Cuộc Đổ Bộ Của Pokemon

Chương 172: Quay lại mê cung

Translator: Nguyetmai

"Ủy thác gì cơ?"

Lâm Châu nghi hoặc hỏi.

Bí ngọc có giá thị trường bảy mươi triệu tệ, nói cho là cho, ủy thác gì mà đáng giá như vậy?

"Không cần lo lắng, chẳng phải là ủy thác gì quá khó khăn đâu."

Jon mỉm cười nói:

"Ngày hôm qua, Công hội Thám hiểm đã tuyên bố một nhiệm vụ thu thập, triệu tập ba đội, chuẩn bị tiến vào mê cung sơ cấp và Con Đường Sân Vườn bên dưới vùng mê cung Kalos.

Những thành viên trong ba đội này đều là huấn luyện viên trình độ sơ cấp, đích đến là cùng một địa điểm, để thu thập một số loại dược liệu đặc biệt, còn tôi thì cần người giúp tôi cản trở bọn họ…"

Ủy thác này nghe có vẻ rất kỳ lạ, cản trở là có ý gì? Ông ta muốn cản trở hành động của những người đó bằng cách nào? Đánh gãy chân à?

Việc này cảm giác như vô duyên vô cớ chạy đi gây thù chuốc oán với người khác vậy…

Trước giờ khi ở trường học Lâm Châu luôn là một sinh viên gương mẫu, chưa từng đánh nhau với ai.

Lâm Châu nghe vậy liền nhíu mày.

"Tôi không thích đấu đá gây thù với người khác, thứ lỗi."

Jon rít rít tẩu thuốc, giơ ba ngón tay ra dấu rồi nói:

"Ba viên bí ngọc, nếu cậu có thể giúp tôi ngăn cản cả ba đội đó, cậu cứ tùy ý chọn ba viên bí ngọc trong kho bí ngọc của Khoa Nguyên."

"Ha ha."

Lâm Châu cười nhạt.

"Thời gian, địa điểm, tiện thể gọi xe cứu thương cho bọn họ trước."

Đùa à! Tùy ý để cậu chọn trong kho hàng của Khoa Nguyên, kho hàng hàng đầu của ngành bí ngọc trong Liên Minh Pokemon! Hơn nữa lại còn được chọn ba viên!

Ủy thác này có ly do gì để không nhận đây?

Cho dù Lâm Châu phải dùng dây thừng, bao tải trùm lên từng người một rồi vác về cũng phải hoàn thành ủy thác của Jon.

"Cậu cứ yên tâm, muốn ngăn cản bọn họ không hề khó, địa điểm mà loại dược liệu đó sinh trưởng không dễ xâm nhập, bắt buộc phải có một loại Phiến Thạch Plate đặc biệt mới có thể vào trong."

"Loại Phiến Thạch Plate này mỗi đội chỉ nhận được một miếng từ chủ thuê, cậu chỉ cần cướp được miếng Toái Phiến đó là bọn họ không thể vào được."

Jon nói.

Còn có cả kiểu thao tác này?

Lâm Châu nghe vậy trong lòng đã yên tâm hơn nhiều, làm những việc thế này sợ nhất là bừa bãi không có kế hoạch, giờ có một mục tiêu như vậy sẽ đơn giản hơn rất nhiều.

Ít ra Lâm Châu không cần phải nghĩ cách đánh gãy chân bọn họ, mà chỉ cần cướp Phiến Thạch Plate là xong.

"Ủy thác này, tôi nhận."

Lâm Châu không hỏi quá nhiều, ví dụ như tại sao Jon lại ủy thác cho cậu, tại sao phải ngăn cản nhiệm vụ thu thập của mấy người đó, còn vô số những vấn đề khác.

Dù sao cậu hỏi đối phương cũng sẽ không nói, ngược lại chỉ khiến ông ta cảm thấy cậu lảm nhảm nhiều lời, chi bằng biết điều một chút.

Cậu chỉ vì ba viên bí ngọc đó mà thôi.

Jon hài lòng đặt tẩu thuốc xuống.

"Được, tối nay sẽ xuất phát nhé, đến đảo nhân tạo Liên Minh trước, tôi sẽ tìm người sắp đặt tất cả hành trình cho cậu trước khi vào mê cung, cậu yên tâm đi."

"Tối nay? Sao gấp vậy?"

"Ba đội đó đã nhận nhiệm vụ từ hôm qua, bọn họ đã chuẩn bị xong xuôi có lẽ đã vào mê cung rồi, hoặc là ngày mai hoặc là ngày kia mà thôi, cậu bắt buộc phải nhanh chóng hành động."

"Được thôi, tôi về nhà lấy chút đồ."

"Buổi tối tôi sẽ cho người qua đón cậu."

Jon làm bộ dạng như đã chuẩn bị xong tất cả mọi để khiến Lâm Châu yên tâm đi làm nhiệm vụ.

Lâm Châu rời khỏi hãng bí ngọc.

Sự việc bất ngờ không kịp lên kế hoạch, cậu cũng không ngờ vốn dĩ chỉ đến mua một viên bí ngọc, kết quả lại thành ra phải trở lại đảo nhân tạo vào mê cung làm nhiệm vụ.

Lần trước sau khi rời khỏi đảo nhân tạo, Lâm Châu vẫn còn tưởng phải chờ đến sau cuộc thi quốc gia mới có thể trở lại, không ngờ chỉ mới một tháng cậu đã phải quay lại.

Jon nhìn theo Lâm Châu rời đi, hài lòng rít tẩu thuốc.

Alor thông qua Công hội Thám hiểm âm thầm triệu tập đội ngũ đến mê cung hái thuốc, hành tung bí mật, vô cùng kín kẽ.

Thế nhưng nội gián khó phòng, Jon biết tình trạng cơ thể của Alor đang cần đến thuốc ức chế. Dưới sự điều tra kĩ lưỡng ông ta còn phát hiện được thông tin chiêu mộ đội ngũ hái thuốc.

Thuốc ức chế có thể tạm thời ngăn chặn sự mất kiểm soát của ống dẫn sóng, thứ này rất quan trọng, có liên quan đến tính mạng cháu gái và anh Cả của Alor.

Nếu nguyên liệu chế tạo thuốc ức chế không đủ, vậy hậu quả… đây sẽ là cơ hội tuyệt vời cho Jon, người đối đầu với phe anh Cả.

Jon đã điều tra suốt mấy năm, từ địa điểm hái thuốc cụ thể đến thời gian, rồi cách thức vào trong, tuy bí mật được che giấu rất kĩ nhưng dù thế nào cũng có sơ hở, ông ta đã điều tra được rất nhiều thứ.

Lần này quả thực là cơ hội tốt để ra tay, có thể cắt đứt một lần nguyên liệu của thuốc ức chế.

Hơn nữa lại vừa hay có một người lập trường thích hợp, có thể giúp Jon đi làm việc này.

Lâm Châu sắp trở thành huấn luyện viên và người điều hành phòng gym, là người thuộc về phía Liên Minh.

Lần này cậu tham gia, coi như hoàn toàn đứng về phía đối đầu với anh Cả của Jon, và cậu cũng sẽ trở thành đồng minh của ông ta.

Jon nói với quản lý hãng bí ngọc đang đứng bên cạnh:

"Ba viên bí ngọc mà tôi đồng ý, sẽ tính cho chi nhánh này của anh, nghĩ cách mà cân đối khoản chi này nhé. Anh rất khá, sau lần này tôi sẽ thăng chức tăng lương cho anh."

"???"

Quản lý hãng bí ngọc ngơ ngác.

Ông chủ, ông làm gì vậy? Ba viên bí ngọc này của ông là lỗ hổng gần trăm triệu tệ, tôi lấy đâu ra tiền để cân đối thu chi cho ông đây?

Nhưng tất nhiên câu nói này không hề phát ra ngoài.

Jon nói chuyện thêm vài câu rồi quay người bỏ đi, quản lý hãng bí ngọc sụp đổ.

Lão người Anh này, ông làm ra vẻ hào phóng mà lại tính vào khoản chi của chi nhánh là sao chứ!

Lối vào mê cung, đảo nhân tạo Liên Minh.

Lâm Châu vũ trang đầy đủ, đứng trước cánh cửa đá khổng lồ, cảm khái vô cùng.

Ngồi máy bay vào đảo nhân tạo nhẹ nhàng hơn nhiều so với những gì cậu tưởng tượng, dọc đường không gặp phải chuyện gì phiền phức.

Lâm Châu còn lo gặp phải người ngoài hành tinh, hoặc có người tìm đến cậu điều tra, kết quả trên thực tế không có ai tìm đến cả, chuyện kia gần như không dấy động chút phong ba nào.

Lâm Châu xuất trình chìa khóa điện tử, đi qua máy kiểm tra của cánh cửa đá, tiến vào một bên khác của cửa đá.

Cành lá sum suê, sắc hoa rực rỡ, cây cối xanh tươi, dây leo phủ kín bức tường, nơi đây bụi cây kết thành tường cao, tĩnh mịch yên ắng, hệt như một thế giới được tạo nên từ cây lá.

Con Đường Sân Vườn.

Đây là một nơi tương đối bình thường trong mê cung sơ cấp.

Pokemon hoang dã phân bố không dày, môi trường vừa phải, khá thích hợp cho người mới luyện tập, đây là một nơi thân thiện với những người trình độ thấp.

Đây là lần thứ hai Lâm Châu vào mê cung.

Nhờ những kiến thức sinh tồn hoang dã nhồi nhét được sau lần trở về trước đó mà Lâm Châu đã có một vài kinh nghiệm làm thế nào để sống sót và hành động trong mê cung.

Có điều lần này không giống lần trước, lần trước mục tiêu sát hạch nội bộ tương đối mơ hồ đơn giản, thời gian cũng rất thoải mái.

Còn lần này, Lâm Châu chính thức nghiêm túc tiếp nhận một nhiệm vụ được ủy thác, phải dựa vào yêu cầu của chủ thuê để hành động.

Thời gian rất gấp rút!

Ba đội hái thuốc có lẽ đã vào mê cung trước Lâm Châu, cậu bắt buộc phải hành động nhanh chóng để kịp cướp Phiến Thạch Plate, ngăn cản bọn họ.

Lâm Châu lấy bản đồ mà Jon chuẩn bị cho cậu ra, trên bản đồ không chỉ vẽ phạm vi khu vực kiểm soát.

Mà tại hướng Đông Nam còn có một đường chỉ dẫn nối khu vực kiểm soát đến một địa điểm.

Địa điểm này chính là mục tiêu của ba đội kia, thung lũng Arche…