Editor: Nguyetmai
"Móc bảo bối của mày ra chặt một cái cây xem nào."
Lâm Châu chỉ cho Mimikyu cái cây nhỏ bên cạnh rồi sai nó qua đó thử chiêu cho cậu xem.
Mimikyu vừa nhảy lên, vuốt ma u tối của nó đã vươn ra, rọi chiếu ánh sáng như màu kim loại.
Những móng vuốt ma khổng lồ túm lấy thân cây rồi dùng sức siết chặt.
Rõ ràng thân cây to bằng miệng bát cơm, giờ lại như cọng mì mềm oặt bị siết gãy không chút trở ngại.
Hừm... sức nắm này đúng kiểu "cơ bắp cuồn cuộn" rồi!
Lâm Châu bảo Mimikyu thử thêm chiêu mấy chiêu đấm đánh cào xé, chỉ trong nháy mắt cả một khu rừng nhỏ bị nó phá tanh bành thành một đống hỗn độn.
Sau khi đột phá, sức nắm và phản ứng nhanh nhạy của móng vuốt ma đều có bước tiến vượt trội.
Lâm Châu cũng rất hài lòng với sự phát triển vượt bậc sau khi đột phá của Mimikyu.
Bây giờ yêu cầu của cậu với mấy Pokemon của mình đều không quá phức tạp, tất nhiên trừ Braixen ra.
Bởi vì khả năng tiếp nhận của các Pokemon có hạn, nếu yêu cầu quá nhiều chúng sẽ không nhớ được, nên cứ đơn giản là hiệu quả nhất.
Yêu cầu của Lâm Châu dành cho Mimikyu rất đơn giản, các chiêu thức Shadow Sneak và Night Shade chỉ là phụ trợ. Chiêu thức chủ đạo quan trọng nhất của Mimikyu vẫn là Shadow Claw, luyện tốt chiêu thức này có thể làm One – Punch man cũng được đấy chứ.
Lần này Mimikyu đã đột phá thành công để đạt tới cấp Nhập Môn.
Trong đội hình ba Pokemon của Lâm Châu, có đến hai con đã đạt đến cấp huấn luyện viên. Đây là điều hiếm thấy kể cả trong gia đình huấn huyện viên. Vì để đạt được điều này phải bỏ vào đó biết bao nhiêu tiền bạc và tài nguyên.
Sau khi Lâm Châu thử một lúc, cậu đã nắm được đại khái mức độ năng lượng hiện tại của Mimikyu.
Cậu thả Braixen ra rồi cho nó và tên nhóc này đi sang một bên tiếp tục luyện tập như mọi ngày.
Kể cả khi đã đạt đến cấp huấn luyện viên, bọn chúng cũng không được buông lỏng rèn luyện hằng ngày. Tài năng bẩm sinh chỉ là khung đỡ còn sự nỗ lực mới là nền tảng của mọi thứ.
Lâm Châu vơ lấy một que gỗ rồi đi sang bên cạnh bắt đầu chia đất.
Việc trồng quả thần kỳ cần nguồn năng lượng dồi dào, tuy khu đất này không nhỏ nhưng cũng không thể "tù mù" trồng bừa được.
Để tận dụng tối đa nhất nguồn đất, Lâm Châu cần lên một kế hoạch thật tốt.
Cả một ngày, Lâm Châu không làm gì khác ngoài việc cầm một que gỗ, vừa đo đạc bằng máy kiểm tra phì nhiêu và thước, vừa vẽ đường phân chia lên mặt đất.
Mãi đến chiều Lâm Châu mới chia đất xong.
Trên vùng đất bên trong cánh cửa bằng đá này, Lâm Châu chia được tổng cộng chín ô đất, không kể khu cậu đã trồng trước đó.
Thực ra còn có thể chia được nhiều hơn, nhưng để đảm bảo chắc chắn, vẫn nên cố gắng chia mỗi ô rộng một chút, đảm bảo từng ô đều đầy đủ năng lượng, cho nên mới chia ít lại vài phần.
Cậu chỉ có một hạt giống trong tay thôi, lỡ như nó không hấp thụ đủ dinh dưỡng rồi chết ra đây thì phiền lắm.
Vì thế chỉ chia chín ô này thôi, chắc chắn một chút mới tốt.
Chín ô đất là chín quả thần kỳ…
Pokedex của Lâm Châu rung lên, cậu lấy ra xem, là tin nhắn của An Khả gửi cho cậu.
Phương pháp tạo viên năng lượng bằng cách thủ công.
Lâm Châu xem một chút rồi bỏ cuộc luôn. Nào cốc đong, lưới lọc, nhiệt kế... trong điều kiện như thời nguyên thủy thế này, cậu không thể làm được những thao tác tỉ mỉ như vậy.
Vì thế, Lâm Châu không làm nữa, trồng được quả nào cho ăn quả ấy, đem mấy quả thần kỳ chia đều cho ba con Pokemon của mình ăn.
Lâm Châu tìm tới khu vực mình đã chia rồi trồng hạt quả thần kỳ xuống đất, sau đó dặn dò Mimikyu và Braixen thay nhau canh chừng.
Cậu đã không ngủ cả đêm hôm qua, nên đêm nay nhất định phải ngủ, giờ mắt díp hết lại rồi.
Dù thế nào cũng phải mất mấy hôm mới trồng hết được chín ô đất, nên Lâm Châu và hai Pokemon của mình thay nhau trông là được.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Trái thần kỳ trồng đêm qua đã ra quả.
Lâm Châu hái quả xuống.
Cậu cắt quả thành những miếng nhỏ rồi vứt từng miếng cho Feebas ăn.
"Feebas, đớp hoa quả này."
Feebas "ánh mắt giận dữ" nhìn xung quanh, miệng cá mở ra đóng vào, nuốt sạch sẽ quả thần kỳ.
Cho nó ăn hết quả thần kỳ xong, Lâm Châu nhấc nó lên xem.
Không có phản ứng gì.
Cậu chạm nhẹ vào bụng nó, căng phồng, chắc đã ăn no rồi.
Trái cây là một dạng thức ăn của Pokemon, nhưng thay vì cân đo bằng chất lượng thì nó lại dùng năng lượng để đong đếm.
Mặc dù Feebas đã ăn hết quả thần kỳ nhưng Lâm Châu chỉ cần nhìn bộ dạng "no căng rốn" của nó là biết ngay, chắc chắn nó chưa tiêu hóa hết.
Lâm Châu nghĩ một lúc rồi thả Feebas vào hồ nước bên ngoài cửa đá.
"Feebas, bơi đi cho tiêu cơm."
Feebas quẫy đuôi, bì bõm bơi mấy vòng quanh hồ. Nó bơi rất nhanh, bọt nước văng tung tóe, khí thế hùng hổ, tư thế bơi vô cùng hoang dã.
Tinh lực của con Feebas này vô cùng dồi dào nhưng về thực lực lại hơi thiếu xót.
Dù sao hình dáng bẩm sinh không đẹp, đến tố chất về thân thể cũng yếu ớt vô cùng, cho nên một con cá muối sao có thể luyện thành một con hổ được, trời sinh đã vậy, trừ khi nó tiến hóa thôi.
Lâm Châu thả con cá xuống hồ cho nó vận động để tiêu hóa thức ăn, một quả thần kỳ như vậy chắc nó phải tiêu hóa mất mấy ngày. Cho nên phải tranh thủ tiêu hóa bằng hết, vì phân chia theo số lượng, nó vẫn còn phần một quả thần kỳ nữa cơ.
Lâm Châu đặt nó xuống hồ cho bơi tiếp, còn mình lại quay về tiếp tục trồng cây.
...
Một tuần nhanh chóng trôi qua.
Chín ô đất nhưng mới sử dụng hết bốn ô.
Tiến độ chậm hơn nhiều so với những gì Lâm Châu nghĩ.
Lý do ư? Tất nhiên bởi vì cậu cũng không ngờ được, năng lượng có trong quả thần kỳ lại nhiều đến vậy, dẫn đến việc các Pokemon của cậu mất nhiều thời gian để tiêu hóa hết.
Ban đầu Lâm Châu chỉ nghĩ theo kiểu trồng xong ăn, ăn xong trồng, vô cùng đơn giản.
Ngay cả trong một thời gian ngắn có hơi thừa dinh dưỡng, nhưng ba con Pokemon thay phiên nhau ăn kiểu gì cũng tiêu hóa hết.
Song trên thực tế lại không được như vậy, người thiếu kinh nghiệm như Lâm Châu đã tính toán sai giá trị dinh dưỡng của quả thần kỳ.
Những lần cậu dùng quả thần kỳ trước đó, một lần vào lúc Cáo Lửa đột phá tiến hóa, một lần là lúc Mimikyu đột phá.
Cả hai lần đều vào những thời điểm cần tiêu hao một lượng năng lượng rất lớn, vì vậy tác dụng của quả thần kỳ được phát huy tối đa, bổ sung vào lượng năng lượng và dinh dưỡng đã mất, nên không hề xảy ra tình trạng dư thừa dinh dưỡng.
Tuy nhiên, lần này không phải tiến hành đột phá mà chỉ đơn thuần cho ăn trái cây mà thôi.
Cho nên làm sao đám nhóc có thể tiêu hóa hết một cách dễ dàng được. Giờ đứa nào đứa nấy đều trong tình trạng "no căng rốn".
Bốn quả thần kỳ trồng trên bốn ô đất.
Một quả cho Feebas, một quả cho Mimikyu, một quả cho Braixen, còn một quả chưa bổ lấy hạt, hiện vẫn đang nằm trong tay Lâm Châu.
Braixen với sự tích lũy năng lượng tương đối mạnh mẽ, sau một vài tập luyện cường độ cao, nó đã chuyển hóa số dinh dưỡng dư thừa thành dưỡng chất cho sự phát triển nên cũng tiêu hóa được hòm hòm.
Đồng thời, thực lực của nó cũng tiến bộ lên rất nhiều!
Mật độ năng lượng đã được nâng lên rõ rệt! Chỉ có điều không biểu hiện rõ như lần đầu tiên ăn trái thần kỳ mà thôi.
Còn Mimikyu vừa mới đạt cấp Nhập Môn xong đã nạp một đống "thuốc bổ" như vậy, cho nên bây giờ nó chưa thèm ăn, chắc phải đợi thêm hai hôm nữa.
Về phần Feebas vẫn đang bơi điên cuồng trong hồ nước, nó đã bơi được một tuần rồi, cũng không biết bơi đến lúc nào mới dừng lại.
Tuy nhiên, Lâm Châu không lo lắng lắm về điều đó.
Dinh dưỡng dư thừa không có quá nhiều tác hại. Chỉ cần tiến hành luyện tập đầy đủ để bổ trợ, chắc chắn nó sẽ mang lại lợi ích lớn cho sự phát triển của Pokemon.
Sau khi tiêu hóa hết chất dinh dưỡng của trái thần kỳ, chắc chắn sức mạnh của chúng sẽ tiến bộ vượt trội!
Chả trách người ta lại gọi quả thần kỳ là "thuốc thăng cấp", quả thật công dụng của nó rất mạnh.
Lâm Châu không lo lắng về Pokemon của mình mà điều cậu phải cân nhắc bây giờ chính là vấn đề thời gian.
Từ lúc tiến vào mê cung đến lúc phát hiện ra di chỉ Pallet Town, cậu đã mất hai ngày, lại thêm hơn một tuần trồng cây ở đây nữa, cộng lại cũng sắp đến lúc kết thúc bài đánh giá nội bộ rồi...