậu.

Thích Vị Thần: “…” Sau khi sinh con ra, rốt cuộc Chử Tình ở trước mặt thằng bé duy trì một hình tượng trường kỳ như thế nào?

“Bố, bố thật sự không có cách đuổi Cố Tuyền đi sao?” Thích Mộ Dương hỏi.

Thích Vị Thần: “Có.”

“Cách gì?” Ánh mắt Thích Mộ Dương sáng lên.

Thích Vị Thần nhìn về phía cậu ta: “Cách không quang minh chính đại, nhưng có việc nên làm, có việc không nên làm, cậu ta không phạm lỗi lớn, dù con có chán ghét cậu ta cũng không nên đối xử với cậu ta như vậy.”

“Vâng…” Thích Mộ Dương ủ rũ.

Thích Vị Thần nhìn cậu ta một cái, không chút để ý bổ sung: “Nhưng cậu ta quấy rầy mẹ con, chuyện này phải nhanh chóng giải quyết.”

“Đánh cũng không thay đổi, mắng cũng không được, giờ còn không thể đuổi cậu ta đi, có thể có cách nào?” Thích Mộ Dương hỏi.

Thích Vị Thần: “Có.”

Thích Mộ Dương dừng một lúc, khó hiểu nhìn về phía cậu. Thích Vị Thần rũ mắt, đáy mắt hiện lên chút ánh sáng nhàn nhạt.

Ngày hôm sau lại là ánh nắng tươi sáng, gần cuối mùa thu, thời tiết như vậy càng ngày càng ít, tâm trạng Chử Tình không tệ ngồi xuống bàn thứ hai từ dưới lên: “Chào buổi sáng nha bạn cùng bàn!”

“Chào buổi sáng!” Trần Tú đẩy đẩy gọng kính đen, nhìn thấy tài liệu trong tay cô thì  ngo ngoe rục rịch: “Cậu có thể cho tôi mượn xem không?”

“Đương nhiên, đây là của mấy ngày hôm trước, chỉ là cậu vẫn nên bắt đầu xem tài liệu từ ngày đầu tiên đi, Thích Vị Thần rất lợi hại, tôi không có kiến thức cơ sở gì cũng có thể hiểu.” Chử Tình hào phóng chia cho cậu ta.

Trần Tú thần sắc kích động: “Thật vậy sao?”

“Ừ, cầm đi.” Chử Tình xua xua tay, ngáp một cái rồi giở sách giáo khoa ra. Hôm qua Thích Vị Thần nói sau này phạt chép sách, kích thích này với cô mà nói cũng không nhỏ, cho nên hôm nay dù thế nào cũng không dám lười biếng.

Vượt qua một tiết tự học buổi sáng trong việc đọc sách, vừa tan học định đi ăn cơm thì trước mặt có thêm một hộp bánh kem nhỏ. Chử Tình khó hiểu ngẩng đầu thì đối diện với đôi mắt đào hoa của Cố Tuyền.

“Có việc?” Chử Tình nhướng mày.

“Mời cậu ăn bánh kem, nhìn xem cậu với bánh kem ai ngọt.” Cố Tuyền nhếch khóe môi.

Da gà của Chử Tình đều nổi hết lên, vẻ mặt ghét bỏ hỏi: “Cậu là người thế kỷ trước xuyên đến sao? Học từ ai loại lời âu yếm quê mùa như vậy?”

“Cậu không cảm động, tôi rất thương tâm đó nha.” Cố Tuyền bình tĩnh nói, nhìn không ra vẻ mặt có bao nhiêu thương tâm, nhưng đôi mắt lại thường ngó về phía Thích Mộ Dương, dường như đang thăm dò điểm mấu chốt của cậu ta.

Trong lòng Thích Mộ Dương bực bội, nhưng nghĩ đến những lời Thích Vị Thần dạy dỗ, cậu ta gắng nhịn xuống: “Chử Tình, chúng ta đi ăn cơm đi.”

“Được.” Chử Tình lên tiếng, ném bánh kem vào trong lòng ngực Cố Tuyền: “Bạn nhỏ à, tuổi của ông đây có thể làm mẹ cậu, về sau ít chơi những trò vô dụng này với tôi.”

Cố Tuyền cũng không giận, cười cười rồi cầm bánh kem đi, trước khi đi còn không quên thưởng thức một chút vẻ mặt lộ ra gân xanh của Thích Mộ Dương.

“Giống như ruồi bọ!” Thích Mộ Dương buồn bực nói.

Chử Tình nghiêng đầu liếc nhìn cậu ta: “Nếu biết là ruồi bọ thì cũng đừng để ý, còn tưởng rằng vừa rồi cậu sẽ phát hỏa nhưng lại không, đáng giá khen ngợi đó.”

“Bố dạy, bảo con đừng chấp nhặt với cậu ta.” Được khích lệ, vẻ mặt của Thích Mộ Dương lại như ánh mặt trời.

Chử Tình kinh ngạc nhìn về phía Thích Vị Thần: “Cậu tẩy não cho cậu ta thế nào?”

“Hiểu cách lấy lý trong tình.” Thích Vị Thần bình tĩnh nói.

Chử Tình tặc lưỡi một tiếng: “Vậy cậu cũng rất giỏi, ngay cả cậu ta cũng có thể khuyên được, không biết hiệu quả thế nào.”

“Yên tâm đi mẹ, bố con nói đúng, càng phản ứng lại cậu ta thì cậu ta càng hăng hái, hôm qua con vẫn luôn bơ cậu ta, cậu ta cảm thấy không thú vị. Giờ cậu ta trêu chọc mẹ cũng là vì chọc tức con, chỉ cần con không để ý đến cậu ta thì cậu ta sẽ không dính đến mẹ nữa.” Thích Mộ Dương cười hì hì nói.

Chử Tình vỗ vỗ lưng cậu ta: “Không hổ là con mẹ, khí phách!”

“Dễ nói dễ nói.” Thích Mộ Dương khách khí một lúc, trong lúc lơ đãng liếc nhìn trao đổi cùng Thích Vị Thần.

Kế tiếp cả ngày, quả nhiên Thích Mộ Dương nói được làm được, mặc kệ Cố Tuyền dùng cách gì khiêu khích, cậu ta đều không phản kích lại, nhưng thật ra Chử Tình bị Cố Tuyền làm phiền quá mức. Dường như thằng nhóc này không biết cái gì gọi là khiêm tốn, mới một ngày thôi mà chủ nhiệm lớp đã phải tìm hai người nói chuyện, cuối cùng vẫn là Chử Tình thề với trời, chủ nhiệm lớp mới xác định hai người gần rơm cũng không bén mới thả bọn họ về lớp.

Sau khi bị cô chủ nhiệm tìm một lần, Chử Tình càng bực bội, nhân lúc những người khác không có mặt âm thầm hỏi Thích Vị Thần: “Lúc trước mình theo đuổi cậu cũng làm phiền người như vậy sao?”

“Không phiền.” Thích Vị Thần xoa đầu cô.

Chử Tình hoài nghi liếc nhìn cậu: “Thật sự?”

“Ừ.”

“Đừng có lừa mình, ngay từ lúc đầu mình theo đuổi cậu, cậu còn chưa thích mình đấy, lúc đó nhất định cậu cũng thấy mình phiền chết đi được.” Chử Tình vẫn có chút tự mình hiểu lấy này. Lúc đó cô khá ấu trĩ, coi trọng thì một giây cũng không ngừng, bắt đầu quấn lấy cậu như hình với bóng, trời mưa che ô, giờ ăn đưa cơm, quả thực là không chỗ nào không có mặt, còn khiến người ghét hơn Cố Tuyền hiện tại.

Cô cũng không tin lúc đó Thích Vị Thần không thấy cô phiền.

“Chứ không phải hiện tại thích mình nên cố ý tô đẹp cho đoạn hồi ức kia?” Chử Tình không tin tưởng nhìn cậu.

Tay Thích Vị Thần không khách khí bóp mặt cô, hỏi lại: “Ai lại không thích mặt trời?”

Chử Tình sửng sốt, sau một lúc lâu đột nhiên đỏ mặt, buồn bực chất vấn cậu: “Mình nói chuyện nghiêm túc với cậu, vì sao cậu nhất định phải dẫn theo hướng không đứng đắn?!”

Thích Vị Thần trầm mặc trong chớp mắt, sau khi hiểu cô hiểu lầm thành cái gì thì hai tai dần đỏ nhưng trên mặt vẫn nghiêm trang giải thích: “Mặt trời mình nói là danh từ, không phải động từ.”