Editor: Nguyetmai
Trong quán cà phê.
Khi Lâm Châu và Lưu Lạc bước vào, điều đầu tiên đập vào mắt là Vương Hoa Thần ngồi ở một phía, vì trong cửa hàng trừ hắn ta ra thì chẳng còn ai cả.
Mấy người bọn họ chào hỏi lẫn nhau.
Lưu Lạc ngồi xuống, ánh mắt khó hiểu nhìn xung quanh.
"Chuyện gì vậy này?"
Vương Hoa Thần dang hai tay.
"Tôi bao hết chỗ này rồi."
Lưu Lạc không nói nên lời.
"Lần đầu tiên tôi thấy quán cà phê cũng có thể bao được đấy, chà, đúng là thế giới của người có tiền... Lần này tìm chúng tôi có việc gì? Lại có cuộc thi à? Nói trước nhé, chúng tôi sẽ không tham gia cuộc thi cấp quốc gia lần này đâu."
Sau cuộc thi cấp thành phố sẽ là cuộc thi cấp quốc gia.
Vương Hoa Thần lần này đều gọi mấy tuyển thủ đấu Pokemon thực lực ưu tú hàng đầu tỉnh Nam Giang đến nên Lưu Lạc đoán rằng chắc vì cuộc thi cấp quốc gia.
Tuy nhiên, Vương Hoa Thần chỉ mỉm cười và lắc đầu.
Nếu chuyện xây dựng đặc khu mới Tân Chử chưa được quyết định thì quả thật thì lần này hắn sẽ đến tìm đám Lâm Châu để tìm cách thành lập một đội tham gia cuộc thi cấp quốc gia.
Nhưng thực tế là phía Liên Minh Pokemon đã quyết định thêm Tân Chử vào danh sách đặc khu mới rồi. Cho nên Vương Hoa Thần không cần phải tiếp tục lăn lộn tham gia mấy cuộc thi đấu Pokemon làm gì nữa.
Ngày hôm nay hắn tới tìm mấy người này là vì có chuyện còn quan trọng hơn.
"Không phải vì cuộc thi mà vì một chuyện chắc chắn mọi người sẽ thấy hứng thú. Đợi lát đến đông đủ rồi tôi sẽ nói."
Vương Hoa Thần không nói ngay là chuyện gì mà phải đợi đến đủ người mới nói.
Không phải vì cuộc thi? Lưu Lạc có chút khó hiểu, nhưng vẫn ngồi xuống và đợi mọi người đến. Dù sao, cậu cũng không có việc gì gấp cả.
Lâm Châu cũng ngồi xuống, cậu không nói một câu nào.
Đợi khoảng mười phút thì bắt đầu có người lục đục đẩy cửa vào.
Đầu tiên, Thẩm Khánh Minh đã lâu cậu không gặp, sau đó là Cao Bác, Tô Bạch, Kim Ân Tĩnh từ Giang Thành qua đây.
Tính thêm Lâm Châu và Lưu Lạc thì có tổng cộng sáu người được Vương Hoa Thần gọi đến.
Mỗi người đều là những tuyển thủ mạnh có biểu hiện xuất sắc, ấn tượng trong cuộc thi cấp thành phố vừa rồi.
"Ô kìa! Lâu lắm không gặp!"
Lưu Lạc vẫy tay chào hỏi mấy người bọn họ. Có lẽ cậu ta là người hoạt bát nhất trong số những người ở đây rồi.
Những người còn lại xem ra đều không được nhiệt tình cho lắm, đặc biệt là Thẩm Khánh Minh và Tô Bạch, một người mặt mũi lạnh lùng vô cảm, một người vẻ mặt tỏ ra lười để ý tới Lưu Lạc.
"Xin chào."
Cao Bác có lẽ là người tương đối bình thường trong số đó. Dù sao trước đây cậu ta cũng là đội trưởng đội Đại học Giang Thành, nên cũng lịch sự hơn nhiều so với những "đứa trẻ có vấn đề" khác.
Không giống như người đứng bên cạnh cậu ta, Kim Ân Tĩnh, vừa bước tới đã đi đến ngay trước mặt Lâm Châu, miệng thì thổi kẹo cao su, mắt nhìn cậu với biểu cảm phức tạp.
Phía sau là Tô Bạch cũng lặng lẽ nhìn Lâm Châu, mặc dù không kích động như Kim Ân Tĩnh, nhưng biểu cảm của cậu ta cũng có chút thay đổi.
Ba tháng trước, trong cuộc thi cấp thành phố.
Con Braixen của Lâm Châu vừa mới khởi động Confusion đã dễ dàng đập Pokemon của họ sấp mặt y như đập côn trùng vậy, mà Pokemon của bọn họ một chút năng lực phản kháng cũng không có.
Nếu đây là một huấn luyện viên rất giỏi hay "vũ khí bí mật" được đào tạo trọng điểm của Tân Chử thì không nói làm gì, nhưng rõ ràng tổ huấn luyện đã nghe ngóng thông tin rằng Lâm Châu chỉ là một sinh viên đại học bình thường, thậm chí trước đó còn không phải người trong đội tuyển trường nữa.
Đội tuyển của trường Tân Chử chỉ vì muốn tham gia cuộc thi nên mới tạm thời chọn người đến thành lập đội, tham gia xong sẽ giải tán đội ngũ ngay.
Nhưng họ lại để thua không chút phản kháng nào dưới tay một đội như vậy, với hai người cao ngạo, lòng tự tôn cao như họ sao có thể dễ dàng nuốt được cục tức này.
Do đó bọn họ quay về sau cuộc thi đã đóng cửa tập luyện suốt ba tháng, cuối cùng đều có những tiến bộ không nhỏ, cho đến lần này lại chạm mặt Lâm Châu ở đây.
Kim Ân Tĩnh kiềm chế tâm trạng của mình rồi bước tới phía trước, nhưng cũng không biết phải nói gì trước tiên.
Cô nên làm gì? Đấu một trận nữa với Lâm Châu?
Nhưng có đánh thắng được hay không?
Mặc dù trong ba tháng tập luyện với cường độ cao, dùng không ít tài nguyên bồi dưỡng, Pokemon cũng đã tiến bộ rất nhiều; nhưng Kim Ân Tĩnh biết rằng cô vẫn không phải là đối thủ của Lâm Châu.
Sức mạnh của Braixen mang đến cho cô cú sốc quá lớn, như thể nó hoàn toàn không phải là một Pokemon cùng cấp bậc với con của cô.
Trong ba tháng qua, kể cả khi sức mạnh của Braixen vẫn vậy không tiến bộ thêm thì liệu Marshtomp của cô có thể chiến thắng nó hay không vẫn còn là một ẩn số.
Hơn nữa, đối phương sao có thể giậm chân tại chỗ được.
Lưu Lạc ngồi bên cạnh nhìn thấy thế thì liên tục líu lưỡi.
Thực lực mạnh đúng là tốt đó, nhìn xem cô gái nhỏ này bị "ăn hành" một trận, ánh mắt nhìn người đã khác hẳn, còn có tên "gay" chết giẫm phía sau nữa, ánh mắt "tình ý lai láng" cứ nhìn trộm bên này suốt, chà chà, kích thích thật...
Nếu Lâm Châu biết Lưu Lạc đang nghĩ bậy cậu như thế nào thì e là một quả Pokeball đã nát tươm rồi.
Vương Hoa Thần đứng dậy, nở nụ cười và nói:
"Mọi người, đừng kích động. Hôm nay chúng ta đến đây để bàn chuyện, mọi người muốn giao lưu tình cảm thì có thể để lát nữa, giờ hãy nghe tôi nói hết chuyện chính đã."
Hắn là người khởi xướng cuộc gặp mặt này nên khi người đã đông đủ, tất nhiên hắn phải đứng ra nói chuyện rồi.
Mấy người có mặt ở đó đều biết ít nhiều về thân phận của Vương Hoa Thần, là do hắn nói với bọn họ.
Nếu không, họ dù sao cũng là những tuyển thủ có chút tiếng tăm, đâu phải muốn gọi đến là đến, gọi đi là đi.
Nhất là Cao Bác và Tô Bạch đã đi từ Giang Thành từ sáng sớm để qua bên Tân Chử này.
Thân phận của Vương Hoa Thần ít nhiều cũng còn chút ảnh hưởng.
Nên khi hắn gọi cho bọn họ nói có chuyện tốt cần kêu họ qua gặp, mấy người bọn họ dù xuất phát từ tình cảm hay nguyên nhân khác đều vẫn nể mặt hắn.
EQ (chỉ số cảm xúc) của bọn họ cũng không đến nỗi quá thấp, người ta nói có chuyện tốt cần bàn mà không biết tốt xấu gì đã từ chối luôn, vừa đắc tội với người ta vừa chẳng được cái gì cho mình cả.
Tất nhiên cũng có người không quan tâm đến vụ này vì mối quan hệ xấu với Vương Hoa Thần.
"Anh định nói gì thì nói nhanh đi, đừng lề mề nữa."
Thẩm Khánh Minh sốt ruột nói.
Cậu ta vốn giành được giải quán quân cuộc thi cấp thành phố vừa rồi, sau khi đội tuyển trường tan rã thì cũng không muốn giao thiệp gì với Vương Hoa Thần này nữa.
Vốn dĩ hôm nay cậu không định đến, nhưng vì đối phương đã đưa ra cho cậu một điều kiện không thể từ chối, vì vậy cuối cùng cậu cũng đã đến...
"Nếu mọi người đã nôn nóng muốn biết như vậy thì tôi sẽ kể luôn từ vấn đề chính nhé."
Vương Hoa Thần mỉm cười, không màng đến thái độ của Thẩm Khánh Minh.
Người này là kẻ hắn đã đưa từ thành viên lên chức đội trường đội tuyển trường khi hắn còn làm quản lý của đội tuyển. Cho nên tính cách và yêu cầu của Thẩm Khánh Minh hắn đều nắm rất rõ.
Làm việc thiếu suy nghĩ cũng không sao, có nhu cầu ắt có cách đáp ứng, là có thể thiết lập mối quan hệ hợp tác, bản tính nổi nóng cũng chẳng sợ, chỉ sợ cậu ta lại giống như "miếng sắt" vô tri vô giác, không có nhu cầu gì thôi.
"Thành phố Tân Chử đã chính thức được trở thành Đặc khu phát triển Pokemon mới của nước ta. Tương lai sẽ có một lượng lớn vốn, công nghệ và nhân lực đổ vào đây."
"Đồng thời, hệ thống đào tạo và mô hình công nghiệp Pokemon mới sẽ bắt đầu thử nghiệm ở Tân Chử trước. Nếu hiệu quả tốt sẽ có thể lan rộng ra toàn quốc!
Để phù hợp với dự án vận hành hệ thống huấn luyện viên này, Liên minh đang chuẩn bị thành lập hai phòng Gym tại Tân Chử. Trong đó, một cái sẽ do Huấn luyện viên của Liên Minh Pokemon quản lý."
Vương Hoa Thần mắt sáng lên, hắn nói tiếp:
"Và cái còn lại, sẽ do chúng ta cử người ra quản lý."