Editor: Nguyetmai
Ra tay bây giờ sao?
Lâm Châu suy nghĩ một lúc.
Đối phương có ba người, ba con Pokemon.
Không biết liệu có còn nhiều Pokemon hơn nữa không, có điều trong tình huống thông thường có lẽ sẽ không có…
Trong tay Lâm Châu cũng có ba con Pokemon sở hữu sức mạnh chiến đấu: Braixen, Mimikyu, Servine.
Ba đấu ba.
Dù bây giờ cậu ra tay, cố gắng đấu với đám người này cũng không có gì bất lợi.
Tốt xấu gì Pokemon của cậu cũng đã nghiền nhiều quả thần kỳ như thế, sẽ không yếu hơn Pokemon cùng cấp là đúng rồi.
Xử vú nuôi trước rồi cắt pháp sư, sau đó a la xô vào.
Trình tự chiến đấu kinh điển, không còn cách nào khác, ai bảo cậu có thù hận sâu đậm với vú nuôi cơ chứ, cho nên mới nói em gái đừng có chơi sữa, tưởng rằng nấp ở phía sau buff máu là an toàn nhất? Thực ra độ trêu ngươi với địch thủ còn cao hơn các pokemon chiến đấu.
Ánh mắt Lâm Châu lóe sáng, bàn tay mấy lần muốn chạm lên Pokeball cuối cùng vẫn là từ bỏ.
Chủ yếu là ra tay vào thời điểm này không có tác dụng gì cả.
Cậu có thể đánh bại tất cả Pokemon, chế ngự tất cả mọi người, cướp được Phiến Thạch Plate, sau đó thì sao?
Với tính cách của Lâm Châu, chắc cậu cũng chẳng làm gì đám người này, trong tay bọn họ có bản đồ, họ có thể chạy trốn hoặc quay lại tính sổ với cậu.
Thế nhưng Lâm Châu vẫn còn hai đội nữa phải xử lý, bây giờ đụng chạm với đội nhóm này, có khi cậu không thể rời khỏi mê cung luôn chưa biết chừng.
Nếu bây giờ ra tay mà gặp phải rắc rối gì thì không thích hợp một chút nào, cho nên tốt nhất vẫn là tìm đủ người trước, xác định vị trí xong rồi mới một phát tóm gọn.
Sau đó âm thầm mang theo Phiến Thạch Plate rời khỏi mê cung, đến lúc đó tự nhiên sẽ giảm bớt rất nhiều phiền phức.
Vẫn nên tiếp tục lừa bịp thì hơn.
"Chúng ta cùng nhau hành động, nếu các anh còn tiếp tục muốn mua nước cũng sẽ tiện lợi hơn rất nhiều."
Lâm Châu cười nói.
"Này, tên gian thương như cậu lại còn lì ra đấy à, tham chết đi được! Ai thèm tiếp tục mua nước của cậu chứ!"
Tôn Linh Linh vừa nhớ đến khoản chi tiêu xa xỉ của mình liền xót xa vô cùng.
"Đừng mà, tuy không biết mọi người còn phải ở lại đây bao lâu, nhưng nước thì nhất định sẽ cần mà, nếu tôi đi rồi mọi người sẽ không biết được lần tới sẽ phải đi mua ở đâu."
Lâm Châu không nóng vội chút nào, tiện miệng nói bừa.
Tôn Linh Linh vốn dĩ không nghĩ ngợi gì, cô chỉ đơn giản là xót tiền.
"Chúng ta cũng có thể thu tiền mà! Thu phí bảo vệ cậu ta!"
Từ Ninh đột nhiên thốt ra một câu khôn lỏi.
"Đúng! Thu tiền! Nhất định phải thu tiền!"
Đôi mắt Tôn Linh Linh sáng lên.
"Cậu! Cho phép cậu đi theo chúng tôi, một BP một ngày… không được, một BP nửa ngày!"
Tôn Linh Linh vô cùng hài lòng về sự lanh trí của mình, vô cùng đắc ý nói.
Bàng Nhiên ở bên cạnh suy xét trong lòng, trở về mình phải đá cái cô Tôn Linh Linh này ra khỏi đội, thành viên kiểu này không được, dẫn dắt sao nổi…
Lâm Châu trông có vẻ hơi khó xử nói:
"Cô xem như thế này có được không, mọi người dẫn tôi đi cùng, mỗi ngày tôi sẽ cung cấp cho mọi người hai mươi lít nước, chúng ta miễn trừ cho nhau, như vậy có được không?"
"Mỗi ngày chỉ có hai mươi lít nước? Nếu vượt quá thì sao?"
"Vượt quá sẽ tính tiền riêng, tốt xấu gì cũng để tôi kiếm một chút chứ?"
"Không được! Mỗi người hai mươi lít, chúng tôi có ba người, tổng cộng là sáu mươi lít."
"Bốn mươi lít! Không thể nhiều hơn nữa, nhiều hơn tôi sẽ không đi cùng đội các cô nữa, tôi tự đi."
"Giao dịch xong!"
Tôn Linh Linh hai tay chống nạnh rất đắc ý, sau này mỗi ngày đều có thể dùng nước miễn phí rồi.
"Tôi lỗ nặng đó, lỗ đến cạn kiệt rồi!"
Lâm Châu tỏ vẻ đau lòng nhức óc.
Còn trong lòng cậu rốt cuộc nghĩ, ha ha.
Lâm Châu biểu hiện rất thân thiện, ngoại trừ việc bán đồ giá đắt ra không có vấn đề lớn gì khác.
Hai người Tôn Linh Linh và Từ Ninh cũng không phòng bị cậu, bọn họ người đông thể mạnh, ba người họ có lý do sợ một người sao?
Bàng Nhiên ngược lại vẫn rất cảnh giác với Lâm Châu. Anh ta đã lăn lộn trong mê cung khá lâu, hiểu rõ đề phòng lòng người là việc không thể thiếu.
Anh ta không muốn tùy tiện hành động cùng một người lạ, anh ta cũng không hy vọng Lâm Châu gia nhập bọn họ.
Nhưng việc này cũng chẳng có tác dụng gì, Lâm Châu tự có chân, nếu Lâm Châu cứ một mực muốn đi theo, anh ta cũng chẳng có cách nào.
Trước đây Bàng Nhiên đi theo đội lớn, thường tiến rất sâu vào mê cung, bên cạnh lúc nào cũng có loại người mặt dầy như thế này đến xin đi cùng.
Gặp phải Pokemon tập kích đã có đội lớn đón đỡ, tuyến đường rõ ràng sẽ không bị lạc, thỉnh thoảng những kẻ chân tay không sạch sẽ đó sẽ trộm một chút lương thảo tài nguyên của đội.
Những người như bọn họ giống hệt như đám ký sinh trùng, thoải mái suốt cả một chặng đường, lại còn làm giảm đáng kể lượng đồ dự trữ.
Bàng Nhiên nhìn phía Tôn Linh Linh đang chí chóe với gã lạ mặt, cũng lười chẳng muốn nói gì, nói cũng chẳng có mấy tác dụng thì bản thân sao phải chuốc phiền phức.
Dù sao khi trở về anh ta cũng sẽ không cần hai thành viên này nữa, đã dẫn vào mê cung cả nửa năm rồi mà rất nhiều chuyện vẫn không hiểu ra, rõ ràng năng lực không đạt yêu cầu.
Anh ta cũng không đuổi Lâm Châu đi, trong lòng để ý một chút là được, bây giờ tốt xấu gì cũng là có thêm nguồn cung cấp nước, coi như là thù lao, vẫn có thể chấp nhận.
Nếu như làm căng lên, để cậu ta lén lút đâm sau lưng thì ngược lại sẽ chỉ chuốc họa vào người.
"Nghỉ ngơi đã đủ chưa, nghỉ đủ rồi thì mau đi thôi, nhân lúc trời còn chưa tối đi thêm một đoạn đường nữa, cứ lề mề chạm chạp thế này bao giờ mới xong nhiệm vụ mà về."
Bàng Nhiên lên tiếng nói rồi xách balo lên, bảo Tôn Linh Linh và Từ Ninh đi theo, tiếp tục gấp rút lên đường.
"Đi thôi, đi thôi, cố gắng mà theo sau nhé, tốc độ tiến lên của chúng tôi nhanh lắm đó, cậu đừng để tụt lại phía sau.
Tôn Linh Linh và Từ Ninh gọi Lâm Châu đi theo.
Trong lòng Lâm Châu thầm nghĩ tôi nhận được nhiệm vụ muộn hơn các anh ít nhất là một ngày mà còn chẳng mất bao nhiêu sức để đuổi kịp các anh, tiến độ này nhanh chỗ nào chứ…
Có điều ngoài mặt cậu vẫn híp mắt cười đáp lại, đi theo bọn họ.
Lâm Châu cứ mặt dày như vậy ở lì trong đội nhóm này, dù sao cũng có lợi cho bản thân, cậu lại là nguồn cung cấp nước, nên đám người này sẽ không hắt hủi cậu đâu.
Những ngày tiếp theo, Lâm Châu đi cùng tiểu đội này, tiếp tục tiến về phía thung lũng Arche.
…
Thời gian hai ngày vội vã trôi qua.
"Bên đó, Lâm Châu, sau lưng cậu còn có một con."
Từ Ninh lên tiếng nhắc nhở, đồng thời trong miệng con Manectric của anh ngưng tụ Electro Ball, phóng về phía con Combee trước mặt nổ thành tiếng lốp đốp, khói bốc lên nghi ngút.
Bên phía Lâm Châu không cần Từ Ninh nhắc nhở, Mimikyu cũng đã sớm thò bộ móng ma u tối ra, hóa thành vỉ đập ruồi đập vào con Combee đang tập kích trộm từ sau lưng.
Bạt tai của Mimiky mạnh cỡ nào chứ, loại ong bé tí này làm sao chống đỡ được, chỉ một phát vỉ ruồi đập xuống chú ong đã nằm bẹp gí dưới đất.
"Đây có phải là con cuối cùng rồi không, chắc đã tiêu diệt hết rồi nhỉ…"
Tôn Linh Linh cẩn thận dè dặt tiến lại gần, cô sợ nhất là côn trùng.
"Còn không phải là do cô đụng phải bọn chúng sao, nhìn thấy tổ ong đã nóng mắt muốn lấy Honey, làm một đám Combee phóng ra ngoài, may mà Vespiquen không có trong tổ."
Từ Ninh khẽ càu nhàu.
Honey là một lọai mật ong được tạo ra từ Combee, sau khi thông qua xử lý gia công, có thể tỏa ra mùi hương đặc biệt ngọt ngào, có thể khuếch tán rất xa, có sức hấp dẫn cực lớn với Pokemon.
Công dụng chủ yếu của Honey chính là dùng để dẫn dụ Pokemon, tương đương với một loại mồi nhử thu hút Pokemon lại một chỗ, đây được coi là một thứ đồ tốt hiếm gặp, rất được các huấn luyện viên yêu thích.
"Thì có sao, dù sao muốn lấy mật, sớm muộn gì cũng phải ra tay giải quyết đám Combee này, lấy được Honey mang ra thị trường bán cũng được không ít tiền."
Tôn Linh Linh nhón chân chạy đến bên cạnh tổ ong.
Trong tổ ong hình lục giác đựng đầy mật ong vàng óng đậm đặc thơm ngon, nhìn giống như hổ phách.