Editor: Nguyetmai
Chimecho lơ lửng, tiếng ting tang rổn rảng, trên người dập dờn từng vòng từng vòng Heal Pulse.
Vết thương khủng khiếp trên cơ thể Machoke bắt đầu dần dần hồi phục dưới tác dụng trị liệu của Heal Pulse.
Thế nhưng trình độ đào tạo Chimicho của Tôn Linh Linh tương đối bình thường, thời gian có thể duy trì sử dụng Heal Pulse không dài, hiệu quả cũng bình thường.
Mất cả một thời gian dài cũng chỉ giúp được Machoke cầm máu và giúp nó thoát khỏi nguy hiểm cận kề cái chết.
Việc điều trị kết thúc, Heal Pulse mờ đi, tinh lực của Chimecho bị hao hụt rất lớn, mệt mỏi rơi xuống tay của Tôn Linh Linh, Tôn Linh Linh thu nó về Pokeball để nghỉ ngơi.
Từ Ninh ở bên cạnh nhìn, không kìm được khẽ càu nhàu.
"Lượng sữa cũng ít quá đấy…"
Tất nhiên là nhận luôn một cước của Tôn Linh Linh.
Vết thương khủng khiếp trên người Machoke có thể nhìn thấy rõ rệt, cả cơ thể con Pokemon vô cùng ủ rũ, có điều may mắn được cấp cứu kịp thời nên đã thoát khỏi nguy hiểm đến tính mạng.
Nếu vết thương vừa rồi sâu thêm một chút hoặc là tiến hành điều trị khẩn cấp muộn một chút thì e rằng Machoke đã không thể cứu được nữa.
Bàng Nhiên trầm mặc không nói một lời, cầm Pokeball ra thu Machoke lại. Pokemon của anh ta suýt chút nữa bị mất mạng, mối thù này coi như đã ghi.
Anh ta cũng rất rõ, đối thương sẽ không tha cho bọn họ.
Thợ săn, đám điên cuồng ngoài vòng pháp luật này chính là một lũ phần tử khủng bố coi thường pháp luật, đối diện với bọn chúng đừng mong chờ may mắn, cảm thấy thoát khỏi rồi là sẽ được buông tha, bọn chúng giết người không chớp mắt.
"Con Pokemon vừa rồi tập kích anh là loài gì vậy? Có nhìn rõ không?"
Lâm Châu lên tiếng hỏi Bàng Nhiên.
"Không nhìn rõ, chỉ xuất hiện chốc lát lúc tấn công, sau đó liền biến mất tăm, cảm giác giống như… biết ẩn hình."
Bàng Nhiên không nhìn rõ kẻ địch đã tấn công anh ta, tất cả một chuyện vừa rồi xảy ra quá nhanh, ai có thể ngờ được trong bóng tối lại có một con Pokemon ẩn mình mai phục.
Ẩn hình sao…
Lâm Châu nghĩ ngợi rồi nói:
"Tốt nhất chúng ta nên nhanh chóng xuất phát, con Staraptor đó của bọn họ có ưu thế về tầm nhìn, cho dù địa hình có gây chút trở ngại cho chúng nhưng cũng chỉ có thể kéo dài được một lúc thôi."
Khả năng kiểm soát, ưu thế mạnh nhất của Pokemon hệ Bay, chúng chiếm cứ bầu trời, từ trên cao nhìn xuống có thể thu được tầm nhìn và lượng tin tức vượt xa sinh vật dưới mặt đất, bản thân nó còn sẵn tính cơ động cực cao.
Lâm Châu biết né tránh là không thể, rắc rối gặp phải lần này vô cùng nan giải.
Đối phương sở hữu Pokemon "ẩn hình" có thể tập kích bất cứ lúc nào, sở hữu Staraptor cấp Tinh Anh có tầm nhìn vượt trội, còn có huấn luyện viên không biết đang trốn ở đâu chỉ huy thông qua camera.
Phe địch từ trang bị đến chiến thuật đều hoàn hảo, thực lực mạnh mẽ, chuẩn bị đầy đủ, còn phe mình, kẻ bị thương, kẻ vô dụng, cảm giác thật sự bất lực.
Nếu như va chạm chính diện, không biết tự lượng sức mình e rằng đầu sẽ bị đập nát bét.
"Chúng ta mau trốn thôi, nhanh chóng trở về, tôi không muốn ở lại đây thêm một giây nào nữa!"
Tôn Linh Linh run rẩy nói, rõ ràng đã bị dọa chết khiếp.
Bàng Nhiên cười khẩy một tiếng.
"Trốn về? Cô nghĩ cô chạy nhanh hay là nó bay nhanh."
Lâm Châu cũng lắc đầu nói:
"Chặng đường quay về quá xa, phải mất cả mấy ngày, bọn chúng bất cứ lúc nào cũng có thể dễ dàng đuổi theo chúng ta, như vậy không được."
"Vây… vậy phải làm sao?"
Từ Ninh nhăn mặt.
Lâm Châu nhìn Bàng Nhiên một cái, trông dáng vẻ có thể thấy anh ta đã đưa ra quyết định.
"Tiếp tục tiến lên."
Bàng Nhiên nói.
"Tiến lên? Đi đâu?"
Tôn Linh Linh ngu ngơ.
"Đến đích, thung lũng Arche."
"Đội trưởng, anh điên rồi à? Tại sao?"
"Đúng đấy đội trưởng, lúc này không quay lại mà còn tiến sâu vào mê cung?"
Tôn Linh Linh và Từ Ninh không thể hiểu nổi.
"Từ chỗ này đi ngược về lối vào mê cung phải cần đến mấy ngày, đừng nói mấy ngày mà một ngày thôi các cậu đã thành mồi cho chim ăn rồi.
Từ đây đến thung lũng Arche cũng chỉ còn chặng đường vài tiếng đồng hồ nữa, trong ủy thác nhiệm vụ đã nói phải có Phiến Thạch Plate làm chìa khóa mới có thể vào được thung lũng Arche, chúng ta có thể vào trong đó tránh sự tấn công của thợ săn."
Bàng Nhiên nói ra dự định của anh ta.
"Vậy sau khi trốn vào đó thì phải làm gì… nếu bọn chúng canh ngoài cửa, chẳng phải chúng ta vẫn là không thể quay về được sao."
"Có cơ hội vật lộn còn tốt hơn lựa chọn chắc chắn chết đúng không."
Lâm Châu tiến lên rồi giơ ba miếng Phiến Thạch Plate trong lòng bàn tay ra.
Cậu vẫn luôn để ý đến thứ này, ngoại trừ hai miếng lấy từ xác chết, còn cả một miếng trước đó Bàng Nhiên ném đi.
Ba miếng Phiến Thạch Plate đều ở trong tay cậu, chỉ cần đối phương không có Phiến Thạch thì việc trốn vào trong thung lũng Arche có lẽ sẽ tương đối an toàn.
"Vậy… vậy vậy được thôi."
Tôn Linh Linh và Từ Ninh lúc này cũng chẳng có chủ ý gì, sớm đã ruột gan rối bời, đi theo người có chủ ý, nghe sắp xếp là được rồi.
Mấy người bọn họ không dám trì hoãn lâu ở một chỗ, lập tức xuất phát, trên con đường bị phủ đầy rêu, nhờ sự che phủ của bụi cây và bóng cây nhanh chóng lên đường.
Hai giờ đồng hồ trôi qua…
Mọi người trong tiểu đội cuối cùng đã đến thung lũng Arche, vị trí được đánh dấu trên bản đồ.
Trong khoảng thời gian đó, Staraptor có lướt qua tán cây trên đỉnh đầu bọn họ một lần, cũng may bên cạnh có một vật che lấp, giúp bọn họ lẩn trốn sự truy lùng của nó.
Lâm Châu nhìn bản đồ đối chiếu với địa hình thực tế, nơi đây có lẽ chính là thung lũng Arche, thế nhưng, chỗ này ngoài một cột mốc bằng đá chạm khắc hình dáng đặc biệt bị phủ kín rêu xanh ra, không còn thứ gì khác.
Cột mốc là một vật hình tròn có gai nhọn, Lâm Châu thấy thứ này hết sức quen mắt, đây chẳng phải là cái vòng trên người Arceus sao…
Thung lũng Arche.
Nơi này thật sự có liên quan đến Lão Sáng Thế?
Lâm Châu lấy một miếng Phiến Thạch Plate ra, ướm thử một lát, hình như vừa hay có thể đặt vào bên trong cột mốc tròn có gai nhọn.
Ánh sáng kỳ lạ đột nhiên lóe lên.
Sau khi Phiến Thạch Plate được đặt vào bên trong cột mốc, từng dòng từng dòng năng lượng đặc biệt có thể nhìn thấy bằng mắt thường, phát ra ánh huỳnh quang chảy ra từ trong Phiến Thạch Plate.
Dòng năng lượng chảy xuống xuôi theo ký hiệu chạm đá, tạo thành một đường vân thần bí lấp lánh ánh huỳnh quang, tựa như phép màu được kích hoạt, mặt đất đột nhiên rung động!
Mặt đất chấn động tách sang hai bên, giống như chiếc bánh ngọt bị một dao cắt làm đôi, bên dưới mặt đất bị tách đôi là một khe sâu thăm thẳm.
Từng phiến đá bay lên không trung, lơ lửng giữa trời, hình thành những bậc thang.
"Đây, đây là…"
Tất cả những người có mặt bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc đến không nói lên lời, Tôn Linh Linh chỉ vào khe sâu đột nhiên xuất hiện trước mặt, sắc mặt đỏ au, cũng không nói được lời nào.
Trên bầu trời cách đó không xa truyền đến tiếng kêu của chim diều hâu, rõ ràng là nó đã phát hiện ra tiếng động vừa rồi, đang đập mạnh đôi cánh, nhanh chóng đuổi sang bên này.
Bàng Nhiên nghe thấy tiếng kêu của Staraptor, sắc mặt liền thay đổi, vội vàng thúc giục:
"Bị phát hiện rồi! Chúng ta mau vào thôi!"
Mấy người bọn họ vội vã giẫm lên bậc thang đá đi xuống dưới, tiến vào bên trong khe sâu thăm thẳm.
Sau khi mấy người bọn họ vào trong, năng lượng của Phiến Thạch Plate cũng đã chảy gần hết, Phiến Thạch Plate ảm đạm không chút ánh sáng "tạch" một tiếng hóa thành tro bụi, mặt đất bị tách ra đóng lại một lần nữa, lối vào biến mất.
Thân hình khổng lồ của Staraptor đáp xuống từ khoảng không bên trên vùng bóng cây che lấp, chỉ kịp nhìn thấy mặt đất dần dần khép lại.