Editor: Nguyetmai
Lâm Châu nhặt nhạnh những nội dung quan trọng nhất mà mình đã trải qua khi đi vào rừng Viridian rồi kể cho An Khả.
Bao gồm di chỉ thị trấn Pallet town, người ngoài hành tinh, Nihilego, đàn tế mà sau đó cậu phát hiện được, việc trồng được một số lượng lớn quả thần kỳ, con Servine với những đặc tính bí ẩn...
Chỉ có điều, về chuyện người ngoài hành tinh, Lâm Châu không tiết lộ cho An Khả biết là thông tin do mình biết được từ trong ký ức về thế giới khác mà chỉ nói là gặp phải người có làn da xanh và một Pokemon quái dị bí ẩn.
An Khả nghe lời kể của Lâm Châu, lộ ra một cái cau mày hiếm thấy.
Cô không ngờ rằng Lâm Châu chỉ đi tham gia kỳ thi lần này mà lại gặp phải nhiều chuyện bất ngờ như vậy.
"Người da xanh? Pokemon giống như con sứa màu trắng?"
Đây là những điểm khiến An Khả nghi ngờ và để ý nhất.
"Theo những gì tôi thấy lúc đó, cái nhân hình bé nhỏ màu xanh đó rõ ràng không phải là con người. Hơn nữa hắn ta hình như còn mang theo bình dưỡng khí, kiểu không thể hô hấp không khí ở Trái đất vậy."
Lâm Châu cố gắng đưa ra những câu có tính dẫn dắt.
Thật ra cậu biết người ngoài hành tinh không phải là con người, cũng biết là bọn chúng đến từ không gian Ultra nhưng cậu không thể nói thẳng điều đó ra, vì vậy cậu cố gắng nói ra như đó là một suy đoán của bản thân.
"Cô có biết chút gì về những kẻ nhỏ bé màu xanh không?"
Lâm Châu chủ yếu muốn hỏi An Khả về vấn đề này.
"Tôi không biết, chưa nghe thấy bao giờ..."
An Khả lắc đầu.
Trong lòng Lâm Châu cũng đã lờ mờ đoán được câu trả lời rồi.
Chuyện về người ngoài hành tinh, phần lớn người ở thế giới này chắc đều không biết được.
Nếu vậy thì, những quản lý cấp cao của Liên minh có biết hay không?
Ngoài ra, thái độ của người ngoài hành tinh với thế giới con người là gì? Là kẻ thù hay là gì khác?
Mỗi lần nghĩ về những vấn đề này, Lâm Châu đều cảm thấy hơi đau đầu, đây cũng không phải là nỗi lo viển vông. Sự lo nghĩ này là vì cậu biết rất rõ một số quy tắc được thiết lập, rằng những con dị thú trong không gian Ultra kia nếu như gây chuyện thì sức phá hoại của chúng chẳng kém gì những Pokemon trong truyền thuyết đâu.
"Tôi sẽ hỏi mấy người bạn trong Liên minh sau."
An Khả ghi lại chuyện này, về sau cô sẽ để ý hơn tin tức về nó.
"Tiếp theo là chuyện về quả thần kỳ, thế mà cậu lại có thể trồng liền tù tì được chín quả thần kỳ, hạt giống có vấn đề gì không?"
"Chắc không có vấn đề gì đâu."
Lâm Châu lấy ra quả thần kỳ còn giữ lại và đưa cho An Khả.
An Khả quan sát quả thần kỳ một lượt, căng mọng, chắc nịch, trông có vẻ không có vấn đề gì.
Cô dùng dao bổ nó ra, hạt quả bên trong căng tràn sức sống, hoàn toàn khác với hạt được trồng trong vườn cải tạo đất.
"Xem ra có liên quan đến chất đất, dù sao cây quả lúc đầu được sinh trưởng từ trong mê cung, đất đai trên Trái đất có cải tạo tốt đến đâu thì thành phần cũng vẫn có khác biệt với trong mê cung."
An Khả tách riêng hạt ra, còn phần thịt quả thì làm thành viên thuốc thần kỳ để có thể bảo quản được lâu.
"Cậu đúng là tìm được một mảnh đất tốt, lại có được một vùng đất đai rộng như vậy để có thể đạt đến tiêu chuẩn trồng quả thần kỳ, lần này cậu kiếm được khoản lớn rồi."
"Hầu hết các danh gia vọng tộc trong số các gia tộc huấn luyện viên chưa chắc đã cho ra được một quả thần kỳ mỗi năm, thế mà cậu trong thời gian ngắn đã trồng được những mười trái."
"Điều đó tương đương với sản lượng của tất cả các mê cung mà bốn khu vực thuộc Liên Minh Pokemon có thể làm ra được."
An Khả càng nói, Lâm Châu càng nhận ra sự quý giá của những quả thần kỳ.
Bạn biết đấy, những người khác thuộc Liên Minh Pokemon muốn có được quả thần kỳ thì chỉ có thể thử vận may bên trong mê cung, thế nhưng Lâm Châu lại có thể tự mình trồng được nó.
Điều này giống như sự khác biệt giữa du mục và canh tác, mức ổn định thu hoạch cũng khác nhau.
"Cậu đã đem chia đều số quả thần kỳ cho đám Pokemon ăn chứ không tập trung vào một con à?"
"Không, tôi phân ra cho mỗi con hai quả."
"Thật ra vẫn nên tập trung bồi dưỡng cho một con Pokemon thì sẽ tốt hơn một chút." Bây giờ cậu chỉ là một huấn luyện viên sơ cấp, không có sẵn nền móng và chống lưng về kinh tế, muốn nuôi dưỡng nhiều Pokemon chủ lực như vậy, gánh nặng kinh tế sẽ rất lớn."
"Cậu phải biết rằng rất nhiều huấn luyện viên cấp cao vì muốn tập trung các nguồn tài nguyên nên có thể chỉ sở hữu một con Pokemon chủ lực trong tay mà thôi."
"Tuy nhiên cũng có một số điểm hay. Việc phát triển nhiều Pokemon chủ lực theo chiều ngang như này có thể giúp cậu có nhiều cách ứng phó khi gặp chuyện, gặp đối thủ trong cùng một cấp bậc cũng sẽ chiếm được ưu thế lớn hơn rất nhiều."
"Có thể lúc mới đầu sẽ rất khó, nhưng càng về sau lại càng dễ dàng hơn, trong tay có càng nhiều Pokemon chủ lực thì lại càng dễ dàng giải quyết tình huống."
An Khả không hoàn toàn phản đối phương hướng đào tạo Pokemon của Lâm Châu.
Phân tán tài nguyên để đào tạo nhiều Pokemon từ nhỏ.
Cách này nếu đặt vào một huấn luyện viên thông thường thì hoàn toàn là hành vi bại gia, tìm chỗ chết, cuối cùng còn cách đổ hết toàn bộ tài sản vào đó nhưng không đổi lại được gì.
Đi được xe thì phải nuôi được xe, nếu không có khả năng kiếm tiền, thu nhập bấp bênh thì riêng tiền xăng dầu cũng đủ làm bạn kiệt quệ rồi.
Ngay cả khi sinh ra trong gia đình khá giả một chút thì một người nuôi hai con Pokemon đã là rất khó rồi, nếu nuôi tới ba con thì chẳng khác nào đang đốt tiền cả.
Nếu có nguồn tài nguyên đem phân tán cho nhiều Pokemon thì chi bằng tập trung cho một con để nâng cao thực lực của nó, sau đó dẫn nó vào mê cung bắt những con cao cấp hơn, như vậy có thế tiết kiệm được bao nhiêu tài nguyên?
Tóm lại, lý do tiên quyết vẫn là để tận dụng tối đa nguồn tài nguyên, cho nên phải tính toán thật cẩn thận.
Nhưng Lâm Châu thì khác.
Lâm Châu có cách để thu được tài nguyên canh tác chất lượng cao, cậu lại có trong tay hạt giống quả thần kỳ có thể trồng trọt được. Cậu hoàn toàn có đủ tiền bạc, tiềm lực để nuôi dưỡng nhiều Pokemon chủ lực hơn.
Hơn nữa, các Pokemon của cậu đều có tiềm năng rất lớn. Sau khi chúng được đào tạo xong thì chắc chắn những Pokemon hoang dã sinh trưởng tự nhiên bắt bừa ngoài kia không thể so sánh với chúng được.
Phải biết rằng những con Pokemon hoang dã chưa qua huấn luyện thì đa số đều gặp thiếu sót trong việc tự khai phá năng lực bản thân chúng, năng lực và tư chất bẩm sinh mỗi con mỗi khác, năng lực tổng thế nhìn chung yếu kém.
Chúng hoàn toàn kém xa những con Pokemon được nuôi dưỡng theo phương pháp khoa học mà con người đúc rút, phát minh trong một thời gian dài.
Chỉ cần Lâm Châu kiên trì nuôi dưỡng tốt mấy con Pokemon của mình thì con đường sau này sẽ ngày càng thuận lợi hơn.
Ở cùng cấp độ, người khác chỉ có trong tay một đến hai con Pokemon chủ chiến, nhưng cậu thì có thể tùy ý tung ra những bốn con!
Đây là một lợi thế cực lớn, có thể một mình đánh với vài địch thủ một lúc...
Vì thế, An Khả, người biết nhiều bí mật của Lâm Châu, có thể hiểu cho con đường mà cậu lựa chọn.
"Cuối cùng là chuyện về con Pokemon Servine của cậu, Pokedex không thể tra ra những đặc tính không rõ đó à?"
An Khả nhìn Lâm Châu và hỏi.
"Toàn là những đặc tính không rõ ràng ư?"
"Cũng không hẳn..."
Lâm Châu lấy PokeBall ra rồi ném.
Ánh sáng trắng lóe lên, Servine xuất hiện trên chiếc bàn gỗ dài, ngẩng cái đầu nhỏ đầy vẻ kiêu ngạo.
Trong một tháng, Lâm Châu chỉ có thể làm cho nó miễn cưỡng tuân theo lệnh của mình, còn những mối quan hệ khác thì vẫn chưa chung sống hòa hợp được.
An Khả tiến lên và quan sát nó.
"Quả thật, nhìn đặc điểm dáng vẻ bên ngoài thì không phải là đặc tính Overgrow (xanh tươi), cũng không phải là Contrary (Đảo ngược). Có phải cậu nói những đường vằn này có hình thù giống trên vỏ trứng đúng không?"
Các đường vằn màu tối mờ mờ trên người Servine là những khác biệt lớn nhất của nó với đồng loại về đặc điểm bên ngoài.
"Đúng vậy, điều kỳ quái chính là những đường vằn này, tôi nghĩ có thể liên quan đến đặc tính của con Servine, nhưng lại không chắc chắn lắm...
Lâm Châu vỗ đầu con Servine và nói với nó:
"Thể hiện một chút chiêu kia của mày đi."
Servine vùng vẫy cái đầu, không để cho Lâm Châu chạm vào nó, sau đó trừng mắt nhưng vẫn làm theo lời Lâm Châu.
Những đường vằn mờ ảo sáng lên sắc xanh lấp lánh, dưới chân Servine, hoa cỏ nảy mầm, cỏ mọc xanh um tươi tốt.
Chiếc bàn gỗ dài bất ngờ được phủ một lớp hoa cỏ màu xanh nhạt căng tràn sức sống và bắt đầu lan rộng ra xung quanh.
Trong nháy mắt chiếc bàn đã bị bao phủ trong lớp cỏ xanh tươi.