Translator: Nguyetmai
Mật ong màu hổ phách đậm đặc bị lấy ra khỏi tổ ong, trút đầy cả mấy bình chứa.
"Số mật ong này chúng ta chia thế nào?"
Tôn Linh Linh lên tiếng hỏi.
"Số này có lẽ bán được khoảng ba mươi BP, đợi ra khỏi mê cung mang đi bán hết rồi chia tiền là được."
Bàng Nhiên nói, là một tay lão luyện, anh ta thường ngày tuy ít nói nhưng khi có vấn đề liên quan đến lợi ích đội nhóm thì anh ta chắc chắn phải đứng ra nói rõ phân chia lợi nhuận, nói thế nào anh ta cũng là đội trưởng.
"Không được, các anh cùng đội, ra ngoài còn có thể tìm thấy nhau, tôi ra ngoài biết đi đâu tìm các anh? Há chẳng phải là tôi không được chia sao? Đừng có nói xuông."
Lâm Châu lập tức phản đối, tỏ vẻ "trong lòng tôi đều rõ hết, các người đừng hòng kiếm hời từ tôi."
Khóe miệng Bàng Nhiên giật giật, trong lòng thầm nghĩ sao da mặt người này lại dày như vậy, vừa rồi anh ta cố ý không nói, chính là căn bản không tính cậu ta vào, không muốn chia cho cậu ta.
Dù nói thế nào cũng là một người ngoài, chia cho cậu ta làm cái gì? Vốn dĩ Bàng Nhiên định cứ ậm ờ úp mở cho qua chuyện.
Ai ngờ cậu ta lại tích cực như vậy, thẳng thừng đề xuất chia phần, thực sự không hề coi mình là người ngoài.
"Trước đó tôi đều chia như vậy, không sao, đến lúc đó khi ra ngoài sẽ liên hệ với cậu."
"Anh thôi đi, ra ngoài là anh chạy mất, tôi đi đâu tìm anh. Tiêu diệt đám Combee đó trong tổ ong tôi cũng góp phần, dù thế nào cũng phải chia cho tôi một chút."
"Được được được! Cậu trực tiếp lấy một hũ Honey đi."
Bàng Nhiên bị Lâm Châu làm cho khó chịu, tổng cộng có bốn hũ rưỡi mật ong, anh ta lấy một hũ cho Lâm Châu.
"Đúng là keo kiệt, nếu chia bình quân thì nửa hũ kia đáng ra còn có phần của tôi đấy… bỏ đi, tôi không kì kèo với anh nữa."
Bàng Nhiên không ngừng líu lưỡi.
Trong lòng thầm nghĩ, không có cậu, bản thân ba người chúng tôi cũng vẫn lấy được tổ ong, cho nên mới nói anh ta ghét mấy người đến xin chung đội.
Lúc đầu anh ta vốn còn hoài nghi Lâm Châu liệu có phải mang theo mục đích xấu đến đây không.
Nhưng mấy ngày vừa qua thấy cậu ta tính toán từng li từng tí, không cam tâm chịu thiệt thòi, đội nhóm thu hoạch được chút gì đó liền vội vàng đòi chia phần, rõ ràng là anh ta đã nghĩ nhiều rồi, người này chính là một tên ăn sái.
Lâm Châu cầm Honey giơ lên nhìn trái nhìn phải, chất lỏng màu hổ phách đậm đặc óng ánh, sóng sánh trong cái hũ trong suốt, khiến người nhìn thấy phải ứa nước bọt.
Có điều Lâm Châu nhất định sẽ không ăn nổi thứ này.
Ngoại trừ nước, những sản vật của Pokemon thông thường sẽ chỉ có Pokemon mới có thể ăn, Moomoo-Milk hay Honey cũng thế.
Nước chính là H2O, Pokemon tạo ra cũng là thứ này, nó không liên quan đến vật chất dinh dưỡng, cho nên người có thể uống.
Thế nhưng loại vật chất có chứa nhiều thành phần như Honey thì lại khác, con người không thể tiêu hóa, cũng giống như con người không thể ăn nấm độc, không thể ăn vỏ cây, không thể ăn người Hồ Kiến* vậy…
(*) Xuất phát từ câu đùa "Người Quảng Đông ăn người Hồ Kiến", Hồ Kiến là tỉnh giáp Quảng Đông. Câu đùa này ý chê cười người Quảng Đông ăn tạp, cái gì cũng ăn.
Có điều, Lâm Châu vẫn có hứng thú với loại mật ong này, loại Pokemon tạo ra sản vật phụ không nhiều, đây quả là một giống loài tiềm năng để phát triển ngành chăn nuôi.
Đến giờ Lâm Châu vẫn canh cánh không quên bãi chăn nuôi Miltank của mình.
Phải mang hũ Honey này về nghiên cứu xem xem liệu có cơ hội làm một bãi nuôi ong không.
Dù sao cứ thực hiện giấc mơ trước còn việc khi nào có thể thành hiện thực sẽ tính sau, Lâm Châu nhét hũ đựng mật ong vào trong balo.
Cậu chỉ đơn thuần có hứng thú với giá trị chăn nuôi của thứ này, nếu nói nhằm vào số tiền mấy nghìn tệ hay một trăm tệ bán một hũ mật này thì cậu thật sự không quá để tâm.
Lượng tài nguyên mà Lâm Châu cần để đào tạo Pokemon chắc chắn không giống với hội Bàng Nhiên.
Đối với bọn họ mà nói, bỏ thời gian nửa tháng vào mê cung như vậy, may mắn tìm được Honey có thể kiếm được gần một trăm nghìn tệ, cộng thêm tiền thù lao của nhiệm vụ Công hội…
Số tiền kiếm được, trừ đi tiền sinh hoạt phí, tiền chìa khóa mê cung, tiền trang bị sử dụng nơi hoang dã, tiền dưỡng sức điều trị sau mỗi lần trở về từ mê cung, số còn lại cũng được coi là có thể mãn nguyện, miễn cưỡng coi như đủ chi phí cho Pokemon của mình.
Nhưng Lâm Châu thì không được, thu nhập một trăm nghìn tệ một tháng thì mất tên nhóc nhà cậu sẽ chết đói mất.
"Chúng ta mau đi thôi, nhân lúc Vespiquen không có mặt, tịch thu nhà nó đi, đợi lát nữa nó về lại gặp rắc rối, nghe nói thông thường Vespiquen ít nhất cũng có thực lực cấp Tinh Anh."
Từ Ninh đứng bên cạnh nói, rõ ràng việc tiêu diệt toàn bộ đám Combee như vậy khiến anh ta có chút chột dạ, nên anh mới thúc giục bọn họ nhanh chóng rời đi.
"Anh nói đúng, đi, rời khỏi đây trước đã."
Lâm Châu gật đầu tán thành.
Hai ngày nay cậu đã hoàn toàn hòa nhập vào trong nội bộ quân địch.
Hai người Tôn Linh Linh và Từ Ninh tương đối dễ xử lý, hoàn toàn chỉ như dân thường ra ngoài du lịch, không có ý thức lớn về việc phải gấp rút lên đường hay mối nguy.
Sự cảnh giác của gã Bàng Nhiên kia thì rất mạnh, Lâm Châu cảm thấy không có tiếng nói chung với anh ta, không thích hợp để làm đồng bọn.
Cho nên cậu tiếp tục diễn tốt vai diễn của mình là được, vai diễn một tên gian thương hám lợi, rất dễ làm lơ là phán đoán của đối phương.
Bây giờ Lâm Châu cảm thấy, tên Bàng Nhiên đó rõ ràng là không chú ý đến mình như lúc đầu.
Chỉ có trộm ngày ngày dòm ngó chứ có chủ nhà nào ngày ngày canh trộm chứ.
Lâm Châu cảm thấy cũng sắp đến lúc tìm kiếm Phiến Thạch Plate.
Cậu đã ở trong tiểu đội này hơn hai ngày, cũng chưa từng nghe thấy bọn họ nhắc đến Phiến Thạch Plate, đừng nói đền việc nhìn thấy.
Lâm Châu đoán chừng, rất có khả năng thứ đó đang ở trên người của tên đội trưởng Bàng Nhiên.
Suy cho cùng, dựa vào mức độ cảnh giác của Tôn Linh Linh và Từ Ninh, đổi lại là Lâm Châu cũng sẽ không yên tâm giao vật quan trọng như chìa khóa mở cửa cho bọn họ.
Mấy người bọn họ đi trên con đường nhỏ phủ đầy rêu trong Con Đường Sân Vườn.
Lâm Châu tiến lên trước một bước, đi đến bên cạnh Bàng Nhiên hỏi:
"Tôn Linh Linh nói với tôi các anh đã nhận một nhiệm vụ hái thuốc, giống nhiệm vụ của tôi? Chúng ta có đến cùng một địa điểm không nhỉ?"
Bàng Nhiên liếc nhìn Lâm Châu một cái.
"Cậu nhận nhiệm vụ rồi thì chúng ta sẽ cùng đến một địa điểm. Cậu chưa nhận nhiệm vụ thì chúng ta không đến cùng một địa điểm."
"Đừng nói như vậy mà, tôi đã thuận đường đi cùng các anh đến đây rồi, chia sẻ chút thông tin đi, tôi cũng rất có hứng với những nơi tập trung nhiều cây thuốc tốt."
Lâm Châu cười nói.
"Nếu anh có thông tin có giá trị, tôi nghĩ tôi mua của anh cũng được."
Bàng Nhiên cười giả tạo nói:
"Ha, một trăm BP tôi cho cậu một địa điểm, cậu tự đi."
Ông chủ nhỏ muốn ngồi không ăn tiền à…
Lâm Châu nheo mắt lại, một trăm BP cho thông tin về một địa điểm, Huân tước bủn xỉn đã nói, phải bắt buộc có Phiến Thạch Plate gì đó mới có thể vào thung lũng Arche, cho thông tin một địa điểm thì có tác dụng gì, càng huống hồ bản thân cậu có sẵn bản đồ.
Thái độ của Bàng Nhiên đã nói rõ không muốn nói về việc này với cậu và còn tiện thể định chơi cậu một vố.
Lâm Châu bĩu môi, đang định nói sang chuyện khác.
Thì mũi con Manectric của Từ Ninh đột nhiên động đậy, giống như đã đánh hơi được mùi gì đó thông qua Odor Sleuth, nó quay người lại sủa hai tiếng với chủ nhân!
"Ấy, sao thế?"
Bàng Nhiên nhíu mày hỏi.
"Manectric có phát hiện."
Từ Ninh nói một câu, sau đó bảo Manectric đi đằng trước dẫn đường, mấy người họ theo sau.
Mấy người bọn họ đi theo Manectric không được bao lâu đã phát hiện bất thường!
Trên mặt đất xuất hiện bãi chất lỏng lớn màu đỏ đặc dính và còn có mùi hơi tanh.
Ánh mắt Lâm Châu nhìn chăm chú, lượng máu lớn như vậy khiến người ta không thể không cảnh giác.
Cậu bước nhanh vài bước, vòng qua bụi cây trước mặt.
Sau đó một cảnh tượng xuất hiện trước mặt Lâm Châu, khiến trái tim cậu nảy lên đánh "thịch".
Mùi máu tanh nồng nặc, nồng nặc xung quanh, Pokeball dính máu lăn lông lốc gần đó.
Trước mặt Lâm Châu, xuất hiện một xác người be bét máu!
Xác chết đó úp mặt xuống đất, sau lưng có một vết thương cực lớn giống như bị cưa điện cưa rách.
Trong tay còn đang nắm chặt hai Phiến Thạch Plate to cỡ bằng bàn tay…