Cuộc Đổ Bộ Của Pokemon

Chương 170: Năng lượng Aura

Translator: Nguyetmai

"Khụ khụ..."

Tiếng ho liên tục phát ra trong phòng.

Scythia cầm lọ thuốc trên tay, khuôn mặt đầy vẻ lo lắng nhìn Alor đang ho không dứt.

Alor đặt cốc nước uống thuốc xuống, khuôn mặt cô vô cùng xanh xao, trong đôi mắt xanh thẳm lấp lóe một thứ ánh sáng, giống như có một nguồn năng lượng thần bí đang tỏa ra trong đó.

Ray và Lucario đứng gần đó, đôi mắt của Lucario cũng lóe lên thứ ánh sáng màu xanh y hệt, nó cố gắng điều hòa nhịp điệu của những luồng Aura xung quanh.

Năng lượng Aura!

Một năng lượng tâm linh bí ẩn, một nguồn năng lượng tinh thần phát ra từ mọi sinh vật, có nhiều cách sử dụng khác nhau như thần giao cách cảm, đọc suy nghĩ, ảnh xạ Aura...

Đại loại giống như kiểu gọi là siêu năng lực hay linh hồn vậy.

Hầu hết các sinh vật không thể cảm nhận được năng lượng Aura này, chỉ một số ít Pokemon có thể đánh thức năng lượng Aura này mà thôi.

Lucario là một Pokemon sử dụng năng lượng Aura giỏi nhất trong số các loài Pokemon. Nó có thể được coi là Pokemon đại diện cho Aura và Aura chính là năng lượng gốc rễ của loài Pokemon này.

Và lúc này trên người Alor rõ ràng cũng có một nguồn năng lượng Aura cực mạnh đang chấn động, vô cùng bất ổn, thậm chí còn làm hại đến chính bản thân cô.

Ray và Scythia đứng bên cạnh quan sát, một người thì mặt mũi im lìm chỉ đứng bên bảo vệ không rời nửa bước, một người thì vẻ mặt đầy lo lắng. Bọn họ không giống Lucario và Alor biết dùng Aura, hai người họ không giúp được gì nên chỉ còn cách chờ đợi.

May mắn thay, thuốc đã phát huy tác dụng, năng lượng Aura trên người Alor đã được kìm nén, giúp cho tình trạng cơ thể cô dần dần ổn định lại.

"Tiểu thư Alor!"

Giọng điệu lo lắng của Scythia mang theo chút nức nở, cách thể hiển cảm xúc của cô có hơi hướng ngoại, thậm chí còn hơi qua một chút, tuy tính nết là vậy nhưng tình cảm của cô gái người Pháp này rất chân thật.

Khuôn mặt của Alor vẫn hơi tái nhợt, nhưng cô vẫn mỉm cười và nói với Scythia:

"Không sao, chỉ là mất kiểm soát năng lượng Aura trong thời gian ngắn thôi, ổn định lại là không sao rồi."

Ray đứng im lặng bên cạnh không nói gì.

Không có cách chữa được bệnh này của Alor. Ốm yếu lại bệnh tật đầy mình là hiện tượng di truyền trong gia tộc cô rồi, đời nào cũng vậy.

Sinh ra là người thừa kế của gia tộc Dowkesen, thì trời sinh đã phải gánh thêm năng lượng Aura này.

Nhưng nguồn năng lượng Aura này hoàn toàn không tương thích với cơ thể con người nên các tác dụng phụ của nó vô cùng rõ ràng.

Những thế hệ trước trong gia tộc Dowkesen ai nấy đều đoản mệnh, mấy trăm năm nay không một ai có thể sống qua tuổi 45, trong đó nếu người thừa kế là nữ thì lại càng đoản mệnh, hầu như đều không vượt qua "cửa tử" lúc sinh con.

Họ mang theo sứ mệnh thừa kế dòng máu của gia tộc. Thông thường, khi đứa trẻ được sinh ra cũng là lúc người mẹ rời xa trần thế.

Hoa mỹ thì nói là đoản mệnh, còn nói toẹt ra thì chính là đen đủi.

Không tính đến việc sinh ra đã "ngậm thìa vàng" rồi thì tóm lại chính là lớn lên cùng những bình thuốc.

Những cô gái khác từ nhỏ đến lớn, trong túi là những miếng dán đẹp mắt, những viên kẹo ngon lành, lớn rồi thì là son môi, đồ makeup...

Còn trong túi của Alor, chỉ toàn thuốc là thuốc.

Và người thừa kế của gia tộc Dowkesen cũng không được phép nuôi Pokemon.

Họ phải học những nghi thức quý tộc, học cách quản lý sản nghiệp gia đình và gia nhập giới xã hội thượng lưu của Anh.

Những việc này cũng đủ bận rộn lắm rồi, cơ thể và sức khỏe của họ thì kém nên không cho phép họ có thể để tâm đến việc nuôi Pokemon nữa.

Vì vậy, mỗi người thừa kế của Dowkesen đều có một "Knight" hay còn gọi là "hiệp sĩ" để thay họ nuôi dưỡng Pokemon.

Ray chính là người mà Alor chọn để làm Hiệp sĩ của cô.

Khác với Scythia mãi về sau mới đến làm tại Dowkesen, Ray được Alor nhận nuôi từ nhỏ. Cậu cùng lớn lên bên cạnh Alor trong gia tộc Dowkesen này.

Từ nhỏ đến lớn, mọi lần Alor phát bệnh, cậu đều chứng kiến.

Cậu không nói gì vì điều đó không phải vì quen như vậy rồi, mà là vì không có cách nào quen được nên mới bắt đầu trở nên im lặng.

Alor uống thêm một ly nước, nuốt xuống phần còn lại của thang thuốc dùng để ức chế căn bệnh, sau một lúc nghỉ ngơi, sắc mặt cô mới có chút huyết sắc, tình hình mới tốt lên một chút.

Sau đó, cô hỏi Ray đang đứng bên cạnh:

"Ray, nhóm thu thập bí mật tại Thung lũng Arche năm nay thế nào rồi? Đã xuất phát chưa?"

"Nhiệm vụ đã được gửi đến Hội thám hiểm. Ba đội đã nhận nhiệm vụ và lên đường rồi ạ."

Câu trả lời của Ray ngắn gọn hơn bao giờ hết, không có lấy một câu dư thừa.

"Ừm, đợi đội thu thập quay lại, thu thập đủ các nguyên liệu cần cho thuốc ức chế trong năm nay là chúng ta có thể quay về London rồi."

An Khả mỉm cười gật đầu.

"Cậu vất vả rồi."

...

Hãng bí ngọc Khoa Nguyên.

Giám đốc hãng bí ngọc chẳng hiểu sao mí mắt mình hôm nay cứ giật suốt, ông cảm thấy hình như sắp xảy ra chuyện.

Ông ta lầm bầm, điềm xấu, đây là điềm xấu. Hôm nay là ngày lãnh đạo tập đoàn xuống đây để thị sát, nhất định không được để xảy ra chuyện gì.

Giám đốc hãng bí ngọc nhìn người đàn ông Anh quốc to béo, complet giày da, tay cầm tẩu thuốc, dáng vẻ nghiêm túc đang đi phía trước mình.

Hắn lắc đầu, xua đi những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu mình, hắn bước tới, nở một nụ cười lịch sự.

"Thưa Huân tước Jon, khu vực văn phòng bên trái chúng ta đã đi tham quan được kha khá rồi. Tiếp theo chúng ta sẽ đến đại sảnh để tham quan gian bán hàng dành cho khách hàng của chúng ta ạ."

Giám đốc hãng bí ngọc nhiệt tình giới thiệu, phiên dịch viên dịch lại cho Jon nghe.

Jon lắng nghe mà không đưa ra đánh giá nào, cuối cùng chỉ gật nhẹ một cái. Giám đốc hãng bí ngọc chỉ có thể coi đó là biểu hiện hài lòng, còn nếu không thì chắc bọn họ đã bị phê bình từ lâu rồi.

Hắn thầm thở phào, xem ra thị sát lần này không có vấn đề gì, chắc là cũng ứng phó xong.

Người đàn ông Anh quốc to béo chỉ đi dạo hai vòng trong cửa hàng, chỉ xem chứ cũng không bới móc gì bọn họ.

Thế nhưng, ngay khi giám đốc hãng bí ngọc thả lòng tinh thần thì đột nhiên một giọng nói hơi gay gắt vang lên bên cạnh hắn ta.

"Gì cơ? Hết rồi hả? Cược đá của mấy người đã hết rồi?"

Giám đốc hãng bí ngọc nhướng nhướng lông mày.

Hắn tự nhủ thầm mấy người bọn hắn vừa đi qua đấy, vẫn còn đứng gần quầy hàng như vậy. Nói nhiều vậy làm gì! Có thấy ngài Jon đang hỏi phiên dịch xem người đó hỏi cái gì không hả?

Giám đốc hãng bí ngọc quay lại định xem kẻ nào mà lại "thối mồm" thế, kết quả là nhìn thấy một khuôn mặt không phải quá quen thuộc.

Nhưng hắn nhìn cái là nhận ra ngay.

"Là cậu!"

Giám đốc hãng bí ngọc có chút bất ngờ.

Sao mà tên này lại xuất hiện trong cửa hàng nữa vậy? Kiếm được của hắn một viên hoán đổi đặc tính vẫn chưa vừa lòng sao?

Lâm Châu nhìn Giám đốc hãng bí ngọc thì cũng hơi bất ngờ, sao người này lại nhận ra mình nhỉ?

Trước khi đến rõ ràng cậu đã cải trang rồi mà, có đeo thêm mắt kính, thay quần áo và đeo cả khẩu trang. Thế mà vẫn bị người ta nhận ra, lẽ nào khí chất của cậu lại lớn như vậy?

Lâm Châu kéo khẩu trang lên, vốn định lơ tay giám đốc đi rồi rời khỏi đây thì đột nhiên có người lao tới bên cạnh cậu.

"Lâm... Châu!"

Jon không cả dùng đến phiên dịch mà bắn ra luôn những câu Tiếng Trung còn kém của mình, biểu cảm của ông ta có vẻ rất phấn khích.

Jon đã xem trận đấu của Lâm Châu trong cuộc thi cấp thành phố. Ông rất có ấn tượng với Lâm Châu, nhưng Lâm Châu thì hoàn toàn không biết ông ấy.

Lúc này Lâm Châu đang thắc mắc, người đàn ông ngoại quốc to béo này là ai?