Cuộc Đổ Bộ Của Pokemon

Chương 128: Nhân tài giấu mặt, nhặt được quỷ rồi!

Translator: Nguyetmai

Trong đấu trường của giải đấu thành phố.

Tiếng reo hò cổ vũ của khán giả đã ngừng lại từ lâu.

Hầu hết khán giả đến đây hôm nay là fan hâm mộ của Đại học Giang Thành và Đại học Tài chính.

Họ đến để chứng kiến hai Pokemon cấp huấn luyện viên của hai trường đấu với nhau chứ không phải tới để thấy chúng bị đánh bay vào tường!

Lúc đầu ai nấy đều sốc óc, không hiểu chuyện gì xảy ra. Nhưng khi trận đấu tiếp tục, Pokemon nối tiếp nhau dính vào tường thì mọi người dần thay đổi từ sốc sang chết lặng.

Bất cứ con nào cũng vậy, dù là Pokemon cấp huấn luyện viên hay Pokemon thường cũng dính đét vào tường bóc bảy ngày không ra!

Sức mạnh này hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.

Đại học Giang Thành và Đại học Tài chính đứng trước Braixen giống như một đứa nhỏ mẫu giáo bị người ta tát cho một phát.

Lâm Châu đứng vị trí của tuyển thủ, chăm chú nhìn Braixen đang phô diễn thực lực giữa sân.

Mặc dù bên ngoài cậu vẫn giữ vẻ ung dung, điềm đạm, không chút kinh ngạc nhìn thẳng vào ống kính.

Nhưng thực ra trong lòng cậu cũng không khỏi ngạc nhiên.

Thời điểm còn là Cáo Lửa, bản thân Braixen đã sở hữu năng lượng tích lũy rất dồi dào. Tuy lúc đó nó vẫn chưa đạt tới cấp huấn luyện viên nhưng đã sinh ra năng lượng nén.

Điều này cho thấy về mặt sức mạnh, nó không hề kém Pokemon cấp huấn luyện viên.

Về sau nhờ vào nền tảng sức mạnh trước đó, cộng thêm một viên năng lượng thần kỳ đã giúp nó đột phá, đồng thời tiến hóa luôn.

Nó đã chuyển hóa toàn bộ nền tảng hùng hậu, được tích lũy qua quá trình huấn luyện vất vả mười tiếng mỗi ngày trong vòng hai tháng thành sức mạnh để hoàn thành sự biến đổi về chất!

Mặc dù Braixen hiện giờ chỉ vừa mới đạt cấp huấn luyện viên với mức năng lượng giống Marshtomp của Kim Ân Tĩnh và Grovyle của Tô Bạch.

Nhưng...

Braixen đã nén năng lượng rất nhiều lần!

Chất lượng và mức dự trữ năng lượng thực tế của nó vượt xa cấp bậc năng lượng nó đạt được. Vì vậy thực lực của nó mạnh hơn rất nhiều so với những Pokemon không nén năng lượng!

Lâm Châu cũng biết thực lực của Braixen chắc chắn mạnh hơn khá nhiều so với những Pokemon cùng cấp, nhưng cậu không ngờ rằng nó đủ mạnh để có thể tiêu diệt Pokemon cùng cấp chỉ với một chiêu!

Ban nãy Braixen xuất chiêu vẫn còn nương tay, nếu không Marshtomp có khả năng không chỉ bị thương nặng thôi đâu.

Dù gì nó cũng là một Pokemon được nuôi dưỡng bởi người bình thường; mặc dù có thể đạt được cấp huấn luyện viên đã rất đáng gờm, nhưng vẫn quá hời hợt trong việc phát triển thể lực theo chiều ngang.

Điều này giống như một cây nhỏ đâm chồi mọc lên, Marshtomp và Grovyle chỉ là những nhánh cây mới lớn, còn Braixen đã thành cành lá sum suê.

Hai bên chênh lệch ra sao không cần nói cũng biết.

Một trong những lý do quan trọng nhất tạo ra khoảng cách này là do sự khác biệt về chất lượng trong nguồn tài nguyên nuôi dưỡng chúng.

Cho dù là công thức của An Khả hay quả thần kỳ, đều không phải là thứ mà người bình thường có thể dễ dàng có được.

Điều này giống như chọn một giáo viên trường điểm và một người thầy trường tư thục về dạy kèm cho con cái, khi trình độ giáo dục khác nhau ắt sẽ sinh ra khoảng cách giữa chúng.

Tất nhiên phải tính cả những nỗ lực và cố gắng của chính các Pokemon, đó cũng là yếu tố then chốt ảnh hưởng đến sự phát triển của chúng.

Mối quan hệ giữa các huấn luyện viên và Pokemon hệt như cha mẹ và con cái.

Nếu cha mẹ mong đợi con cái mình thành tài thì việc để con trẻ tự lực cố gắng thôi là không đủ. Một mình con trẻ đi trên con đường này cũng rất mơ hồ.

Sự hỗ trợ hoặc hướng dẫn của cha mẹ có thể dành cho con cái, cho dù là vật chất hay tinh thần, cũng đều quan trọng như nhau.

An Khả nói rằng, những Pokemon được các huấn luyện viên nuôi dạy tại Liên Minh Pokemon thường mạnh hơn người bình thường mặc dù bọn chúng cùng cấp độ.

Bởi vì họ có phương pháp bồi dưỡng giáo dục khoa học và hợp lý, cũng như thu hoạch được nhiều tài nguyên cao cấp hơn.

Cho nên.

Trên thực tế, không phải Braixen của Lâm Châu quá mạnh mà vì Pokemon của Kim Ân Tĩnh và Tô Bạch vẫn còn rất yếu so với các Pokemon cùng cấp bậc khác.

Trên sàn đấu, ánh đèn sân khấu tập trung vào chỗ ngồi của tuyển thủ Battle.

Dưới ánh đèn, Lâm Châu đứng một mình ở vị trí tuyển thủ, ánh mắt đảo qua một vòng để quan sát khán đài của tuyển thủ và người xem.

Không có ánh đèn chiếu đến, dù là Đại học Giang Thành, Đại học Tài chính hay những khán giả ngồi trên khán đài đều chìm trong bóng tối âm u, giống nhau như đúc, ngay cả mặt người cũng không thể thấy rõ.

Chỉ kẻ trụ lại cuối cùng đứng tại vị trí trung tâm võ đài mới có tư cách nhìn thấy cảnh tượng này.

Trong hội trường, chỉ có duy nhất chỗ này khác biệt so với những khu vực tối tăm bên cạnh.

Chỉ khi cách đứng ở vị trí này, người khác mới có thể nhìn thấy bạn, mới phát hiện ra điều khác biệt ở bạn.

Và nếu bạn muốn ở lại đây? Đánh bại tất cả những kẻ thách đấu vì không phục, đánh cho bọn chúng quay về nơi sản xuất.

Đây là vị trí của bạn!

Đây là Battle.

Đây mới là Battle!

Cái gọi là chiến thuật chiến đội, bố trí hợp lý chẳng khác gì một sự xúc phạm đối với Battle!

Có "máu chiến đấu" dám chấp nhận mọi thách thức mới là bản chất của thể thao Pokemon!

Khi Lâm Châu dõi mắt nhìn khán đài đông nghịt chìm trong bóng tối, chẳng phân biệt nổi ai với ai.

Từ tận đáy lòng cậu bỗng nảy sinh một cảm giác kỳ lạ khó nói nên lời.

Cậu lắc đầu, cố gắng loại bỏ những suy nghĩ lộn xộn này ra khỏi đầu. Bây giờ không phải là lúc để lo lắng về chúng.

Việc Vương Hoa Thần giao cho cậu vẫn chưa xong!

Lâm Châu cầm Pokeball trong tay và chỉ xuống đất. Sau khi cậu suy nghĩ một hồi, cuối cùng chỉ bật ra một câu cũ rích:

"Còn ai nữa, tiến lên đi!"

Câu nói quá đáng này khiến nhiều khán giả không thèm nhìn cậu. Thật quá xấu hổ!

Một người thì trên đài hô hoán, dưới đài lại chẳng có ai dám ứng chiến.

Mặc dù trận đấu Battle chưa chơi xong, nhưng tất cả mười con Pokemon của hai đội đều bị Braixen đánh đến choáng váng, không còn khả năng tiếp tục chiến đấu.

Lưu Lạc đứng trên khán đài thốt lên đầy kinh ngạc.

Ôi mẹ ơi, xuất sắc quá đê, không hổ là mồm có gai, những câu vô liêm sỉ như vậy mà cũng nói ra được, lại còn không đỏ mặt nữa chứ. Chắc hẳn luyện công phu mặt dày này thuần thục lắm rồi!

Trên hàng ghế khách mời của đoàn khảo sát.

Vương Hoa Thần không khỏi cạn lời khi nhìn thấy phần thi của Lâm Châu.

Đây là một báu vật ngầm đấy, hắn thật sự nhặt được quỷ rồi!

Hỏi có ngại không? Ngại muốn chết!

Nhưng nó có hiệu quả không? Có, rất hiệu quả!

Cứ nhìn vẻ mặt của Châu Thạc – nhân viên hành chính của Liên Minh Pokemon thì sẽ biết.

Kể cả lúc Đại học Giang Thành và Đại học Tài chính đưa các Pokemon cấp huấn luyện viên ra, anh ta cũng không có biểu cảm gì quá đặc biệt.

Nhưng lần này, khi Lâm Châu lên sàn khoe mẽ một đợt thì anh ta luôn mỉm cười gật đầu hài lòng.

Vương Hoa Thần mặt mày cứng ngắc, Châu Thạc này gu mặn vậy sao?

Tuy nhiên, có thể khiến anh ta hài lòng là tốt rồi.

Hắn yêu cầu Lâm Châu tham gia giải đấu này và biểu hiện thật xuất sắc cũng là để tổ khảo sát nhìn thấy.

Màn trình diễn của Lâm Châu thực sự đã khiến hắn ta khiếp đảm. Từng chiêu từng chiêu đánh ngã tất cả đối thủ, cảnh tượng này quả thật có sức ảnh hưởng rất lớn.

Sau giải đấu năm nay, sẽ có nhiều người nhớ đến cái tên Lâm Châu.

Trên sàn đấu.

Lâm Châu lấy một chọi mười, không có tuyển thủ nào để lên sân nữa nên đội trọng tài quyết định kết thúc trận đấu.

Máy quay chuyển sang phía MC khi anh ta tuyên bố:

Đại học Tân Chử giành quán quân giải đấu liên thành phố giữa các trường đại học tỉnh Nam Giang!

Sau đó là một loạt quy trình diễn ra tiếp theo, các cầu thủ lên bục nhận thưởng, phát biểu cảm ơn, phỏng vấn...