Editor: Nguyetmai
Lâm Châu đọc tin nhắn rồi nhướng mày.
Tên Vương Hoa Thần này vẫn còn nhớ mình sao?
Kể từ giải đấu tại Giang Thành lần trước, sau khi cậu giúp hắn ta khoe tài một cách "vô liêm sỉ" xong, hắn cũng không liên lạc gì với cậu nữa.
Lâm Châu còn cho rằng giao dịch của bọn họ đã kết thúc.
Sao tự dưng lại liên lạc với mình?
"Chuyện tốt" mà hắn nói là gì? Thăng quan phát tài hay chuyện khác?
Lâm Châu suy nghĩ một chút, dù sao gần đây cậu cũng không có việc gì quá quan trọng ngoài việc đợi đến kỳ thi cuối năm vào tháng Mười hai.
Tóm lại Lâm Châu có thời gian, cho nên cậu sẽ đến buổi hẹn để xem Vương Hoa Thần định bảo chuyện gì.
Lâm Châu trả lời tin nhắn của Vương Hoa Thần và gửi tin nhắn báo bình an cho Lưu Lạc.
Sau đó, Lâm Châu đi ra khỏi sân bay và bắt xe về nhà.
Lúc Lâm Châu trở về căn hộ đã là nửa đêm, Lâm Lam và Ampharos đã đi ngủ rồi.
Lâm Châu không làm phiền bọn họ mà rón rén quay về phòng, lúc đi qua phòng khách cậu nhìn thấy Magikarp đã lâu không gặp ở trong bể cá.
Những chiếc vảy màu vàng cam bao phủ toàn thân như thể quảng cáo cho hãng dầu ăn nào đó, nó vẫn đảo đảo đôi mắt cá chết và nhả bong bóng như thường ngày.
Hơn một tháng không gặp, Magikarp vẫn nguyên bộ dạng ngờ nghệch như trước làm Lâm Châu cũng thấy yên tâm.
Dù sao Lâm Lam vẫn chưa chăm chết nó là may rồi.
Lâm Châu nhìn vào cái tướng ngốc nghếch của nó, rồi so sánh Feebas của mình, tự nhiên cậu cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Mặc dù con Feebas luôn giữ bộ dạng hung dữ khiến người ta hoài nghi có liên kết gì giữa một "đại mỹ nhân" và một "đại hung thần" hay không.
Nhưng dù sao tinh thần của nó vẫn khá minh mẫn!
Mỗi lần Lâm Châu bắt gặp Feebas bơi lội điên cuồng, trong lòng lại nhen nhóm chút hy vọng, hy vọng có thể nhìn thấy một ngày nó tiến hóa thành Milotic.
Nếu mỗi ngày nó cứ bày ra bộ dạng ngờ nghệch, đảo đôi mắt trắng dã và thổi bong bóng thì Lâm Châu quả thật không biết phải làm sao.
Ở đây không có chuyện Pokemon đạt cấp sẽ tự nhiên tiến hóa giống như trong game.
Trên thực tế, không thể tiến hóa thật sự có khả năng xảy ra, hơn nữa còn rất phổ biến.
Dù sao cậu vẫn nên để ý một chút việc tiến hóa của Feebas thì hơn.
Lâm Châu quay trở lại phòng, đặt hành lý xuống, dọn dẹp một chút, sau đó tắm rửa qua loa và đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau.
"Tiểu Châu Châu! Dậy đi nào! Em về lúc nào thế?"
Lâm Lam chạy đến bên giường, phấn khích đẩy cánh tay Lâm Châu. Hơn một tháng không gặp nên Lâm Lam rất nhớ em trai, vì thế mới sáng ra thấy Lâm Châu quay về, Lâm Lam đã vui mừng vô cùng.
"Đêm qua... em về đêm qua... em buồn ngủ lắm..."
Lâm Châu rõ ràng vẫn chưa tỉnh ngủ, mắt vẫn nhắm chặt, cậu nhỏ giọng lầm bầm mấy câu, ngáp một cái rồi quay người ngủ tiếp.
"Thế em ngủ đi, đợi chị tan làm về rồi nói, chị sắp muộn giờ làm rồi, chị đi đây, bye bye!"
"Bye bye..."
Lâm Châu co người trong chăn, thì thào đáp lại.
Lâm Lam vội vàng đi mất.
Ampharos còn chu đáo đóng rèm và cửa phòng lại cho Lâm Châu.
Lâm Châu lại ngủ tiếp, mãi đến tận trưa mới tỉnh dậy, cậu cảm thấy mấy ngày nay mình ngủ kiểu lệch múi giờ luôn.
Buổi trưa.
Ampharos chu đáo chuẩn bị bữa trưa cho Lâm Châu, lúc cậu đang ăn thì có người gọi đến.
Cậu cầm lên nhìn, là Lưu Lạc gọi.
"A lô! Cuối cùng cũng gọi được rồi! Cậu chết ở xó xỉnh nào mà cứ tắt máy suốt thế hả? Đi chơi gái bị người ta bắt lại à?"
Tất nhiên lâu rồi không gặp Lâm Châu nên Lưu Lạc cảm thấy vô cùng cô đơn, lạnh lẽo.
"Lúc nghỉ hè cậu nói chỉ đi du lịch mấy ngày thôi mà, giờ đã khai giảng được một tuần rồi cậu mới xuất hiện là sao? Cậu có biết, thầy hướng dẫn hỏi tớ tin tức của cậu mấy lần, nếu không nhờ tớ chống chế hộ, có khi ông ấy đi báo cảnh sát rồi cũng nên."
Trước đó việc Lâm Châu rời Tân Chử đến đảo nhân tạo Liên Minh chỉ có đúng An Khả biết, còn những người khác cậu đều trả lời là nghỉ hè đi du lịch một thời gian.
Vốn dĩ cậu tưởng nhiều nhất là nửa tháng có thể quay về nhà.
Lâm Châu không ngờ rằng lại kéo dài lâu đến vậy, giờ đã bước sang tháng chín, bọn họ đã khai giảng được một tuần rồi.
"Cậu giúp tớ xin nghỉ chỗ thầy hướng dẫn rồi à?"
Lâm Châu hỏi.
"Đúng thế, tớ đã nói với thầy là cậu đi sang Thái phẫu thuật thẩm mỹ. Nếu thêm tuần nữa mà cậu chưa về, tớ sẽ bảo với thầy là cậu phẫu thuật thất bại, mặt mũi hỏng hết nên không thể đến được."
Lưu Lạc suy nghĩ chu đáo thật.
"..."
Đây thực sự là một "chuyên gia xin nghỉ học", Lâm Châu ngứa răng.
"Đợi đến mai tớ sẽ gửi cậu qua Thái chuyển giới."
"Này này...."
Lưu Lạc lại bắt đầu bài ca trách móc.
"Đừng này này nữa, tớ hỏi cậu, gần đây ở Tân Chử có xảy ra chuyện gì không? Tớ thấy Vương Hoa Thần gửi tin nhắn cho mình bảo có chuyện cần bàn bạc."
Lâm Châu hỏi về tin nhắn của Vương Hoa Thần gửi cho mình ngày hôm qua.
"À, cậu nói tin nhắn đó hả? Tớ cũng nhận được, nhưng không biết có chuyện gì."
"Cậu cũng nhận được à?"
"Ừ, mà không chỉ có hai chúng ta đâu, tớ đã nhờ La Vân Kiệt đi điều tra giúp, còn có mấy người nữa cũng nhận được tin nhắn. Bao gồm Thẩm Khánh Minh, Tô Bạch và Cao Bác của Đại học Giang Thành, Kim Ân Tĩnh bên Đại học Tài chính. Tạm thời tớ chỉ biết có mấy người này thôi."
Lâm Châu nghe xong không khỏi ngơ ngác.
Đây đều là những người có biểu hiện xuất sắc trong cuộc thi thành phố.
Tô Bạch, Kim Ân Tĩnh đều sở hữu Pokemon cấp Nhập Môn; Lưu Lạc, Cao Bác và Thẩm Khánh Minh chỉ còn một bước nữa sẽ đạt đến cấp huấn luyện viên.
Những người này quy tụ lại, đồng nghĩa với sức chiến đấu và trình độ bồi dưỡng hàng đầu trong số sinh viên đại học tỉnh Nam Giang.
Vương Hoa Thần tìm mấy người này cùng lúc định làm gì?
Lâm Châu nghi hoặc cau mày, vốn lúc nhận được tin nhắn, cậu cũng không để ý lắm. Xem ra chuyện này không hề đơn giản.
" Không biết Vương Hoa Thần tính làm chuyện gì, nhưng đợi đến lúc đó hẵng tính tiếp, dù sao cũng không đoán được."
Lưu Lạc nói.
Lâm Châu cũng đồng ý, sau đó hai người hàn huyên thêm một lúc.
Lưu Lạc kể rằng trong tháng này, những công trình xây dựng ở Tân Chử mọc lên như nấm, chắc định tu sửa đường sắt.
Hơn nữa, có khá nhiều Pokemon được sử dụng trong các công trình quy mô lớn chưa từng thấy trước đây được điều đến Tân Chử.
Đây có lẽ là những gì Vương Hoa Thần đã nói tới. Chuyện xây đặc khu mới Tân Chử, Lâm Châu cũng không hiểu lắm, chỉ là từng nghe hắn ta nhắc đến.
Hai người trò chuyện thêm một lúc rồi cúp điện thoại.
Lâm Châu chén sạch bữa trưa một cách ngon lành, nhìn thời gian không còn sớm nữa nên cậu ra ngoài đến Cửu Nguyệt Ốc.
An Khả biết Lâm Châu đã về nên thúc giục cậu có thời gian thì qua cửa hàng gặp mặt.
Lâm Châu nghĩ, dù sao mình cũng không có gì để làm chiều nay nên qua đó gặp mặt luôn. Vừa hay lần này quay về cậu cũng có nhiều chuyện muốn thảo luận với An Khả.
Trở về Cửu Nguyệt Ốc quen thuộc, con Oddish tham ngủ vẫn dựa vào những bậc thang ngoài cửa gật gù như thường lệ.
Hoa văn trên cửa gỗ rõ ràng và sạch sẽ, xem ra mỗi ngày đều có người quét dọn.
"Tinh tang..."
Lâm Châu đẩy cửa tiệm Cửu Nguyệt Ốc rồi bước vào.
Ngay khi bước vào đã nhìn thấy một dáng người quen thuộc.
Hử...
Lâm Châu thắc mắc nhìn khuôn mặt quen thuộc phía trước, sau đó không kìm được mà hít vào một ngụm khí lạnh.
Sao giống như... đi "nâng cấp" quá vậy?