Cuộc Đổ Bộ Của Pokemon

Chương 152: Ăn cơm thôi, Feebas!

Editor: Nguyetmai

Móng vuốt ma của Mimikyu hóa thành một lưỡi rìu sắc nhọn, chặt liên tục xuống thân cây.

Những cây nhỏ mọc bên cạnh đàn tế đều là những cành cây khẳng khiu khô quắt, nên không tốn quá nhiều sức để đốn hạ được nó.

Lâm Châu sai Mimikyu chặt mấy cây nhỏ, xong cậu dựng chúng lên, ngắt một số lá to để cho Braixen hong khô chúng và dựng tạm một chiếc lều bằng cỏ be bé.

Số gỗ còn lại, Lâm Châu bảo Mimikyu chẻ ra thành củi đun.

Lâm Châu tìm thấy một hòn đá và làm thành đống lửa trải, sau đó đặt củi đun lên trên.

Braixen khẽ búng "tách" ra một đốm lửa để nhóm lửa trại.

Lâm Châu rất vui vì có Pokemon trên thế giới này. Nếu không, để cậu đi chặt gỗ và đánh lửa kiểu nguyên thủy ở chốn hoang sơ như vậy, chắc cậu không làm được đâu.

Sau khi Lâm Châu lo xong những việc này, cậu quay đầu nhìn chỗ trồng hạt giống thần kỳ thì thấy một mầm cây xanh non bé xíu đã nhú lên.

Lâm Châu lẩm bẩm cảm thán:

"Tốc độ phát triển nhanh thật đấy..."

Lâm Châu ngồi xuống bên đống lửa, hí hoáy kiểm tra đồ đạc đã lấy từ bao lô ra đem đi phơi.

Vừa nãy lúc đi qua hồ, tất cả đồ đạc đều bị ngâm nước hết. Tuy cậu đã nhờ Braixen dùng lửa hong qua một lần nhưng vẫn có một số thứ không dùng được.

Bóng Pokeball chắc chắn dùng được, Pokedex chống nước vẫn có thể dùng, điện thoại đã báo hỏng và phân nửa các dụng cụ điện tử mà An Khả đưa cho cũng bị hỏng nốt.

Lương khô được bịt kín nên không bị thấm nước, vẫn ăn được, thịt đóng hộp cũng thế. May mà thực phẩm của Lâm Châu vẫn "sống sót an toàn".

Cũng tương tự, viên năng lượng của lũ Pokemon được bảo quản nguyên vẹn.

Lâm Châu gọi mấy đứa nhóc đến rồi cho chúng ăn.

Mimikyu nghe thấy ăn bèn lao tới nhanh nhất, chẳng thấy lúc nào nó tích cực ngoại trừ lúc ăn.

Braixen cũng qua lấy viên năng lượng, tay bốc nắm nhỏ rồi bắt đầu nhấm nháp.

Lâm Châu đã đổi đồ ăn của chúng thành viên năng lượng chất lượng cao, cho nên nhu cầu về số lượng cũng giảm đi một ít.

Nhưng nhìn chung, giá thành vẫn đắt hơn nhiều so với việc ăn viên năng lượng chất lượng thấp.

Lâm Châu lấy Pokeball rồi thả Feebas ra.

Con cá này cũng có thể nhảy tanh tách trên bờ.

Là một loài có sức sống bền bỉ nhất trong số các Pokemon cá muối, Feebas có thể giữ được sức lực dồi dào ngay cả ở trên bờ.

Lâm Châu nhìn Feebas trong tay. Tên nhóc này ngoe nguẩy vây đuôi, đôi mắt cá ươn nhìn cậu với vẻ "phẫn nộ".

Cũng có ngày mình lại bị một con cá muối trừng mắt với vẻ mặt "siêu hung dữ".

Lâm Châu bất lực, cậu lấy ra một viên năng lượng và nhét vào miệng con Feebas.

"Được rồi, được rồi, Feebas, đớp đi."

Sau khi Feebas ăn được viên năng lượng, biểu cảm của nó mới thân thiện hơn một chút. Lâm Châu tranh thủ lúc đó thu nó vào trong Pokeball.

Đừng nhìn Feebas của cậu chỉ giống một con cá muối, nhưng nó rất hay cáu kỉnh và dễ nổi giận. Đang yên đang lành lại thích trừng mắt với người khác, bộ dạng như muốn xông lên đánh nhau.

Lúc mới bắt nó lên Lâm Châu không hề phát hiện ra điều đó, nhưng sau này khi nuôi dạy nó, cậu mới biết.

Sao Feebas của mình lại giống như bị mắc chứng dễ kích động vậy, đụng một chút lại trưng vẻ mặt kiểu "xù lông nhím"!

Đây là lần đầu Lâm Châu trông thấy một con cá lại có nhiều biểu cảm phong phú đến vậy.

Cậu thấy nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ không ổn.

Nếu muốn Feebas tiến hóa thành "đại mỹ nhân" Milotic và trở nên xinh đẹp, kể cả không váy vóc lụa là, cũng phải có bộ dạng đoan trang thục nữ. Chứ lúc nào mặt mày cũng dữ dằn thế này chắc chắn không ổn.

Lâm Châu đang suy nghĩ chờ kỳ khảo hạch kết thúc, cậu nhất định phải cân nhắc cho kĩ làm sao để dạy dỗ Feebas trở thành một "cô gái hiền thục".

Lâm Châu cho ba Pokemon nhà mình ăn xong, ngẩng đầu lên đã thấy sắc trời phía "miệng giếng" trên đỉnh đầu đã tối dần.

Cậu xé gói lương khô nhỏ rồi ăn một ít, sau đó đi dạo xung quanh, nhưng không phát hiện ra điểm gì khác lạ.

Cảm thấy đêm đến nhiệt độ hạ xuống thấp, Lâm Châu bèn quay về bên cạnh đống lửa, chui gọn vào trong túi ngủ cho ấm.

Nhưng cậu không ngủ, cậu định sẽ thức trắng đêm nay.

Vì cậu sợ hạt quả thần kỳ trồng ở chỗ kia sẽ xảy ra vấn đề nếu lơ là một chút.

Con Servine kia chỉ là lý do phụ, quan trọng nhất vẫn là An Khả từng nhắc nhở cậu rằng việc hấp thụ dinh dưỡng của quả thần kỳ không ổn định cho lắm.

Nếu nó phát triển được một nửa nhưng dinh dưỡng trong đất không đủ thì rất dễ bị "chết bất đắc kỳ tử", nên lúc trồng phải hết sức chú ý, dù sao cũng có thể tùy thời ứng cứu.

Hạt quả thần kỳ quý hiếm như thế mà bị cậu làm hỏng thì lỗ quá. Vì vậy Lâm Châu mới nghĩ rằng, cùng lắm cậu thức nguyên đêm, dù sao cũng chỉ là chuyện trong một ngày, đợi trồng được quả thần kỳ và thu hoạch nó xong rồi tính.

Do đó, Lâm Châu phải trông chừng nó suốt đêm, đến khi trời sáng.

Tất nhiên, cả quá trình cũng rất buồn chán, nên nửa đêm Lâm Châu bèn lấy Pokedex ra chơi game "Đấu địa chủ" trên QQ.

Nơi này chắc chắn là khu vực giáp ranh với vùng kiểm soát mê cung, và nó gần như nằm ngoài phạm vi bức xạ của trạm cơ sở. Ở chỗ này mà có thể bắt được tín hiệu, lên được mạng quả đúng là may mắn.

Sáng sớm tinh mơ, giữa vùng sơn cốc yên tĩnh bỗng vang lên tiếng kêu thê thảm.

"Ôi trời ơi! Hạt đậu hạnh phúc của tôi!"

Lâm Châu nhìn chằm chằm vào màn hình với khuôn mặt chán đời.

Cậu chỉ vừa mới ngủ thiếp một lát, ai ngờ trong hệ thống quản lý của game, cậu đã trở thành một "ông vua cá cược tốt bụng", thua sạch toàn bộ số đậu hạnh phúc!

Lâm Châu bèn một mạch thoát khỏi trò chơi, gỡ cài đặt, đánh giá không tốt ứng dụng.

"Vua cá cược Lâm Châu sẽ rút khỏi giang hồ trong hôm nay."

Lâm Châu tự lẩm bẩm, cậu tức giận đứng lên, ngáp một cái rồi cất Pokedex vào trong túi.

Cậu đi xuống các bậc của đàn tế rồi đến nơi gieo hạt giống.

Lúc này trên mảnh đất trống đã xuất hiện một cái cây cao, trên ngọn đã kết thành một quả thần kỳ óng ánh trong suốt. Quả căng mọng vừa nhìn đã thấy chảy nước miếng, thoạt trông có vẻ ngon hơn quả được trồng ở Cửu Nguyệt Ốc lần trước.

Cái cây bắt đầu khô héo và ngả sang màu vàng, cuối cùng hóa thành tro bụi, để lại quả thần kỳ màu xanh ngọc lấp lánh rớt xuống đất, Lâm Châu nhặt nó lên rồi cầm trong tay.

Lại thêm một trái thần kỳ...

Đây là tài nguyên nuôi dưỡng cao cấp nhất được biết đến hiện nay.

Lâm Châu nhìn quả trong tay, đột nhiên giật mình!

Trước đó cậu không hề chú ý đến tác dụng của loại hạt này dường như lớn hơn rất nhiều so với những gì cậu tưởng tượng.

Lúc trước cậu cứ nghĩ rằng, hai mươi triệu nhân dân tệ tiền cải tạo đất để đổi lại một quả thần kỳ, cũng tức là bỏ hai mươi triệu mua một quả, tính ra cũng không lời được bao.

Trong khi hai mươi triệu có thể mua được rất nhiều các tài nguyên nuôi dưỡng khác.

Tuy nhiên, nếu bạn đang trồng nó trong mê cung thì mọi chuyện lại khác xa.

Trong mê cung, đất ở một số nơi đã có sẵn năng lượng và chất dinh dưỡng phù hợp cho sự phát triển của cây, không cần phải tốn quá nhiều tiền.

Chỉ cần mua một chiếc chìa khóa vào mê cung và tìm một vị trí thích hợp để trồng bên trong là cậu đã có thể thu về được một trái thần kỳ.

Hơn nữa, không có ai cạnh tranh với cậu cả! Vì mọi người vào mê cung đều tìm tài nguyên bồi dưỡng và những thứ có thể đổi thành tài nguyên mà thôi.

Thông thường, khi các huấn luyện viên tiến vào mê cung chỉ chăm chăm tìm cây, tìm quả, tìm khoáng sản và các Pokemon. Hiện tượng "Lắm sư thì ít cháo, lắm cáo ít xương" này rất phổ biến, đặc biệt ở những mê cung cấp thấp.

Tuy nhiên, Lâm Châu lại khác.

Cậu có hạt quả thần kỳ nên không cần phải tranh cướp tài nguyên với người khác, nguồn đất màu mỡ mới là thứ tốt nhất đối với cậu.

Hạt giống quả thần kỳ có thể biến đất màu thành tài nguyên bồi dưỡng cao cấp nhất!

Ngoài Lâm Châu có hạt quả thần kỳ ra, sẽ không một ai xem đất màu là bảo vật mà tranh giành với cậu. Cho nên Lâm Châu hoàn toàn có thể một mình tận hưởng nguồn tài nguyên này.