Cuộc Đổ Bộ Của Pokemon

Chương 161: Em gái của An Khả

Editor: Nguyetmai

Lâm Châu tiến vào cửa hàng thì thấy một mỹ nữ thân hình nóng bỏng, khiến cậu ngơ cả người.

Ai đây? An Khả à?

Khuôn mặt vẫn là khuôn mặt của chủ cửa hàng An Khả, nhưng dáng người cao, mảnh khảnh, và kiểu "ngực tấn công, mông phòng thủ" này thì...

Với dáng người "sân bay" của An Khả thì có uống bao nhiêu sữa canxin AD thì cũng không thể có được dáng như thế này.

"An Khả phiên bản Pro" thấy Lâm Châu bước vào, đôi mắt khẽ đánh giá cậu rồi sau đó híp mắt lại.

Một nụ cười thích thú hiện lên trên khuôn mặt, cô bước lên hai bước, đôi môi đỏ mọng quyến rũ thốt lên:

"Anh có vẻ không phải là khách hàng. Anh là Lâm Châu, nhân viên của cửa hàng đúng không?"

"Hở... cô là?"

Lâm Châu ngơ ngác, người này biết mình sao? Nhìn dáng vẻ này, chắc không phải là họ hàng của An Khả đấy chứ?

Ngay khi Lâm Châu đang bối rối, cánh cửa sân sau đột nhiên mở ra, dáng người nhỏ nhắn quen thuộc của An Khả bước vào.

"Ấy, mới hôm nay mà cậu đã về rồi, cũng nhanh đấy."

An Khả bước tới đã bắt gặp ngay ánh mắt dò hỏi của Lâm Châu.

Cô quay đầu lại thì hiểu ngay, sau đó vỗ vỗ "Phiên bản Pro" của chính mình và giới thiệu:

"À, đây là em gái tôi, An Đa Đa."

Em gái... cô

Khóe miệng Lâm Châu giật giật.

Cậu nhìn hai người họ với vẻ hơi khó tin, chưa nói đến dáng người mà ngay cả chiều cao cũng hơn kém hơn một size.

Chị thì như "Loli", em thì lại như chị đại.

Bà chủ à, hình như cô vẫn chưa dậy thì xong thì phải...

Tất nhiên, Lâm Châu sẽ không nói ra điều này.

"Halo! Gọi em Đa Đa là được rồi."

Mắt An Đa Đa chớp chớp, bắn ra một ánh nhìn ám muội, rõ ràng là cũng có cảm tình với Lâm Châu, hoặc có thể nói là... có hứng thú với cậu.

"Em là một Breeder chuyên về sinh học trứng, chuyên nghiên cứu kiến thức về một số mặt như sinh sản và di truyền của Pokemon."

Lâm Châu gật đầu, hóa ra đây là một nhà khoa học về trứng, ừm ừm...

Xem ra Đa Đa rất nhiệt tình, còn chủ động bước tới bắt tay với Lâm Châu, ngón tay còn khẽ xoay mấy vòng trên mu bàn tay Lâm Châu, cô khẽ giọng nói:

"Nghe nói anh với bà chị em học về cây quả học? Ôi trời, cây quả thì chả có gì thú vị, anh có hứng thú học ấp trứng với em không? Em sẽ dạy anh hẳn hoi."

Những ngón tay nghịch ngợm chạm vào, làm dấy lên sự ngứa ngáy trong lòng Lâm Châu.

Lâm Châu khó xử, cậu tự nhủ: "Cô em gái này của An Khả còn có bệnh thích trêu chọc người? Tăng động?"

An Khả nghiêng đầu nhìn, đánh cái "bốp" vào "móng vuốt" của em gái cho An Đa Đa buông ra, cô nói:

"Cậu ta là nhân viên chung thân của cửa hàng chị, học hay không học cũng phải làm ở cửa hàng chị để trả nợ."

Đa Đa cắn môi, trừng mắt, xoa xoa cái tay bị đánh đau của mình, nhưng vẫn cố chấp nháy mắt với Lâm Châu đứng bên cạnh rồi lại thì thầm với cậu:

"Nếu thật sự không được thì chúng ta có thể bắt đầu học từ việc sinh sản và phối giống. Yên tâm, em sẽ tận tâm tận lực dìu dắt anh khám phá bí mật của những sinh mệnh... Ái... Đừng! Chị ơi, em sai rồi, em sai rồi! Đừng véo tai em mà! Đau..."

Đa Đa vừa mới làm loạn chưa được bao lâu đã bị An Khả túm chặt tai, đau đến mức phải xin tha mạng.

An Khả ra tay không chút lưu tình với cô em gái của mình, đồng thời quay sang nói với Lâm Châu:

"Nhắc nhở cậu nhé, tốt nhất là đừng có suy nghĩ lệch lạc nào. Nó vẫn vị thành niên, nhẹ nhất là ba năm, nặng nhất thì tử hình, cậu tự mà suy nghĩ kĩ đi."

Lâm Châu vốn chỉ là quần chúng ăn dưa, nghe thấy thế kinh ngạc đến rơi cả miếng dưa.

Em gái cô vẫn chưa mười tám? Thế thì Đa Đa cũng dậy thì hơi sớm nhỉ...

"Bà chủ này, trước đây sao chưa thấy cô nhắc đến em gái bao giờ, cô ấy đi từ quê lên đây tìm cô để nhờ vả à?"

An Khả buông tai Đa Đa ra rồi đáp:

"Trước đây nó vừa làm vừa nghiên cứu ở phòng gây giống tại quê tôi. Nhưng gần đây Tân Chử hình như đang định xây dựng một trung tâm gây giống nên cần người, con bé đăng ký tham gia, lại nghe nói tôi cũng ở Tân Chử nên tiện qua đây thăm tôi..."

"Sau này em sẽ ở lại đây lâu dài, anh có thể thường xuyên đến trung tâm gây giống để gặp em không... Á..."

Đa Đa vẫn còn muốn phát tín hiệu với Lâm Châu nhưng đã bị An Khả túm mặt, ấn xuống bàn day day.

"Tuy hooc-môn tuổi dậy thì đang lên cao nhưng mà nó khá giỏi trong mảng kiến thức về Pokemon đó. Giống như lúc trước cậu hay hỏi tôi về vấn đề gây giống Pokemon, giờ cậu có thể hỏi nó. Nó chuyên nghiệp hơn tôi rất nhiều. Còn thu phí thế nào thì cậu tự đi mà hỏi nó."

Đa Đa xua tay, nói:

"Không thu phí, không thu phí, trai đẹp đến gặp em để tham khảo ý kiến, thường em đều không thu phí."

Lâm Châu nghe không lọt tai những thứ khác, chỉ có câu này là nghe hiểu, cậu gật đầu rất mãn nguyện.

"Em gái của cô có tiền đồ đó."

Cái kiểu khen xã giao này hai bên trao tặng không hề có chút gượng gạo.

"Được rồi, đã quay về rồi thì mau mau đi làm việc đi, phía sân sau có cái hố chờ cậu lấp đấy, vật liệu hôm nay vừa mang tới, vốn tưởng cậu chưa về tôi lại phải một mình lấp chứ."

An Khả nói với Lâm Châu.

"Lại lấp hố?"

Trong đầu Lâm Châu đầy những câu hỏi, lần trước khi trồng quả thần kỳ, khu đất cải tạo phía sân sau đã bị rút cạn, vì không có tiền để làm mới nên cứ để trông chưa lấp.

Bây giờ An Khả nói như vậy rõ ràng là có tiền rồi.

"Bà chủ, cô lấy đâu ra tiền thế?"

"Tôi có rất nhiều thành tựu nghiên cứu khoa học, chọn bừa một cái đem đi bán bản quyền là có tiền rồi."

Hừm... Cứ tưởng là nhà giàu phá sản, ai ngờ vẫn còn nhiều tài sản ngầm thế.

Thân là nhân viên, nhận nhiệm vụ sếp giao thì phải làm cho tốt, cho nên Lâm Châu nhận việc rồi đứng dậy đi ra sân sau.

Cái hố lớn ở sân sau vẫn còn đó, bên cạnh là đống phân bón và cây cối vừa mới chuyển tới.

Lâm Châu từng lấp đất cải tạo một lần rồi cho nên rất rõ quy trình làm việc.

Cậu lấy PokeBall rồi thả Braixen, Servine và Mimikyu ra.

Confusion, Vine Whip và Ghost Claw cùng được khởi động, từng bao phân bón, cây trồng lần lượt lấp đầy cái hố trống.

Hiệu quả nhanh hơn không chỉ một cấp bậc so với lần trước, lúc chỉ có Lâm Châu và Cáo Lửa tự làm.

Lần trước Lâm Châu mất hẳn hai ngày mới lấp đầy cái hố mà lần này chỉ cần nửa tiếng đã hoàn thành một cách dễ dàng.

Khi An Khả đến xem cũng hơi bất ngờ.

"Nhanh thế mà đã lấp xong rồi, có tiến bộ rất lớn, xem ra lần này cậu ở trong mê cung có thu hoạch không nhỏ đâu."

"Tàm tạm, tàm tạm."

"Vừa hay, Đa Đa cũng về rồi, cậu nói tôi nghe xem lần này đi mê cung có thu hoạch gì."

Lâm Châu gật đầu. Lần này cậu vừa quay về Tân Chử đã đến ngay Cửu Nguyệt Ốc cũng là vì có rất nhiều việc muốn bàn bạc với An Khả."

Lâm Châu hiện đang ở trong một tình huống tương đối oái ăm. Thực lực và nhu cầu Pokemon của cậu đã đạt đến cấp Huấn luyện viên rồi nhưng tầng lớp giao lưu của cậu vẫn thuộc trong tầng lớp người bình thường.

Trong tầng lớp đó, người có thể hỗ trợ giúp đỡ cậu không nhiều, huống hồ trên người cậu còn có rất nhiều bí mật. Những Huấn luyện viên, đào tạo viên cậu có thể tiếp xúc, có thể tin tưởng lại quá ít.

An Khả coi như là người duy nhất cậu có thể tin tưởng và là người định hướng cho cậu.

Lâm Châu và An Khả quay lại trong cửa hàng, ngồi xuống chiếc bàn gỗ, Lâm Châu nói:

"Lần đi mê cung này tôi gặp rất nhiều chuyện, tôi sẽ kể với cô từ đầu luôn nhé..."