Translator: Nguyetmai
Thung lũng Arche…
Lâm Châu nhìn cái tên trên bản đồ, luôn cảm thấy quen thuộc một cách kỳ lạ, hình như có ấn tượng nhưng lại không nhớ rõ.
Thế giới quan trong nguyên tác Pokemon rất rộng lớn, cũng rất phức tạp, có dị giới, có thế giới đảo ngược, có Pokemon khống chế thời gian và không gian, có thần sáng thế Arceus…
Trí nhớ của Lâm Châu về địa danh không sâu lắm, địa điểm nổi tiếng một chút cậu còn biết, còn như thung lũng Arche này cậu thực sự không nhớ nổi là nơi nào.
Tên thì nổi bần bật nhưng cũng chẳng có tác dụng gì. Tên đều là do con người đặt, người ta muốn gọi WC nhà mình là Xứ Sở Thần Tiên cũng không ai quản.
Sau khi xác định phương hướng trên bản đồ, Lâm Châu vạch ra một tuyến đường sau đó liền xuất phát.
Bọc hành lý trên người cậu đầy ắp, trong đó có đầy đủ các loại đồ tiếp tế cho người và Pokemon dùng, bao gồm cả chìa khóa mê cung, vé máy bay… tất cả đều do lão người Anh đó thanh toán.
Lâm Châu cảm thấy người này cũng không tồi, một nhiệm vụ ủy thác mà ra tay rất hào phóng, vung tiền rất rộng rãi, có vẻ là một đại gia đáng tin, sau này nên giao lưu nhiều một chút.
Lá cây xanh mướt um tùm xào xạc, bao trùm trên đỉnh đầu giống như một cái lều, che lấp phần lớn ánh mặt trời.
Mê cung rậm rạp Con Đường Sân Vườn được che phủ dưới bóng cây thi thoảng lại ẩn hiện vài Pokemon bên trong.
Jumpluff tập hợp thành đàn dập dềnh dưới tán cây, Paras vác theo nấm ăn ẩn hiện trên thân cây, Staravia lông vũ mượt mà dừng lại nghỉ ngơi trên cây.
Lâm Châu đi bộ trên con đường gạch phủ đầy rêu, một con Galvantula trên người nhấp nháy dòng điện yếu ớt đang nhả tơ từ trên cành cây xuống, đột nhiên tập kích Lâm Châu.
Gió lạnh chợt nổi lên, nanh vuốt đen sì ma quái đột nhiên vươn dài!
Bộ móng lập tức lôi Galvantula khỏi cành cây giống như vặt trái đào, nắm chặt trong lòng bàn tay.
Cơ thể Galvantula kích động phát ra Thunder Wave, nó vẫn muốn vùng vẫy.
Tất nhiên bộ móng ma quái của Mimikyu vẫn không chút nương tay túm lấy nó, đập một trận "bụp bụp bụp" xuống đất, thôi thì bất chấp, cứ đập cho đơ trước rồi tính.
"Galvantula, đặc tính Compound Eyes, trị số cơ thể…"
Lâm Châu cầm Pokedex, nhìn số liệu quét được, lắc lắc đầu.
"Chẹp, dù sao cũng là một con Pokemon cấp Nhập Môn, cơ thể này có tố chất nhận thức quá thấp, muốn bán cũng không bán được…"
Pokemon hoang dã có điều kiện sinh trưởng thô tạp, bị ảnh hưởng của rất nhiều nhân tố như thiếu thức ăn, điều kiện sinh tồn kém, thói quen sinh hoạt thất thường.
Năng lượng và tố chất của cơ thể quả thực không thể sánh nổi với Pokemon được huấn luyện viên nuôi dưỡng và đào tạo bằng phương pháp khoa học.
"Bỏ đi, không cần nữa."
Lâm Châu xua xua tay với Mimikyu, tỏ ý không có ý muốn bắt con Galvantula này.
Mimikyu bẹp bẹp chớp đôi mắt hạt đậu, bộ móng ma quái của nó vo Galvantula thành viên tròn, xóc trong lòng bàn tay.
"Vù" một tiếng!
Mimikyu dùng lực ném một cái.
Galvantula giống như một quả bóng chày bị ném bay ra xa, xuyên qua tán lá cây rậm rạp tầng tầng lớp lớp, biến mất dạng.
Mimikyu để tay lên trên mắt ngóng theo Galvantula bay xa, sau đó giơ ngón tay cái lên, có vẻ rất hài lòng.
Lâm Châu bảo Mimikyu đi theo mình, đừng lề mề nữa, bọn họ còn phải tiếp tục gấp rút lên đường.
Con Đường Sân Vườn và Viridian Forest tuy đều là mê cung sơ cấp nhưng chênh lệch quả thực rất lớn, từ địa hình thảm thực vật đến phân bố chủng loại Pokemon, mỗi một mê cung đều có đặc sắc riêng của mình.
Khác với diện mạo rừng sâu truyền thống kinh điển của mê cung Viridian Forest, di tích nhân tạo của Con Đường Sân Vườn rất nhiều.
Tuy dưới mặt đất có lớp rêu xanh dày đặc, xung quanh lại mọc nhiều bụi cây dây leo, nhưng ở những vị trí thảm thực vật thưa thớt vẫn có thể nhìn thấy mặt đường gạch đỏ đã bị ăn mòn trên mặt đất và bức tường xếp lên bằng gạch đỏ dưới lớp dây leo.
Nơi đây giống như một thị trấn thời trung cổ bị bỏ hoang trong một thời gian dài và đã bị chôn vùi bởi thảm thực vật tự nhiên.
Lâm Châu dẫn theo Mimikyu đi xuyên qua khu rừng rợp bóng cây.
Chốc chốc lại có Pokemon hoang dã đột nhiên xông ra, tập kích Lâm Châu, nhưng tất cả bọn chúng đều bị Mimikyu dễ dàng tóm gọn, ném bay đi.
Vì địa hình của Con Đường Sân Vườn phức tạp nên mật độ Pokemon nhiều hơn Viridian Forest, có điều thực lực đa phần không mạnh.
Thi thoảng xuất hiện một vài con Pokemon cấp Nhập Môn, năng lực cá nhân đều không quá xuất sắc, thậm chí còn có rất nhiều con Pokemon chưa đạt đến cấp Nhập Môn.
Nói một cách tổng thể, số lượng tuy nhiều nhưng chất lượng rất bình thường.
Lúc đầu Lâm Châu còn dùng Pokedex để xem sơ qua một chút, về sau không buồn xem nữa.
Bản thân cậu không thiếu Pokemon, bắt được Pokemon cũng sẽ mang đi bán, nhưng Pokemon ở đây phẩm chất bình thường, rõ ràng là chẳng có loại nào bán được giá.
Nhiệm vụ cho người mới của Công hội Thám hiểm cũng không còn nữa, lợi ích khi bắt loại Pokemon này quá thấp.
Cho nên Lâm Châu chủ yếu tập trung tiến lên thật nhanh, những con Pokemon hoang dã xông đến tập kích đều do Mimikyu trực tiếp xử lý, không để bị chậm trễ một chút nào.
Dựa vào yêu cầu của Huân tước bủn xỉn, Lâm Châu cần phải tìm được ba đội nhận nhiệm vụ hái thuốc trong Mê cung.
Vấn đề là, trong tay cậu hiện giờ chỉ có một tấm bản đồ.
Một mê cung rộng lớn, đi lung tung không có phương hướng cụ thể ở trong đó sẽ không thể tìm thấy người.
Cho nên Lâm Châu cảm thấy cách duy nhất tương đối đáng tin đó là tìm đến điểm mục tiêu được đánh dấu trên bản đồ để đánh úp.
Dù sao bọn họ đến để thu thập đồ vật, kiểu gì cũng phải đi đến đó, Lâm Châu chỉ cần đến được nơi đó trước khi bọn họ rời đi là được.
Cho nên hiện tại Lâm Châu ưu tiên cho việc di chuyển thật nhanh.
Từ lối vào mê cung đến gần khu vực kiểm soát cần khoảng thời gian hai ngày, nếu nhanh chóng lên đường có thể rút ngắn xuống còn một ngày rưỡi.
Sau khi ra khỏi khu vực kiểm soát cậu sẽ có mặt ở khu vực ba không nguy hiểm: không bản đồ chính thức, không đảm bảo an toàn, không WIFI.
Nếu huấn luyện viên hoạt động trong phạm vi khu vực kiểm soát, Liên Minh Pokemon sẽ đảm bảo cho họ bằng bảo hiểm thân thể, biện pháp cứu hộ…
Nếu bạn xảy ra chuyện gì, sẽ có đội cứu hộ đến cứu.
Nếu bạn không cẩn thận bị thương, thậm chí mất mạng…
Số tiền bồi thường của bảo hiểm y tế và bảo hiểm thân thể vô cùng cao, bạn hoặc người nhà bạn có thể nhận được khoản bồi thường hợp lý.
Nếu sự cố do nhân tố con người dẫn tới, họ thậm chí sẽ lập hồ sơ vụ án để điều tra, truy cứu trách nhiệm pháp luật với người đó.
Hay nói cách khác, ngay cả trong mê cung, chỉ cần ở trong khu vực kiểm soát thì vẫn là khu vực pháp trị của Liên Minh.
Thế nhưng.
Nếu bạn ra khỏi khu vực kiểm soát mà gặp chuyện thì…
Bảo hiểm sẽ không bồi thường, đội cứu hộ không quản, còn về trách nhiệm pháp luật do nhân tố con người gây ra…
Có thể vẫn sẽ lập án, nhưng phá án hay không thì lại là một chuyện khác.
Bởi vì ở bên ngoài khu vực kiểm soát, việc tìm kiếm chứng cứ rất khó, Liên Minh không có đủ nhân lực để lo liệu nhiều như thế.
Nếu không có sự truy cứu của người nhà đương sự, hoặc là thiếu đầu mối chứng cứ, rất có khả năng sẽ sống chết mặc bay.
Cho nên mới nói, bên ngoài khu vực kiểm soát thực ra vẫn khá nguy hiểm, chủ yếu vẫn là uy hiếp đến từ phía Pokemon hoang dã.
Cũng có một số huấn luyện viên có ý định đen tối, chỉ có điều không phổ biến như vậy.
Mọi người đều là đồng loại, chỉ cần không gặp phải những việc như phân chia chiến lợi phẩm không đều, tức giận đến cực điểm thì vẫn đùm bọc giúp đỡ nhau nhiều hơn.
Lâm Châu nhìn tấm bản đồ mà Jon đưa cho cậu, trên đó có vẽ một phần bên ngoài khu vực kiểm soát, giống như là ghi chép thám hiểm của ai đó tổng kết lại.
Khoảng cách với đích đến không gần, chặng đường phải đi bên ngoài khu vực kiểm soát rất xa, nếu với tốc độ bình thường, có lẽ phải dùng đến năm sáu ngày.
Không còn cách nào khác, gấp rút lên đường thôi.
Lâm Châu hành động một mình, chắc hẳn sẽ nhanh hơn các đội nhóm nhiều người, nhưng cũng không nhanh hơn là mấy, mà còn mệt!
Nếu có một vật gì để cưỡi thì thật tốt…
Rất nhiều Pokemon có tốc độ bước chân vừa nhanh vừa thích ứng được với môi trường hoang dã, cưỡi Pokemon di chuyển, bản thân còn có thể tiết kiệm chút sức lực, không đến nỗi quá mệt.
Lâm Châu suy nghĩ, mình có nên tìm cách bắt một con Pokemon thể hình to lớn để cưỡi không?