Cuộc Đổ Bộ Của Pokemon

Chương 174: Chiến thuật của đội ba người

Translator: Nguyetmai

Bên ngoài khu vực kiểm soát, Con Đường Sân Vườn.

Một tiểu đội ba người vừa đánh lui đợt tập kích của một con Seviper, đang nghỉ ngơi tại chỗ.

"Sao vẫn còn chưa đến nơi vậy, chúng ta đã vào mê cung bốn ngày rồi, cảm giác như vẫn chưa đi được bao xa."

Tôn Linh Linh ngồi bên cạnh nghỉ ngơi, vừa nặn chân vừa ca thán.

Bên cạnh cô, Chimecho vừa sử dụng hương thơm trị liệu đang vui vẻ đi vòng vòng quanh cô.

"Mật độ Pokemon của Con Đường Sân Vườn rất nổi tiếng trong số những mê cung sơ cấp, chốc chốc lại có một con Pokemon hoang dã nhảy ra tập kích, ảnh hưởng rất nhiều đến tiến độ lên đường của chúng ta."

Từ Ninh vừa chải vuốt bộ bờm con Manectric của mình vừa nói.

Mê cung Con Đường Sân Vườn là nơi mà trừ phi có những yêu cầu chuyên môn, nếu không bình thường có rất ít huấn luyện viên thích đến đây.

Đã không có thứ gì hay ho, mật độ Pokemon còn cao, luôn gặp phải tập kích tới tấp, phải chiến đấu liên tục, đồ dự trữ hao hụt rất nhanh.

Hơn nữa, đi được một lát lại phải dừng lại để Pokemon nghỉ ngơi.

Nếu không phải bọn họ nhận được một nhiệm vụ hái thuốc có thù lao hậu hĩnh ở Công hội Thám hiểm thì tiểu đội thám hiểm của bọn họ sẽ không đến mê cung này.

"Sắp rồi, không còn bao xa nữa đâu, chắc nhiều nhất chỉ ba ngày nữa là tới rồi."

Đội trưởng Bàng Nhiên thoa thuốc trị liệu lên cơ thể con Machoke của mình. Dưới tác dụng thần kỳ của dược liệu, vết thương trên vai của Machoke đang nhanh chóng hồi phục.

"Những ba ngày nữa… rốt cuộc là phải thu tập vị thuốc gì mà lại phải đi xa như vậy, trước đó sao tôi chưa từng nghe nói trong Con Đường Sân Vườn có vị thuốc đáng tiền nhỉ."

Tôn Linh Linh không ngừng ca thán.

Ban đầu khi đội thám hiểm của bọn họ quét được nhiệm vụ này, thấy số tiền thù lao cô liền nhận luôn không chút do dự.

Trong những nhiệm vụ sơ cấp, nhiệm vụ có tiền thù lao cao không nhiều, phải nhanh tay và may mắn mới cướp được đơn đặt hàng.

Đáng lẽ cướp được một nhiệm vụ hái thuốc có tiền thù lao cao, bọn họ phải vui mừng mới phải, bởi vì nhiệm vụ thu thập dược liệu có cung cấp bản đồ thông thường đều tương đối đơn giản.

Kết quả sau khi vào mê cung mới phát hiện thực tế phiền phức hơn rất nhiều so với những gì bọn họ nghĩ, gấp rút lên đường trong môi tường khắc nghiệt thực tế quá vất vả, quá tốn sức.

"Bên trong mê cung này toàn là rêu, nguồn nước cũng không có, nhiều ngày như vậy không được tắm, a a a, tóc bết cả rồi, phiền chết đi được, đã nói là không thích làm kiểu nhiệm vụ dài ngày này mà!"

"Bây giờ biết khổ rồi à, sao lúc nhận nhiệm vụ thấy cậu vui vẻ hưng phấn lắm mà, vì tiền thù lao cao mà cố gắng chịu đựng chút đi."

  ㄟ(▔,▔)ㄏ

Từ Ninh xòe hai tay ra, vào mê cung làm nhiệm vụ chính là như vậy, một hai ngày còn được, nếu vượt quá sau ba ngày thì các loại khó khăn sẽ nảy sinh.

Cho nên, thật ra rất nhiều các đội thám hiểm sơ cấp không có nhiều kinh nghiệm đều không thích đi xa, đặc biệt là ở mê cung có môi trường tương đối khắc nghiệt.

Đội trưởng Bàng Nhiên của đội thám hiểm ngước mắt lên nhìn hai người kia, không ai nói gì.

Bàng Nhiên là tay lão luyện, đã làm các loại nhiệm vụ trong mê cung sơ cấp được hơn hai năm, cũng đã đi cùng không ít tập thể.

Cái hơn của tập thể so với cá nhân là người đông, có thể nhận được một số những nhiệm vụ ủy thác thù lao lớn, khoản thu nhập tương đối ổn định, có điều thu nhập của một người thông thường phải nộp phần lớp cho tập thể, cho nên việc thu nhập thực ra cũng không quá lý tưởng.

Thế là, một người đã lăn lộn trong đội nhóm hai năm, tích lũy được không ít kinh nghiệm như Bàng Nhiên đã quyết định giương cờ tự đứng lên làm chủ.

Anh ta đã thành lập một đội nhóm đồng thời tìm thêm hai thành viên khác gia nhập, một người là Tôn Linh Linh, một người là Từ Ninh.

Tôn Linh Linh và Từ Ninh đều là những người đã trở thành huấn luyện viên sơ cấp từ nửa năm trước.

Bởi vì tình hình việc làm trong Liên Minh mấy năm gần đây không tốt, vị trí công tác càng ngày càng ít mà hai người bọn họ lại tốt nghiệp từ học viện hạng hai, không có khả năng cạnh tranh nào cả.

Lúc xin việc, nơi cần bọn họ thì đãi ngộ thấp còn nơi có đãi ngộ cao lại không cần bọn họ, triển vọng việc làm vô cùng không tốt.

Kiểu tình trạng này vào mấy năm trước căn bản không thể nào xuất hiện, nhưng từ khi Liên Minh Pokemon thành lập đến nay đã được gần tám mươi năm, phát triển cực nhanh, những vị trí đã từng bỏ trống hiện giờ đã được lấp kín gần hết, cơ cấu xã hội đã dần bão hòa.

Xã hội huấn luyện viên phát triển đến nay đã đến lúc xuất hiện các loại mâu thuẫn dân sinh.

Tôn Linh Linh và Từ Ninh thấy triển vọng việc làm của mình không mấy lạc quan nên đã từ bỏ vào nghề mà lựa chọn gia nhập đội quân "xuống biển" của Công hội Thám hiểm, trở thành nhà thám hiểm, kiếm tiền nhờ vào thù lao nhiệm vụ của Công hội Thám hiểm.

Nhà thám hiểm là một ngành nghề đầy cơ hội, giới hạn mức sàn và mức trần đều rất cao, giống như diễn viên quần chúng ở phim trường Hoành Điếm vậy.

Mê cung là một địa điểm rất khó lường, chưa biết chừng lần nào đó vào mê cung liền có thể gặp được vận may lớn, tìm được mấy loại như Pokemon hay bảo vật gì đó quý hiểm.

Đến lúc đó, một phát vùng lên, cá chép hóa rồng.

Tất cả nhà thám hiểm đều có một giấc mơ như vậy, nhưng những người có thể đạt được thành tựu lại rất ít.

Có điều, nhờ sự tồn tại của Công hội Thám hiểm và nhiệm vụ mà các nhà thám hiểm cấp thấp chỉ cần cố gắng là có thể kiếm được thu nhập tương đối.

Tôn Linh Linh và Từ Ninh vừa mới vào nghề.

Hai người họ cũng chưa thám hiểm nhiều mê cung, đa phần những mê cung từng đến đều thuộc loại tương đối đại chúng, đơn giản, thời gian hành trình không dài, kinh ngiệm thu thập được rất ít.

Cho nên, lần đầu tiên tiếp xúc với mê cung Con Đường Sân Vườn khiến họ cảm thấy có chút không thể thích ứng.

"Nếu có nhu cầu dùng nước thì sau lần này trở về nhớ đào tạo một con Pokemon hệ Nước đi, trong kiểu môi trường tương đối cực đoan như mê cung không có nguồn nước thế này rất cần dùng đến."

Bàng Nhiên thân làm đội trường, việc có thể làm là dạy cho bọn họ một vài kinh nghiệm và kỹ xảo, những thứ khác nói nhiều cũng vô dụng, chỉ có thể từ từ thích ứng.

Một đội nhóm mới thành lập chính là như vậy.

Tìm tay lão luyện thì quá láu cá, thu nhập cá nhân tính toán quá rạch ròi, không có tinh thần đoàn kết.

Còn tay mới vào nghề thì kinh nghiệm lại ít, phải tốn công hơn.

Bàng Nhiên muốn "tự mình lập nghiệp" thành lập một đội nhóm, chỉ đành từ từ đào tạo thành viên trong đội, hy vọng sau nhiệm vụ lần này, hai người họ có thể trưởng thành hơn một chút.

Tôn Linh Linh mím môi, tuy trong lòng biết không có tác dụng nhưng cô vẫn không kìm được mở to âm lượng, oán thán kêu ca.

"Việc này không phải nên chuẩn bị từ trước sao, trước khi vào đây nếu chúng ta nhớ tìm một con Pokemon hệ Nước thì đã không nhếch nhác thế này. Tôi cảm giác trên người tôi đều là mùi hôi!"

Bàng Nhiên nghe vậy có chút khó chịu, sao nói mãi không chịu nghe vậy, chịu đựng một lần không được à?

Anh ta đang định nói.

Bỗng có tiếng bước chân vọng đến từ đằng sau bức tường phủ đầy dây leo xanh không xa phía sau lưng họ, tiếng bước chân dần lại gần, hình như có người đã nghe được động tĩnh của bọn họ và đang đi về phía này.

Bàng Nhiên cảnh giác ngoảnh đầu lại nhìn, đúng lúc có một bóng người bước ra từ sau bức tường.

"Các anh cần nước không?"

Đó chính là Lâm Châu bước ra từ sau bức tường dây leo.

Cậu vừa đi đến khu vực này liền nghe thấy tiếng người, thế là đi đến chỗ âm thanh phát ra xem thử.

Lâm Châu dựa vào bản đồ đã lên đường được ba ngày và ra khỏi khu vực kiểm soát, hướng đi này không có nhiều con đường nhân tạo, xung quanh cũng không có thứ gì ngoài rừng cây.

Nếu gặp được người thì đa phần khả năng đó chính là những người có chung đích đến với Lâm Châu, rất có khả năng chính là một trong ba đội nhóm mà cậu đang tìm.

Thế là, cậu liền qua đó.

Đụng mặt với tiểu đội của Bàng Nhiên.

Ba người, ba Pokemon.

Machoke, Manectric, Chimecho.

Vừa hay là một tổ hợp chiến pháp một cận chiến, một viễn chiến, một vú nuôi…